Quách Nguyệt Nga cả đêm đó ngủ không ngon, sáng sớm cô ta đã rời giường, vội vã gọi Từ Khâu Thuật dậy: “ Khâu Thuật, nhanh đi chợ đi, mua thêm cá rồi về giết thêm con gà nữa. Lát nữa tôi gọi điện bảo Tiểu Hà mời Tô Nam, Thiệu Bắc giữa trưa qua đây ăn cơm.”
Đang mặc quần, Từ Khâu Thuật nghe thấy thế, lập tức cởi ngay quần ra, lại leo lên giường, kéo chăn ngủ tiếp.
“Anh làm gì thế hả!” Quách Nguyệt Nga lay lay người Từ Khâu Thuật “Bảo anh dậy đi chợ mua thức ăn thì anh lại nằm đực ra đấy!!!”
Gạt tay Quách Nguyệt Nga, Từ Khâu Thuật sắc mặt đen ngòm, nghiêm túc nói: “Muốn mua thì chính cô đi mà mua! Mười mấy năm qua, đã khi nào cô mời được Tiểu Hà một bữa cơm tử tế chưa, giờ thấy bạn bè chú ấy tài giỏi, giàu có, cô sao nhiệt tình thế. Tô Nam…Thiệu Bắc….Hừ, người ta là bạn của Tiểu Hà, gọi ngọt sớt như thể là con cô ấy nhỉ. Muốn mời thì tự cô đi mà mời, tôi không đi! Cô không ngại mặt dày nhưng tôi ngại!”
Quách Nguyệt Nga bị chọc tức, hung hăng đấm vào người Từ Khâu Thuật, mắng: “Tối hôm qua anh bị điếc mù rồi à? Anh không nghe thấy Tô Nam và Thiệu Bắc là ông chủ lớn sao? Anh nhìn xe của bọn họ xem, LÀ XE QUÂN ĐỘI ĐÓ!!!!! Đã thế bọn họ còn đi tới đây bằng trực thăng quân dụng! Ở huyện ta, mấy ai có bản lĩnh thế? E rằng đến chủ tịch huyện cũng còn chưa được ngồi trực thăng bao giờ đâu! Nhìn bề ngoài của Thiệu Bắc cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc giống nhau như vậy, khẳng định chắc chắn có quan hệ. Nếu thật thế thì đừng nói chỉ là một công việc đơn giản, chỉ cần Tiểu Hà mở lời, tôi thấy Hoài Chí cũng thừa sức làm ông chủ.”
“Cô cứ ngồi đấy mà mơ mộng hão huyền đi!!” Từ Khâu Thuật chán ghét bất lực nhìn người vợ tham lam của mình, nói: “Tương lai sau này Hoài Chí làm ông chủ?!! Tôi là cha nó còn thấy khinh! Tôi đã nói rồi đó, không cho cô tìm Tiểu Hà ăn nói vớ vẩn, cô nếu dám đi, tôi và cô ly hôn!”
“Tôi sợ quá!” Quách Nguyệt Nga cầm gối ném thẳng vào người Từ Khâu Thuật, “Chuyện này tôi quyết rồi! Tiểu Hà nợ nhà chúng ta nhiều như thế, không nhờ vả tý được sao? Công ty của Tô Nam và Thiệu Bắc là tập đoàn đa quốc gia, sắp xếp cho Hoài Chí một công việc thì khó khăn sao? Hoài Chí nhà chúng ta sao không có tương lai? Chỉ cần cho nó một cơ hội, nó nhất định có thể làm tốt!”
“QUÁCH NGUYỆT NGA!” Từ Khâu Thuật tức giận rống to, “Tôi không nói đùa với cô đâu, cô nếu dám tìm Tiểu Hà, tôi sẽ lập tức ly hôn với cô! Tôi kệ cô có đồng ý hay không, hai vạn đồng kia của Tiểu Hà, tôi nhất định trả lại chú ấy. Cô nếu còn dám gây phiền phức cho chú ấy, tôi và cô đường ai nấy đi!”
“ANH DÁM!!” Quách Nguyệt Nga chống hông, “Tôi hầu hạ anh hơn hai mươi năm, anh dám ly hôn tôi thì tôi sẽ liều mạng với anh. Còn tiền của Tiểu Hà, được thôi, chỉ cần chú ấy giải quyết việc làm cho Hoài Chí, tôi sẽ trả ngay. Tôi nói cho anh biết, Từ Khâu Thuật, việc này nếu anh dám quản, tôi không để anh yên đâu!” Bỏ lại câu này, Quách Nguyệt Nga đi ra ngoài, chua ngoa kêu lên: “Nhanh chân đi chợ cho tôi!”
