Bởi vì địa hình vắng vẻ, cộng thêm linh khí cũng không nồng đậm nên bình thường rất ít người đi đến bên này, ngoại trừ Bạch Nghiệp, đây là lần đầu tiên Tần Giác nhìn thấy người khác.
Người kia thân hình hơi gầy yếu, tóc dài xõa vai đang ngồi xếp bằng trên tảng đá tu luyện.
Tần Giác đôi mắt híp lại, phát hiện đối phương không phải là đang hấp thu linh khí, mà là hấp thu ánh nắng vừa mới dâng lên từ phía chân trời.
Đây không phải phương pháp tu luyện của Tinh môn? Nhưng Tinh môn hấp thu là tinh thần chi lực, mà người này hấp thu là thuần dương chi lực.
Nghĩ như vậy, Tần Giác nhíu mày, nhẹ nhàng đi tới gần tảng đá xanh, cho tới giờ khắc này, hắn mới phát hiện đối phương là nữ nhân, mà còn là một thiếu nữ.
Thiếu nữ tuy không đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng ngũ quan lại tinh xảo diễm lệ,nếu nhìn kỹ sẽ thấy là một mỹ nhân xinh đẹp.
Dường như đã nhận ra ánh mắt Tần Giác, thiếu nữ đột nhiên mở to mắt, âm thanh lạnh lùng nói:
"Ai!"
Tần Giác hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, không trả lời mà hỏi lại:
"Ngươi là ai ."
"Ta là ai liên quan gì tới ngươi!"
Thiếu nữ đứng dậy và nhìn chằm chằm Tần Giác, như thể chỉ cần Tần Giác di chuyển, nàng sẽ lập tức xuất thủ.
"Ta là ai liên quan gì tới ngươi?"
Tần Giác cười nói.
Thiếu nữ: "..."
Chẳng biết tại sao nàng có ý muốn xông lên hành hung gia hỏa này, may mà cuối cùng nàng cũng nhịn xuống được.
"Ta nhớ kỹ ngươi ."
Lạnh hừ một tiếng, thiếu nữ nói câu này thì từ trên tảng đá nhảy xuống, nhanh chóng biến mất ở cuối tầm mắt.
Tần Giác không nói thành lời, mình không có làm cái gì, tại sao phải nhớ kỹ mình.
"Nói vậy, nàng sẽ không phải là nội ứng Tinh môn phái tới chứ?"
Tần Giác như có điều suy nghĩ.
Bởi vì Huyền Ất Sơn cùng Tinh môn từ trước đến nay không hợp nhau, thường xuyên vì tranh đoạt tài nguyên tu luyện mà ra tay đánh nhau, cho nên hai bên đều có nội ứng cho riêng mình, nếu như thiếu nữ đúng là nội ứng của Tinh môn, Tần Giác phải nhắc nhở vị sư huynh kia của hắn một chút.
Thiếu nữ tựa hồ chỉ là cấp bậc có Hoàng giai,cho dù là nội ứng, thì cũng không nhấc lên gió to sóng lớn gì, huống chi Tần Giác còn không thể khẳng định, dù sao hắn nhưng chưa từng nghe nói qua, Tinh môn có công pháp tu hấp thu thuần dương chi lực tu luyện
Cái thế giới này võ giả tổng cộng chia làm chín cái cảnh giới: Hoàng giai, Huyền giai, Địa giai, Thiên giai, Chí tôn, Truyền kỳ, Thánh cảnh, Thánh Vương, Đại thánh.
Trong đó Hoàng giai thấp nhất, Đại thánh cao nhất.
Thế lực nhỏ và xa xôi như Huyền Ất Sơn với Tinh môn có thể có một vị Thiên giai thì đã phi thường mạnh mẽ, ví dụ như sư huynh của Tần Giác, chính là một vị võ giả Thiên giai đỉnh phong, dù là vậy nhưng Bạch Nghiệp là người mạnh nhất trong phạm vi ngàn dặm, đương nhiên ngoại trừ Tần Giác.
Về phần cường giả Chí Tôn cảnh thậm chí Truyền Kỳ cảnh trở lên,họ có thể phá hủy mọi thứ chỉ bằng một cái nhất tay, sánh ngang với những tiên nhân trong chuyện thần thoại của Tần Giác kiếp trước,chỉ có bốn đại tông môn thế lực đỉnh cao mới có thể có cường giả như thế.
Lại hướng lên, thì cơ bản đều tụ tập tại Trung Châu thánh địa, cực kỳ thần bí .
Với thực lực một thiếu nữ cấp bậc Hoàng giai, hoàn toàn không có khả năng tạo thành ủy hiếp đối với Huyền Ất Sơn.
Vứt bỏ ý nghĩ nhàm chán này, Tần Giác lấy bầu rượu ra, đổ mấy giọt lên cỏ dại.
"Hẳn là không sai biệt lắm."
Tần Giác tự lẩm bẩm.
Quả nhiên, chỉ thấy cỏ dại khẽ run lên, lập tức sáng lên hào quang màu trắng đục, ngay sau đó cỏ lá dường như phủ lên một lớp ngọc lục bảo, xanh nhạt vô cùng, càng thần kỳ là, trên lá vậy mà xuất hiện một vài hoa văn màu vàng, nhìn qua cực kỳ tối nghĩa,biểu tượng của việc trở thành linh thảo!
Ngắn ngủi mấy ngày, cỏ dại liền hoàn thành tiến hóa, tấn thăng phẩm giai chí linh cỏ, mặc dù chỉ là linh thảo bình thường, nhưng đã phi thường không thể tưởng tượng nổi.
