"Ta chỉ vừa ý Tư Mộ Bạch kia thôi."
Lý Triệt nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Vị lão giả thần bí kia là ai? Có khả năng là cường giả Linh Anh Giáo hay không? Đại khái không phải... Vậy cũng chỉ có thể là người của triều đình hoặc là... Người của Thần Tông!"
"Nhưng mà, mặc kệ là cường giả phương nào..."
"Lão nói tu vi của ta Thối Cốt đại thành... Nói rõ lão có khả năng không cách nào nhìn thấu liễm tức của Long Tượng Kim Cương, đã như vậy... Mồi nhử này, ta vẫn có thể ăn một chút."
Giống như Triệu Truyền Hùng kia, Lý Triệt ăn vui vẻ biết bao.
"Ăn mồi, Ngưu Ma là chuyên nghiệp."
Lý Triệt lẩm bẩm, cho dù không ăn được...
Ít nhất y cũng phải nhìn Tư Mộ Bạch chết đi mới được.
Oanh!!!
Sau khi Lý Triệt thì thào kết thúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại...
Liền thấy bên trong Kim Hoàng Các, thần tính bàng bạc ầm ầm bộc phát, vô số hạt nhỏ khuấy động hình thành gợn sóng, khiến cho hạt mưa rơi đầy trời vào Kim Hoàng Các đều treo ngược trở về bầu trời!
Rầm rầm bốc hơi giữa không trung giống như đậu rang.
Đủ loại thần tính khác nhau ầm ầm bắn ra, bao phủ cả tòa Kim Hoàng Các!
Bắt đầu...
Lý Triệt sâu kín nhìn.
Khí tức toàn thân càng thu liễm, y dán ở góc ngõ hẻm, cùng hắc ám tương dung, cộng thêm mưa to cọ rửa...
Dường như biến mất khỏi thế giới này.
Cuồng phong gào thét, nước mưa nghiêng lạch cạch từ trên cao rơi xuống.
Gột rửa nhân gian đại địa!
Toàn bộ Kim Hoàng các tựa hồ cũng bị màn mưa bao phủ, bị nước mưa đánh ra vô số mông lung!
Trên lầu các lơ lửng, màn che buông xuống cuồng vũ, trong cơn mưa xối xả mà bùng nổ khí lưu, tựa như quần long vặn vẹo bay múa.
Tư Mộ Bạch sắc mặt trắng bệch, khắp khuôn mặt là bộ dáng lã chã chực khóc, cực kỳ giống tiểu nương tử chịu hết ủy khuất, thoáng đụng vào, liền muốn khóc đến chết đi sống lại.
Y ngồi vào huyền không lầu các đã sớm đặt.
Là một trong Phi Lôi Tam Công Tử, trước kia y cũng không cần đặt trước, nhưng từ khi bị tu sĩ thần bí đánh trọng thương, gọt thần tính, mặt khác còn có tin tức lão thái gia nhà mình bị trọng thương, thần cơ gần như vỡ vụn truyền ra...
Hiện tại y đến Kim Hoàng Các cũng cần đặt trước.
Lò than đun sôi nước ấm, nước sôi lăn tăn, trà xuân thượng hạng được y đổ vào trong bình, trà khô đã xào xong trong nháy mắt giãn ra, ý xanh biếc như hoa nở rộ.
Hương trà nồng đậm hòa với gió và hơi nước, đan xen tràn ngập.
Tư Mộ Bạch đôi mắt trầm thấp, thậm chí có vài phần dữ tợn, Quách Chiến chết rồi... Y bị trọng thương, thần tính bị đánh rơi xuống, ngã xuống cảnh giới "Dưỡng tính như sông".
Điều này khiến trong lòng y vừa giận vừa buồn...
Nhưng đây cũng không phải là điều khiến y khó chịu nhất, nhà dột còn gặp mưa rào, lão thái gia Thần Cơ nhà mình vì truy đuổi hung thủ... đuổi tới miếu quỷ ngoại thành, kết quả bị thương nặng, thần cơ gần như vỡ nát, đánh gần như tàn phế.
Nếu đời này không động đến lực lượng Thần Cơ, còn có thể sống tạm mấy năm, uy chấn các nhà Lôi tộc, nhưng một khi vận dụng, chắc chắn phải chết.
Điều xấu nhất là tin tức thần cơ lão thái gia bị tổn hại lại truyền ra trong Phi Lôi thành.
Dương gia, Từ gia, An gia, quan phủ... Bọn chúng nhìn chằm chằm vào Tư gia sắp mất đi lão thái gia tọa trấn, giống như đang nhìn một miếng thịt béo thơm phức.
"Tu sĩ thần tính ra tay với ta, Phẫn Nộ Thái Tử cấp Tứ Ngự, không có khả năng xuất thân từ Phi Lôi thành, đại khái là người Thần Tông..."
"Suy tính ngày tháng tiếp theo, qua một năm nữa Thần Tông sẽ phái người đến chiêu thu Linh Đồng, nhưng Linh Anh Giáo cùng với Quỷ Dị Miếu biến hóa... Thần Tông tất nhiên phát giác, phái người đến sớm cũng có thể hiểu được."
"Phi Lôi thành cuối cùng chỉ là thành nhỏ, Trấn Khốc Trấn Quỷ ta tu luyện đã là thần tính pháp tốt nhất Phi Lôi thành, nhưng cũng mới cấp bậc Cửu Diệu, so với Tứ Ngự... kém nhiều lắm, quá nhiều..."
Tư Mộ Bạch nắm chặt tay, rõ ràng rất giận, nhưng nước mắt lại không ngăn được chảy xuống từ khóe mắt.
Từng có lúc, hắn còn ép Triệu Truyền Hùng đi làm mồi câu Ngưu Ma kia.
Nhưng bây giờ, giống như báo ứng luân hồi, hắn cũng bị buộc làm mồi nhử...
Lúc này, Tư Mộ Bạch cũng đã hiểu tâm tình của Triệu Truyền Hùng.
Làm mồi... Lúc nào cũng có thể bị ăn thịt.
Cái loại đem tính mạng của mình treo trên lưỡi câu, du tẩu bên bờ sinh tử...
Quả thực là quá khảo nghiệm tâm cảnh và đảm phách.
Tư Mộ Bạch ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nhưng hoa khôi tuyệt mỹ kia tự mình châm cho hắn một chén trà, lúc cầm lên, ngón tay lại run rẩy không kiểm soát, bán đứng tâm trạng hắn lúc này.
Màn che được vén lên rồi lại hạ xuống...
Vén lên rồi lại hạ xuống.
Nhưng khi được vén lên lần nữa, hắn thấy xung quanh Kim Hoàng Các, từng bóng người đeo mặt nạ như đột nhiên xuất hiện, thần tính mạnh mẽ bộc phát ra từ người bọn chúng.
Có kiếm quang lưu chuyển khiến người ta suy tư miên man, có căm giận ngập trời giống như Phật Đà, có kinh sợ như trang sức kim cương.
Bọn chúng đeo đủ loại mặt nạ, có hổ, có báo, có dê núi...
Có lẽ là bởi vì mặt nạ trâu đáng yêu của hung đồ Ngưu Ma kia đã khuấy lên sóng gió.
Khiến cho những kẻ hành hung mai danh ẩn tích trong Phi Lôi thành bây giờ đều quen đeo mặt nạ.
Tư Mộ Bạch nhìn những người này, tay cũng không run nữa, chỉ cười như khóc.