“TÔI KHÔNG ĐI! Cô đừng có thách tôi, cô cứ thử đi tìm Tiểu Hà xem!” Từ Khâu Thuật cầm lấy cái đèn đầu giường, hung hăng ném xuống.
Đi vào phòng khách, Quách Nguyệt Nga nhất thời kinh hãi, rồi cô ta nhìn thấy Từ Khâu Thuật chạy vào theo, sắc mặt dữ tợn gào lên, “Quách Nguyệt Nga, cô đừng có ép tôi, bằng không giờ tôi và cô ly hôn luôn! Cô cứ thử xem!”
Chưa bao giờ bắt gặp Từ Khâu Thuật nổi giận như vậy, Quách Nguyệt Nga lập tức ngây ngẩn người, trong lòng cũng có chút hoảng. Giật mình, cô ta nhanh nhảu cười làm hòa, “Tôi không đi mà, tôi không đi là được? Ly hôn, ly hôn gì chứ, anh mà ly hôn với tôi, người đáng thương còn không phải là anh sao?”
Đẩy Quách Nguyệt Nga ra, Từ Khâu Thuật trầm giọng nói, “Tôi nói cho cô biết, sau này cô còn dám bắt nạt Tiểu Hà, lợi dụng chú ấy, tôi sẽ không tha cho cô. Cái nhà này là tôi làm chủ, tôi nói là làm!”
Không thèm nhìn Quách Nguyệt Nga, Từ Khâu Thuật xoay người về phòng, đóng rầm cửa lại.
Trừng mắt nhìn cửa phòng, Quách Nguyệt Nga tức giận nghiến răng. Không để cho tôi đi tìm Tiểu Hà á, đừng mơ! Tôi cứ đi đấy, ai sợ ai, Từ Khâu Thuật anh có bản lĩnh thì cứ ly hôn với tôi đi, tôi xem anh có dám không!
※
Đêm qua, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không về khách sạn, bọn họ ru hài tử ngủ suốt một đêm. Cố Khê không làm phiền họ, cũng không nói chuyện này với cha mẹ nuôi, nhưng có nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc. Dương Dương và Nhạc Nhạc sau khi biết cũng không nói gì, nhưng lúc ăn bữa sáng, hai đứa nhỏ gắt gao ngồi cạnh hai vị thúc thúc, cùng thúc thúc thầm thì to nhỏ với nhau, thân thiết vô cùng. Ngay chính hai hài tử cũng không nhận ra bọn chúng rất ỷ lại vào thúc thúc. Trong suy nghĩ non nớt của lũ nhỏ, thúc thúc cao lớn có thể giúp ba ba không còn vất vả nữa, có thể bảo vệ ba ba không bị dì hai bắt nạt.
Ăn sáng xong, Cố Khê đuổi Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên phòng hai đứa nhỏ nghỉ ngơi, hai người cả đêm qua không ngủ, bộ dáng rất tiều tụy, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn cũng thấy lo lắng. Thúc thúc bồi bọn chúng một đêm, Dương Dương và Nhạc Nhạc liền ngồi bên giường ngồi nói chuyện với thúc thúc, mãi đến khi hai thúc ngủ, bọn chúng mới nhẹ giọng rời đi, để thúc thúc được ngủ say. Hai hài tử cũng không định hỏi ba ba về hiểu lầm trước đây là gì, chúng thích thúc thúc, chỉ cần ba ba đồng ý, bọn chúng nguyện ý cùng sống với hai thúc thúc.
Hai đứa nhỏ không hề lo lắng về kỳ thi ngày mai, chúng vào phòng ông bà nội đọc truyện. Từ nãi nãi ngồi bên cửa sổ sưởi nắng, Từ lão gia tìm ông cụ hàng xóm đánh cờ….
Dọn dẹp xong, Cố Khê về phòng cầm theo một ngàn đồng rồi đạp xe ra ngoài. Tối hôm qua, vợ chồng Từ Khâu Lâm tới cũng đưa theo xe cậu đến luôn.
