“Á!!!”
Xương tay bị trực tiếp bóp gãy, từ trong cổ họng của Lưu Vĩ Hào phát ra một tiếng hét thảm.
Nghe được âm thanh thảm thiết này của hắn ta, tất cả những người có mặt ở đây đều sợ hãi đến ngây người. Cho dù là Cửu Vĩ, cậu ta cũng nhịn không được, vội vàng lui về phía sau hơn nửa bước.
“Quả nhiên, vẫn là chị Yến tàn nhẫn nhất, ra tay tuyệt đối sẽ không nể tình. Nhưng mà, mình lại rất yêu thích! Ha ha ha!”
Lúc này, trong lòng Cửu Vĩ không khỏi âm thầm đắc ý, nhất thời lại nhịn không được cười lên thành tiếng. Mặc dù âm thanh này của cậu ta đã cực kỳ kiềm chế, thế nhưng một cỗ cảm giác cực kỳ băng hàn đột nhiên truyền đến, để cho cậu ta không khỏi giật mình, lạnh rung lên một cái.
Vừa ngửa đầu nhìn lên, cậu ta đã thấy ánh mắt tràn đầy hàn băng của Võ Hoàng Yến đang nhìn đến. Tức thì, vẻ mặt của cậu ta liền tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, sống lưng cũng trở nên thẳng tắp, hai môi mím chặt, không dám phát ra một chút âm thanh.
Giống như cũng không thật sự để ý đến bộ dáng cợt nhã của Cửu Vĩ, lúc này Võ Hoàng Yên cực kỳ lạnh lùng vung lên một chân, trực tiếp đem Lưu Vĩ Hào đạp bay ra ngoài.
Ầm!
Vừa rồi tốc độ của Lưu Vĩ Hào lao đến nhanh như thế nào, thì thân thể của hắn hiện tại cũng bay trở về nhanh như thế ấy. Hơn nữa, vị trí còn rất chuẩn xác, đụng mạnh về phía một hàng ba, bốn tên vệ sĩ đứng ở phía sau lưng.
Ầm ầm!
Cũng không đợi cho bọn thủ hạ kịp làm ra phản ứng, tất cả đều bị lực phản chấn hất bay, rồi té lăn quay ra mặt đường, lộn nhào mấy vòng liên tục mới có thể ngừng lại.
Két…
Đúng vào lúc này, một chiếc xe ô tô vừa mới từ bên ngoài chạy đến, đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy ngã lăn ra ở trước mặt đường, chiếc xe không khỏi thắng gấp. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt vô cùng tức giận, vội vàng đem cửa xe đẩy ra, sau đó ông ta mới xông về phía mấy người Lưu Vĩ Hào quát lớn.
“Này, các cậu chán sống rồi hay sao hả? Đường thì không đi, lại muốn lăn xuống bánh xe của tôi làm gì?!”
Nghe được tiếng quát này của đối phương, vốn trong lòng đang vô cùng buồn bực, Lưu Vĩ Hào lập tức từ dưới đất bò dậy, dùng lấy ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, trừng trừng nhìn về phía người đàn ông trung niên, hất hàm nói ra.
“Ông đây thích lăn ra đường đấy, thì đã làm sao nào? Mẹ kiếp, ở cái đất Đông Thành này, còn chưa có ai dám quát lớn ở trước mặt của thằng Vĩ Hào này!”
Nói xong lời này, Lưu Vĩ Hào cũng không hề do dự một chút nào, trực tiếp vung lên một chân, hướng về phía trước ngực của người đàn ông trung niên đạp mạnh một cái.
Nếu là lúc bình thường, Lưu Vĩ Hào tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nhưng hôm nay, hắn không những bị một tên nhãi ranh làm cho mất hết mặt mũi. Mà vừa rồi, còn bị một con đàn bà đánh cho không có lực hoàn thủ, chuyện này thật sự để cho hắn cực kỳ khó chịu. Chính vì thế, vừa nghe được tiếng quát của người đàn ông trung niên, Lưu Vĩ Hào liền cảm giác máu nóng xông lên tận trên đỉnh đầu. Thế nên, hắn quyết định dùng đối phương để xả ra cơn giận trong người.
Nhưng mà, làm như thế nào Lưu Vĩ Hào cũng không thật sự nghĩ đến, ngày hôm nay mình thật sự xủi xẻo đến như vậy. Vừa nhìn thấy hắn vung chân đạp tới, sắc mặt của người đàn ông trung niên lúc này bỗng dưng trở nên tràn ngập sát khí. Ngay sau đó, cũng không để cho Lưu Vĩ Hào kịp phản ứng, thân hình của đối phương vậy mà trực tiếp xông thẳng tới, trong miệng còn quát lên một tiếng rống giận, giống như là sấm rền.