"Xem ra sau này ngươi có thể hấp thu càng nhiều linh tửu ."
Nói xong, Tần Giác lại đổ ra mấy giọt rượu lên "Cỏ dại" rồi lẳng lặng quan sát.
Sau khi tấn thăng làm linh thảo, tốc độ tu luyện của gốc "Cỏ dại" tăng lên rõ rệt,không bao lâu mấy giọt linh tửu toàn bộ đã bị hấp thu luyện hóa,hoa văn màu vàng cũng theo đó trở nên sáng hơn.
Tuy nhiên, Tần Giác cũng không có tiếp tục rót rượu, như trước đó nói, tu luyện không phải chuyện một sớm một chiều,dục tốc bất đạt, một khi "Cỏ dại" đối với linh tửu sinh ra ỷ lại, như vậy rất có thể sau khi không có linh tửu liền không cách nào tu luyện, đây là điều Tần Giác không muốn nhìn thấy.
"Tu luyện tốt."
Duỗi lưng một cái, Tần Giác ngửa mặt lên trời nằm xuống, hắn tiếp tục thư giãn một ngày sau những ý thích sinh hoạt hằng ngày.
Điều khiến Tần Giác phiền muộn là ngày hôm sau hắn thế mà lần nữa thấy được người thiếu nữ kia,vẫn như cũ ngồi xếp bằng ngồi trên tảng đá, nghiêm túc hấp thu thuần dương chi lực.
"Nàng sẽ không xem chỗ ta là nơi tu luyện chứ."
Tần Giác im lặng liếc mắt, chợt nghĩ lại,dựa vào lời nói của thiếu nữ nếu như hấp thu thuần dương chi lực để tu luyện, thì đây thật sự là chỗ tốt để tu luyện, không chỉ không có người quấy rầy mà mỗi buổi sáng đều là thời điểm thuần dương chi lực nồng nặc nhất, thiếu nữ lại ở chỗ này tu luyện thì cũng rất bình thường.
Tần Giác thở dài chậm rãi đi đến cạnh đá xanh, lần này hắn không tạo nên bất kỳ lên gợn sóng gì, cho dù là võ giả Thiên giai cũng không phát hiện được, chớ đừng nói chi là thiếu nữ.
Ở trong mắt Tần Giác, mặt trời giống như là một nguồn năng lượng khổng lồ, vô cùng vô tận, mà thiếu nữ thì giống như là một cái vật chứa, đang không ngừng dẫn dắt thuần dương chi lực tiến vào trong cơ thể, luyện hóa thành linh lực.
Sau khi lặp đi lặp lại mấy trăm lần, thiếu nữ khí tức bắt đầu dần dần kéo lên, đạt đến Hoàng giai trung kỳ.
Mặc dù là Hoàng giai trung kỳ nhưng ở Huyền Ất Sơn thì không tính là cái gì, nhưng thiếu nữ có thể ở độ tuổi này đạt tới Hoàng giai trung kỳ thì cũng được xem là thiên tài, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này thành tựu thấp nhất là Thiên giai.
"Ngược lại là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng,có nên nói cho sư huynh hay không?"
Tần Giác lâm vào trầm tư.
Nếu như Huyền Ất Sơn chuyên môn bồi dưỡng thiếu nữ, lấy thiên phú tu luyện của thiếu nữ, hẳn là có thể tiến thêm một bước, thậm chí siêu việt Thiên giai, bước vào Chí Tôn cảnh.
Chỉ là thiếu nữ tu luyện không phải là Thanh Hư Kinh của Huyền Ất Sơn, không biết Bạch Nghiệp có thể tiếp nhận hay không.
Đang lúc Tần Giác nghiêm túc suy tư vấn đề này,thiếu nữ đã kết thúc tu luyện, mở to mắt.
Tần Giác vô ý thức ngẩng đầu, hướng mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không khí như đông lại, hai người đều sửng sốt.
Sau một khắc, thiếu nữ từ trên tảng đá nhảy lên, phẫn nộ quát:
"Lại là ngươi!"
Tần Giác nháy nháy mắt, một mặt vô tội.
Ngoại trừ ta, còn có thể là ai?
"Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?"
Thiếu nữ lạnh lùng nói.
"Ách ... Câu nói này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng?"
Tần Giác ra vẻ mờ mịt nói:
"Ta luôn ở chỗ này."
"Ngươi ở chỗ này?"
Thiếu nữ khẽ giật mình.
"Đúng vậy ."
Tần Giác chỉ vào viện lạc cách đó không xa nói:
"Ta ở ngay đó ."
"Không có khả năng!"
Thiếu nữ thề thốt bác bỏ:
"Ta đến nơi này rất nhiều lần, nơi đó căn bản không có ai ở!"
"Chắc ngươi nói là trước kia, ta có việc tạm thời rời đi một đoạn thời gian, bây giờ trở về tới ."
Tần Giác thản nhiên nói.
Rất rõ ràng, thiếu nữ hẳn là tại lúc Tần Giác tham gia thịnh hội chém yêu đã trong khoảng thời gian này tiến vào Huyền Ất Sơn, nếu không không có khả năng không biết hắn ở chỗ này.
Nghe vậy, thiếu nữ nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn một chút toà viện lạc kia, lại nhìn một chút Tần Giác, cuối cùng lạnh hừ một tiếng, quay người rời đi.
"Khoang, đợi một chút."
Tần Giác bỗng nhiên gọi lại thiếu nữ.
"Ngươi muốn như thế nào?"
Thiếu nữ dừng bước lại, cảnh giác nói.
"Ngươi tu luyện không phải Thanh Hư Kinh đúng không?"