Đến giữa trưa, Cố Khê mới trở về, trên tay cầm theo một túi to đựng gì đó. Cậu vào phòng vệ sinh rồi mới cầm theo túi đó lên lầu. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn đang ngủ, cậu lặng lẽ vào phòng hai người nằm, lúc đi ra chiếc túi trên tay đã biến mất.
Ai cũng không quấy rầy hai người kia ngủ, bữa trưa năm người ăn đơn giản năm bát canh trứng cà chua, Cố Khê cũng không định cuối năm mở quán nữa. Cậu ngồi trên ghế sô pha đan áo len để tiết kiệm tiền, có áo len của Dương Dương và Nhạc Nhạc, áo len của cậu và còn có thêm áo len của cha mẹ nuôi nữa. Chẳng qua cậu không biết đan nhiều kiểu, chỉ biết đan mũi lên xuống đơn giản thôi. Vì tay chân đau nên Cố Khê cũng không đan nhanh được, nhưng cậu đã tính toán là trước ba mươi tết năm nay sẽ có áo len cho Dương Dương và Nhạc Nhạc mặc, áo len của lũ nhỏ đều đã cũ và chật hết rồi.
***
Ngủ thẳng đến chạng vạng, Triển Tô Nam thức giấc đầu tiên. Hắn vừa động đậy, Kiều Thiệu Bắc cũng tỉnh lại. Chăn của hài tử, mùi hương của hài tử, ngay sát là phòng ngủ của Cố Khê, đây là giấc ngủ sâu nhất của hai người suốt mười hai năm qua. Mở mắt trong chốc lát, bọn hắn đều có chút hoảng hốt, không phân biệt nổi chính mình đang nằm mộng hay đang trong hiện thực nữa.
Cổ họng khàn khàn, hai người ngồi dậy, trong phòng có máy sưởi nên thật ấm áp, không hề lạnh. Ngồi bên giường, Kiều Thiệu Bắc với người lấy áo của mình để trên bàn, tiếp hắn liền ngẩn người. Nơi hắn để áo xuất hiện thêm một số thứ. Triển Tô Nam cũng thấy, hắn trực tiếp hất chăn xuống giường, đi đến trước bàn.
Trên bàn đặt hai bộ khăn tắm, khăn mặt, bàn chải mới, tất mới, còn có cả hai hộp dao cạo râu mới tinh. Một tờ giấy để trên bề mặt khăn, Triển Tô Nam cầm lên, đọc.
‘ Tô Nam, Thiệu Bắc:
Ngủ dậy thì trước đến phòng bếp ăn một chút gì đó đã, rồi mới nên đi tắm rửa, cạo râu. Hai ngày nay các anh đã vất vả rồi. Khăn tắm cùng khăn mặt đều sạch sẽ. Quần áo để thay, tôi đã đặt cạnh máy sưởi, lúc hai anh tỉnh chắc cũng đã ấm lên. Nhà vệ sinh ở đây hơi nhỏ, lại không có riêng trong từng phòng nên các anh sẽ hơi bất tiện. Đồ lót tôi cũng không biết các anh thường mặc loại gì nên tôi cứ mua loại cotton trắng, mong các anh chịu khó dùng tạm.
Cố Khê’
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời nhìn tới chỗ máy sưởi dưới cửa sổ, trên đó có quần lót, áo may ô và một bộ quần áo mỏng mặc trong, vừa đủ cả bộ cho mỗi người. Kiều Thiệu Bắc cũng xuống giường, hắn đi đến chỗ máy sưởi, cầm lấy chiếc quần lót màu trắng rất bình thường, nó đã khô cong, cầm trong tay còn cảm thấy nóng hổi, như đang tỏa nhiệt trong lòng. Loại quần này không phải loại hàng hiệu bọn hắn thường dùng, nhưng nhãn hiệu này ở vùng quê nhỏ bé tại đây xem như cũng đắt tiền. Kiều Thiệu Bắc cầm lấy áo may ô lên, cầm cả bộ quần áo cùng đồ lót, rồi đưa lên cọ cọ vào mặt.
“Tôi đến phòng Tiểu Hà đây.” Giọng nói của Triển Tô Nam rất khàn, không phải đơn giản vì hắn vừa ngủ dậy. Kiều Thiệu Bắc đem mặt chôn vào đống quần áo ấm nóng, không tiếng động gật đầu.