“Muốn chết!”
Đùng!
Rầm!
Bàn chân của Lưu Vĩ Hào chỉ vừa mới đưa lên được nửa chừng, lúc này thân hình của hắn đã trực tiếp bị đối phương đánh ra một quyền, nện bay ra ngoài, xa xa tới bốn, năm mét. Hơn nữa, kẻ này ra tay cực kỳ độc ác, một quyền đánh ra, trực tiếp đem lục phủ ngũ tạng của Lưu Vĩ Hào chấn cho vỡ nát, xương ngực cũng gãy đến năm sáu chỗ.
“Phụt!”
Từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Lưu Vĩ Hào lúc này đã trở nên trắng bệch, ánh mắt của hắn có phần hoảng hốt, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng ở phía trước mặt. Chỉ là, thân hình của hắn vừa hơi chuyển động một chút, một cơn đau nhức lập tức truyền tới, để cho đầu óc của hắn trở nên quay cuồng. Cuối cùng, Lưu Vĩ Hào chỉ thấy trời đất bỗng dưng tối sầm. Ngay sau đó, hắn trực tiếp ngã xuống, bất tỉnh ngay tại chỗ.
“Anh Hào!”
“Anh Hào!”
Đến lúc này, đám thủ hạ của Lưu Vĩ Hào mới có thể kịp phản ứng lại. Đồng thời, trong miệng không ngừng hô lên. Nhưng mà, lúc này Lưu Vĩ Hào đã hoàn toàn mất đi ý thức, hắn cũng không có cách nào đáp lại tiếng kêu gọi của đám thuộc hạ.
“Đi, mau tìm người đến trả thù cho anh Hào. Tuyệt đối không thể để cho anh Hào bị người ta đánh như vậy!”
Lúc này, đột nhiên có người lớn tiếng hô lên. Ngay sau đó, một đám vệ sĩ tay cầm lấy vũ khí, hầm hầm chạy đến đem người đàn ông trung niên cùng với chiếc xe ô tô vây chặt thành một vòng trong, hai vòng ngoài. Tất nhiên, bọn chúng cũng đem mấy người Trần Lâm bao vây lại, tuyệt nhiên không để cho bất kỳ ai chạy trốn.
“Nơi này đã có chuyện gì? Làm sao lại ồn ào như vậy?”
Lúc này, từ trong cửa lớn của khách sạn, một gã đàn ông trung niên mập mạp, trên tay cầm theo một chiếc khăn tay, vừa chạy đi vừa đem khăn tay xoa xoa lấy mồ hôi đậu ở trên trán.
Theo phía sau lưng của người này, còn có một gã đàn ông cao to, vạm vỡ. Thân hình của đối phương cũng ít nhất phải cao hơn hai mét. Cho dù đã mặc quần áo che lắp ở bên ngoài, nhưng người bên ngoài nhìn đến, liền có thể phát hiện ra từng khối cơ bắp vô cùng đồ sộ, lộ ra ở bên trong lớp quần áo sơ mi kín mít.
Vừa nhìn thấy hai người này, cả đám vệ sĩ đều nao nao dạt ra một chỗ lối đi. Mà gã đàn ông trung niên mập mạp, phát hiện Lưu Vĩ Hào vậy mà bị người ta đánh cho bất tỉnh. Tức thì, thần sắc của hắn không khỏi lộ ra mấy phần tức giận, hướng về phía những tên vệ sĩ ở lân cận, quát ầm lên.
“Là kẻ nào? Là ai đả thương Vĩ Hào?”
Nghe gã này hô lên, lập tức liền có tên vệ sĩ chạy vội tới, đưa tay chỉ về phía đám người Trần Lâm, cùng với người đàn ông trung niên đang đứng chắn ở trước xe ô tô.
“Ông chủ Trịnh, là đám người này đánh anh Vĩ Hào. Bọn họ còn đả thương các anh em ở trong bang hội!”
Bốp!
Nhưng mà, tên vệ sĩ này vừa mới mở miệng nói chuyện, bàn tay của Trịnh Kiểm đã vung lên, trực tiếp tán thẳng vào mặt của đối phương, để cho đầu óc của hắn hơi có chút mơ hồ. Đồng thời, cả người đều trở nên vô cùng mụ mị.
“Ông… ông chủ Trịnh, vì sao anh lại đánh tôi?”