Chỉ mặc mỗi quần áo mỏng bên trong kia, Triển Tô Nam khoác thêm áo len rồi ra khỏi phòng. Hắn vọt vào phòng Cố Khê, đóng cửa lại. Quay người liền nhìn thấy trên máy sưởi bên cửa sổ cũng đang phơi một bộ quần áo trong mỏng, giống trong phòng bọn hắn, chẳng qua nó bạc màu hơn rất nhiều. Triển Tô Nam bước tới, cầm lên, tâm cũng theo đó lâng lâng. Hắn biết, người nọ làm thế là vì đã chân chính tha thứ cho bọn hắn, nhưng vẫn không phải là nguyện ý cùng bọn hắn ở một chỗ. Nhưng không sao, không sao, Triển Tô Nam cầm bộ quần áo nóng hổi đó ôm vào người, hít sâu mấy hơi. Không sao, cho dù phải theo người nọ cả đời, hắn cũng sẽ không buông tay. Huống chi, hắn đã nhìn thấy một tia hy vọng.
“Thúc thúc, hai thúc dậy chưa?”
Là Dương Dương! Triển Tô Nam vội vàng mở cửa đi ra ngoài: “Con lên đi.”
Cách vách, cửa cũng mở.
“Thúc thúc! Các thúc sao không mặc quần áo! Mau đóng cửa lại, sẽ bị cảm đó!”
Cố Triêu Dương kinh hãi kêu lên, chạy nhanh tới đẩy mạnh Triển Tô Nam vào trong phòng, rồi mới đóng cửa lại. Chỉ mặc mỗi quần áo mỏng mùa thu, Kiều Thiệu Bắc bật cười, “Thúc thúc có mặc quần áo mà.”
“Bên ngoài lạnh như vậy, mặc thế này sao có thể tính là mặc quần áo.” Vừa nói vừa đẩy ngã thúc thúc lên giường, bắt hai bọn hắn ngồi, Dương Dương kéo chăn che kín hai người, miệng giáo huấn, “Thúc thúc đừng nghĩ vì mình là người lớn mà có thể không cần chú ý. Sinh bệnh phải tiêm thuốc, còn không thể ra ngoài, gấp rút cuối năm rồi, thúc thúc định nhốt mình trong phòng sao?”
Mặt mũi chưa rửa, Kiều Thiệu Bắc kéo Dương Dương vào lòng, hỏi: “Con và Nhạc Nhạc sinh bệnh từng bị ba ba nhốt trong phòng rồi à?”
“Vâng ạ. Còn bị tiêm nữa chứ.” Rõ ràng không thích bị tiêm, Dương Dương nhăn mũi.
“Anh! Thúc thúc đã dậy chưa?” Dưới lầu truyền đến tiếng gọi của Nhạc Nhạc, Dương Dương quay đầu ra cửa, hô to: “Dậy rồi.”
“Ba, hai thúc dậy rồi.” Nhạc Nhạc nói với ba ba đang đứng trong phòng, rồi đi xuống bếp lấy cơm cho thúc thúc. Dương Dương cũng nghĩ đến việc này nên giãy khỏi cái ôm của thúc thúc, nói: “Cháu đi dọn cơm, hai thúc ăn cơm rồi đi tắm rửa, nước cũng đã đun xong rồi.” Nói xong, cũng không đợi người trên giường lên tiếng, nó đã mở cửa chạy đi.
Kiều Thiệu Bắc ẩy ẩy Triển Tô Nam đang ngẩn người, “Rời giường thôi, ăn cơm còn tắm rửa nữa.” Không cần nhìn, hắn cũng biết bản thân lôi thôi chết được.
Triển Tô Nam giữ chặt hắn, giơ chiếc quần lót trong tay, ánh mắt ngao ngán, nói, “Tiểu Hà hóa ra vẫn nhớ rõ chúng ta thích mặc quần đùi (hay còn gọi là quần boxer đó), đã thế còn biết chúng ta mặc size bao nhiêu nữa chứ.” Giờ size quần của bọn họ so với mười hai năm trước đã lớn hơn một số, thế nhưng người nọ mua không hề bị nhỏ! Kiều Thiệu Bắc sửng sốt, hắn cầm lấy quần lót của chính mình nhìn, XXL, đột nhiên miệng lưỡi có chút khô nóng.
Có người lên lầu, hai người nhanh chóng áp chế ‘tà niệm’, mặc áo nhung cùng quần lót cotton vào. Cửa mở, hai hài tử bưng bát vào, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam vội vàng xuống giường.
“Thúc thúc, ba ba rang cơm, các thúc ăn trước đi, còn có thêm canh trứng rong biển, lát chúng cháu bưng lên.”
“Đừng đi, để thúc bê lên.”
Triển Tô Nam ngăn Dương Dương và Nhạc Nhạc lại, hai đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn bọn hắn, cười nói: “Thúc thúc ăn nhanh đi, cơm nước xong còn đi tắm rửa nữa.”
Kéo thúc thúc ra bàn ngồi, hai đứa lại chạy xuống nhà. Kiều Thiệu Bắc nhìn bát cơm rang nóng hổi trên bàn, chỉ cảm thấy bụng rất đói rất đói, trong lòng trở nên cực kỳ ấm áp.
Ăn no cơm, hai người cầm bát đi rửa, nói chuyện cùng Từ nãi nãi và Từ đại gia, chủ yếu là bắt chuyện cùng Cố Khê, rồi mới đi tắm.
Trước cửa phòng tắm, Dương Dương và Nhạc Nhạc treo áo len lấy từ trong phòng lên cho hai người, gió thổi lao xao nên càng làm nổi bật mùi vị thuốc lá trên người hai bọn hắn. Hai anh em đứng bối rối trước cửa, cuối cùng, Nhạc Nhạc gõ cửa, nhỏ giọng hỏi: “Thúc thúc, có muốn chúng cháu vào kỳ lưng cho hai thúc không ạ?”
Trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lộ vẻ kinh ngạc, tiếp sau là vui sướng. Triển Tô Nam người trần truồng đi đến cạnh cửa, mở ra, nói trực tiếp “Các con cùng hai thúc tắm luôn đi.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa nghe thế, rất cao hứng, chạy vội vào trong, đóng cửa lại. Kiều Thiệu Bắc đang gội đầu, Triển Tô Nam giúp Dương Dương và Nhạc Nhạc cởi quần áo, thay dép lê nhựa cho chúng, kéo hai đứa đến đứng dưới vòi hoa sen nước nóng. Chưa từng cùng nam nhân trưởng thành tắm rửa, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn thân thể thúc thúc cường tráng, thấy lạ không thôi. Mà, cũng chưa từng cùng hai bọn nhỏ tắm chung, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu bắc càng thấy mới lạ và vui sướng.
Kiều Thiệu Bắc rất nhanh gội sạch bọt trên đầu, kéo Dương Dương và Nhạc Nhạc lại xả nước, Triển Tô Nam lấy dầu gội đổ lên đầu hai đứa. Vốn phòng vệ sinh đã không lớn, khi cả bốn người cùng đi vào lại càng thêm chật chội, nhưng dù vậy thì người lớn cùng bọn nhỏ vẫn đặc biệt thích thú bầu không khí này.
Kiều Thiệu Bắc thử hỏi dò: “Các con bây giờ còn cùng ba ba tắm chung sao?”
Cố Triêu Nhạc vuốt nước trên mặt, nói: “Chúng cháu không cùng ba ba tắm.” Động tác trên tay Triển Tô Nam đình chỉ, nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc. Kiều Thiệu Bắc khắc chế nội tâm khẩn trương, lơ đãng hiếu kỳ hỏi “Sao không tắm chung với ba ba?”
Dương Dương và Nhạc Nhạc đồng thanh nói: “Ba ba chưa từng cùng chúng cháu tắm rửa, mà cũng chưa từng tắm cho bọn cháu.” Từ khi biết nhớ cũng chưa từng cùng ba ba tắm chung nên bọn chúng cũng không thấy gì là kỳ quặc.
Sắc mặt Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam khẽ biến, Dương Dương híp mắt ngẩng đầu: “Thúc thúc, có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì.” Kiều Thiệu Bắc nhẹ nở ra nụ cười đau xót, “Thúc thúc chỉ là hiếu kì thôi. Bởi vì thúc thúc chưa từng cùng trẻ con tắm.”
Dương Dương nhếch môi: “Chúng cháu cũng chưa từng cùng người khác tắm chung. Nhưng cảm giác cũng không khó chịu.”
“Thúc thúc cũng thấy không tồi.” Kiều Thiệu Bắc xoay người Dương Dương lại, “Thúc thúc kỳ lưng cho con.”
“Kỳ xong rồi thì đổi lại để cháu kỳ cho thúc.”
“Được.”