“Đúng là một lũ ngu xuẩn, tụi bây không có mở to mắt ra mà nhìn hay sao? Tụi bây có biết, người ngồi ở trong chiếc xe này là ai hay không? Người mà ngay cả Trịnh Hùng tao cũng không dám gây chuyện, tụi bây cũng dám chọc giận!”
Vừa nói, Trịnh Hùng dường như vừa chưa hết cơn giận, còn liên tung vung tay đem đối phương tát liên tục bốn, năm cái. Cuối cùng, cảm giác bàn tay của mình hơi có phần đau rát, lúc này hắn mới ngừng lại. Đồng thờ, thái độ của hắn cũng cấp tốc xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hướng về phía bóng người đang ngồi ở trong xe ô tô, cười nịnh nọt nói ra.
“Cậu chủ Tô, vừa rồi là người của tôi không có mắt, đã mạo phạm đến cậu, mong cậu bỏ qua cho! À, còn đây ắt hẳn là Mã Hoành, Mã đại cao thủ có phải không? Trịnh Hùng tôi đã nghe qua đại danh của anh từ đâu, nhưng tiếc là chưa có cơ hội được gặp mặt.”
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Hùng còn cố ý hướng về phía người đàn ông trung niên đang đứng thủ hộ ở trước cửa xe ô tô, đưa tay ra chào hỏi. Nhưng mà, đối phương lúc này giống như là không hề nghe thấy, ánh mắt chỉ thỉnh thoảng hơi liếc nhìn gã hộ vệ cao to đang đi theo sau của Trịnh Hùng.
“Ồ, ông chủ Trịnh, lâu ngày không gặp, dường như hình dáng của ông vẫn luôn như vậy, không có cách nào thay đổi được nhỉ?!”
Đúng vào lúc này, một trận âm thanh trầm thấp, mang theo mấy phần giễu cợt từ bên trong ô tô phát ra. Sau đó, Mã Hoành vội vàng cúi thấp người xuống, đem cửa xe kéo ra.
Không cần chờ đợi bao lâu, một người đàn ông khoảng tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi. Dáng người mười phần cân đối, trên thân mang theo một chút lạnh lùng, tay chắp ở phía sau lưng, nhìn về phía Trịnh Hùng, trong con ngươi lộ ra mấy phần giễu cợt.
Thấy được đối phương, cũng nghe ra được ý châm chọc của vị Tô thiếu gia này, nhưng trên mặt của Trịnh Hùng vẫn treo lấy nụ cười mười phần nịnh nọt, hướng về phía đối phương xum xoe, nói ra.
“Ha ha ha, cái thân mập này của tôi cũng không có cách nào để thay đổi được. Đội lại là cậu chủ Tô, cậu thật sự vẫn là giống như ngày nào, vẫn luôn đẹp trai, phong độ như vậy. Cậu thật sự để cho tôi rất hâm mộ!”
“Ha ha ha, thật vậy sao? Nhưng vừa rồi tôi mới nghe nói, nơi này là Đông Thành, cho dù là người họ Tô chúng tôi đến đây, cũng chỉ có thể khom người, cúi đầu? Không biết, chuyện này có thật hay không?”
Trong lúc cười nói, trên khuôn mặt của Tô Thiên Hải vậy mà thoáng hiện một tia sát cơ, để cho Trịnh Hùng có chút rùng mình, vội vàng nâng lấy khăn tay, xoa xoa cái trán đã không có một giọt mồ hôi nào của mình.
“Cậu chủ Tô thật sự là biết nói đùa. Tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sao lại đám cả gan nói ra những lời như vậy với cậu. Có lẽ, người ở phía dưới không hiểu chuyện, để xảy ra một chút hiểu lầm nhỏ. Như vậy đi, coi như hôm nay cậu nể mặt bà chủ của chúng tôi, bỏ qua chuyện này có được không? Tất nhiên, Trịnh Hùng tôi nhất định sẽ làm ra đền bù, tuyệt đối là sẽ khiến cho cậu chủ Tô cảm thấy hài lòng!”
Vừa nói, Trịnh Hùng vừa cố tình nheo nheo mắt, tràn đầy thâm ý ra hiệu với Tô Thiên Hải. Thấy thế, Tô Thiên Hải cũng chỉ cười khẩy một tiếng. Sau đó, hắn liền cất bước đi về phía trước. Lúc đi ngay qua Lưu Vĩ Hào, ngay cả một cái liếc mắt Tô Thiên Hải cũng chẳng hề liếc đến.
Mà lúc này, Trịnh Hùng cũng đã thu lại nụ cười, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần âm trầm.