Trong phòng bốc đầy hơi, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ngồi cạnh bồn tắm lớn cùng kỳ lưng cho hai đứa nhỏ lộ rõ xương xẩu. Tuy biết thân thể hài tử đang trưởng thành, căn bản không béo, nhưng sờ hai đứa nhỏ lộ rõ xương bả vai với xương sườn, bọn hắn vẫn không nhịn được đau lòng. Dương Dương Nhạc Nhạc kiên quyết không để thúc thúc kỳ toàn thân cho chúng, hai hài tử rất tự giác kỳ cọ sạch sẽ những chỗ tay chân còn chưa kỳ ở trên người.
Tắm sạch cho hai đứa nhỏ, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam ngồi vào bồn tắm, Dương Dương và Nhạc Nhạc cầm sẵn miếng kỳ, chăm chỉ chà xát cho bọn hắn, thậm chí hai người còn có thể nghe thấy tiếng thở gấp vì dùng sức của hai đứa trẻ.
Điều kiện ở nơi này đối với hai bọn hắn thật quá đơn sơ, nhưng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lại cảm nhận được một niềm hạnh phúc chưa bao giờ từng có. Người nọ một mình nuôi nấng hai nhi tử trưởng thành, còn giáo dục chúng thật ngoan, thật tốt bụng.
***
Xốc rèm cửa lên, hướng mắt nhìn về phía phòng vệ sinh, Cố Khê ra khỏi phòng đi lên lầu, vào phòng của Dương Dương và Nhạc Nhạc lấy hai bộ quần áo cho chúng thay. Đứng trước cửa phòng tắm, nghe tiếng cười đùa bên trong, Cố Khê do dự, nhưng rồi vẫn nâng tay gõ cửa: “Tô Nam, Thiệu Bắc, tôi mang quần áo để Dương Dương và Nhạc Nhạc thay.”
Đang ở bên trong cùng bọn nhỏ chơi trò thổi bọt, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc nhất thời khẽ run, hai tiểu huynh đệ dưới quần có chút không thành thật giật giật. Không dám thất thố trước mặt hai hài tử, hai người nhanh chóng cùng nhau rửa tay rồi đến mở cửa. Cố Khê đứng ở cửa, quay mặt, hai tay cầm quần áo đưa vào.
Trái tim Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đập thình thịch, nén xuống tạp niệm không nên có, hai người nhận quần áo. Cố Khê ở bên ngoài giúp bọn hắn khép cửa lại, nói: “Đừng tắm lâu quá, không nước lại lạnh đó.”
“A, bọn anh lập tức tắm xong ngay đây.”
“Các anh tắm xong thì vào nhà ngay đi, trong phòng ấm áp.”
“Được.”
Dặn dò xong, Cố Khê với sắc mặt bình tĩnh vào nhà. Còn Kiệu Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ôm quần áo của bọn nhỏ lại đứng ở cửa ngẩn người.
“Thúc thúc, mau tới phun sữa tắm đi.”
“A, thúc đến đây.”
Miên man suy nghĩ cái gì! Giờ là tìm cách kéo người nọ trở về, chứ không phải lúc nghĩ đến chuyện yêu đương!
Quay lưng lại về phía hài tử, hung hăng ‘tàn bạo’ hai tiểu huynh đệ không thành thật của mình, thần sắc hai người hơi mất tự nhiên, xoay người lại. Mười hai năm không hề đụng chạm vào bất kỳ ai, giờ đã tìm lại được người quan trọng nhất của bọn hắn, thì dục vọng cùng nỗi thống khổ đều kéo đến.
Tắm rửa, cạo râu, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc sạch sẽ tinh tươm xuất hiện trước mặt Cố Khê. Hai đứa nhỏ cũng tắm sạch sẽ, ngồi trong lòng thúc thúc xem truyện tranh. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tán gẫu đủ thứ chuyện cùng Từ nãi nãi và Từ lão gia. Cố Khê không ngại ngần trước mặt hai người tiếp tục đan áo cho con trai, cũng không nói nhiều, ngẫu nhiên lúc cần mở lời thì cậu lên tiếng.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không nói gì đến việc ra về, bọn hắn không muốn trở về khách sạn, ở nơi đó, bọn hắn cảm thấy rất khổ sở. Cố Khê không nói nên bọn hắn cũng không biết xấu hổ, mặt dày lưu lại.
***
Đến 9 giờ hơn, Cố Khê mở lời “Tô Nam, Thiệu Bắc, buổi tối, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ cùng tôi, hai anh vào phòng bọn nhỏ mà ngủ.” Phòng trên tầng ba còn chưa dọn dẹp xong, mà giường cũng quá cứng.
“A, được, được!” Hai người mừng phát điên, nhanh chóng đáp ứng.
Vừa nghe tối nay hai thúc thúc có thể ở lại, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc cực kỳ cao hứng. Cố Khê nhìn về phía hai con trai: “Ngày mai các con phải đi thi, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
“Không thành vấn đề ạ!”
Nói xong, Cố Khê tiếp tục đan áo len, Triển Tô Nam nhìn hài tử trong lòng, rồi lại nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc. Kiều Thiệu Bắc biết ý hắn, nói với Cố Khê: “Tiểu Hà, bọn anh định thuê một căn nhà ở trên huyện, như vậy tiện hơn. Đợi Dương Dương, Nhạc Nhạc khai giảng xong, giữa trưa cũng có nơi có thể ngủ trưa.” Chủ yếu là muốn có một nơi riêng tư để ở cùng hài tử và càng thân cận hơn với Cố Khê.
Cố Khê nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu các anh tính toán ở lại đây lâu dài thì thuê hẳn một nơi đi, còn nếu không ở lại lâu, cứ ở lại chỗ tôi cũng được.”
Triển Tô Nam lập tức nói: “Chắc chắn sẽ ở lại lâu.”
“Vậy thuê một căn nhà đi.” Cố Khê không phản đối.
Vẻ mặt Từ nãi nãi và Từ lão gia tỏ ý phản đối, Từ nãi nãi nói: “Cứ ở đây đi, bên ngoài phòng thuê đắt đỏ lắm. Dương Dương và Nhạc Nhạc giữa trưa ở chỗ bác cả của chúng là được rồi.”
Kiều Thiệu Bắc cười nói: “Bác trai, bác gái, cháu cùng Tô Nam có không ít đồ đạc, còn có cả trợ lý theo qua đây, ở lại nhà mình thì rất phiền hà. Dù sao nơi này nhà thuê cũng không đắt lắm, so với khách sạn còn thuận tiện hơn. Tối qua, cháu đã thưa chuyện với anh cả rồi, anh ấy nói hai ngày này sẽ giúp chúng cháu đi tìm.”
Vừa nghe thế, Từ nãi nãi yên tâm, nói: “Có gì cần giúp đỡ, các cậu cứ mở lời, đừng coi chúng tôi là người ngoài.”
“Sẽ không đâu ạ.”
Qua một lát, Cố Khê ngẩng đầu nhìn giờ, nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, các con nên đi ngủ đi.”
Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc lập tức khép quyển truyện tranh, từ trong lòng thúc thúc đứng dậy, chuẩn bị đi ngủ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi theo chúng.
Nhìn bọn nhỏ buông rèm cửa, nghe tiếng bước chân lên lầu, Từ nãi nãi nhỏ giọng nói với Cố Khê: “Tiểu Hà à, mẹ thấy Tô Nam và Thiệu Bắc rất thương Dương Dương Nhạc Nhạc, chúng cũng thích bọn họ. Mới chưa đến hai ngày, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã bám lấy hai người kia thế, ngoại trừ con ra thì hai đứa nhỏ chưa gần gũi với ai nhiều thế đâu.”
Cố Khê dừng động tác đan len, ngữ điệu mang theo thâm ý, nói: “Bọn họ thân thiết với nhau cũng không lạ, rất tốt.”
Vậy còn con? Từ nãi nãi rất muốn hỏi, nhưng biểu tình trên mặt Cố Khê rất bình thản khiến bà phải nuốt lời định hỏi lại. Tuy bà biết giữa ba người này có chuyện gì, nhưng bà vẫn cảm thấy hiện giờ Cố Khê không hề có ý kia.
Cố Khê không hề có ý kia, cũng không định có ý kia. Nhưng vì Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ở trên lầu “ru” hai đứa trẻ đã sớm qua cái tuổi cần ‘phụ thân’ dỗ ngủ lâu rồi, nên Cố Khê lại ở trong phòng vệ sinh đem quần áo bẩn của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cùng của nhi tử mang ra giặt.
Sự việc của mười hai năm trước xem ra không ai đúng mà cũng chẳng ai sai, bọn hắn là cha của hai đứa nhỏ, cậu nguyện ý để hài tử và hai người kia thân cận, nếu có một ngày nào đó cậu mất, thì hai người chính là chỗ dựa cho con trai.