Sau khi tiến vào Vô Cực bí cảnh, đầu tiên đập vào mắt là từng cây từng cây cổ thụ cao chót vót, gần như không nhìn thấy, còn có rất nhiều ngọn núi và kiến trúc có hình thù kỳ quái, rất khó có thể tưởng tượng được lại có người có thể phong ấn một không gian khổng lồ như vậy.
Tần Giác tỏa ra linh thức, rất nhanh đã tìm được nơi cất giữ linh tửu, bên trong quả nhiên có lưu trữ linh tửu hơn ngàn năm, có cái thậm chí đã đạt tới hai ngàn năm!
Điều này Tần Giác có thể biết được dựa vào linh khí linh tửu phát ra.
"Linh tửu ngàn năm, ta tới đây!"
Liếm môi một cái, Tần Giác trực tiếp thi triển thuần di thần thông biến mất tại chỗ.
Thấy thế, mọi người đều sững sờ.
"Tần Giác sư huynh đâu?"
Lâm Nguyệt ngạc nhiên, một mặt choáng váng, giống như còn chưa tỉnh táo lại.
Dù sao ngạc nhiên mà Tần Giác mang cho bọn hắn vừa rồi thực sự quá lớn, thậm chí dùng tay không xé mở lối vào Vô Cực bí cảnh, thật không thể tưởng tượng được.
Phải biết đây chính là phong ấn do cường giả Thánh cảnh đặt ra!
Chỉ có biểu hiện của Thẩm Chí Văn khá bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc, mặc dù trước đó Tần Giác đã nói với hắn là có cách, nhưng không ngờ lại là cưỡng ép xé mở.
"Tần huynh có chuyện khác nên tạm thời rời đi."
Thẩm Chí Văn giải thích:
Ta "Chúng ta đi đến tòa nhà phía trước xem một chút đi."
Đối với việc Tần Giác đột nhiên rời đi, Thẩm Chí Văn cũng chẳng suy nghĩ gì, Tần Giác vốn là vì linh tửu nên mới đến, làm sao có thể ở lại với bọn họ?
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, mặc dù nội tâm tràn đầy nghi hoặc, nhưng không gian mà bọn hắn đang ở bây giờ thế nhưng lại chứa đựng tài phú suốt đời của một cường giả Thánh cảnh, sao bọn họ còn có tâm trạng suy nghĩ lung tung?
Thế là mọi người lập tức bay về khu kiến trúc phía trước, việc cấp bách là tận lực thu thập càng nhiều đồ vật thật tốt trước khi các võ giả khác xuất hiện, nếu vận khí tốt không chừng còn có thể thu được truyền thừa Vô Cực Thánh Giả.
Mà không lâu sau khi nhóm Thẩm Chí Văn rời đi, lần lượt từng võ giả xuyên qua thông đạo không gian tiến vào Vô Cực bí cảnh.
"Nơi này chính là Vô Cực bí cảnh sao? Thât là lớn."
"Linh khí thật là nồng nặc, ít nhất so với bên ngoài nồng đậm hơn gấp mười lần!"
"Mau nhìn kìa, Thẩm Chí Văn ở nơi đó!"
"..."
Chỉ một lúc, võ giả Thiên giai từ các thế lực đến từ khắp nơi giống như bị điên cuồng, tất cả đều bay về khu kiến trúc phía xa, đối với tài phú suốt đời của cường giả Thánh cảnh, không người nào nguyện ý tụt lại ở phía sau ăn canh.
Nhất là Song Tử Tinh của Thiên Cơ Tông và Thánh tử của Kiếm Tông, bọn hắn thân là những người đứng đầu tông môn của mình, từ trước vẫn luôn cạnh tranh nhau, lần này Vô Cực bí cảnh chỉ cho phép võ giả bên dưới Chí Tôn cảnh tiến vào, nếu nói tranh đoạt tùy cơ duyên chẳng bằng nói thế hệ trẻ tuổi giao phong, ai có thể sau khi chuyện này kết thúc dẫn đầu tiến giai Chí Tôn cảnh, người đó là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Nam cảnh.
Bởi vậy, ba người đều xông lên phía trước, bỏ xa những võ giả Thiên giai khác.
"Chậm một chút, sư huynh, chúng ta không theo kịp!"
"Sư huynh, ngươi nhanh quá rồi!"
Các đệ tử theo ở phía sau hô lớn.
"Không hổ là Song Tử Tinh của Thiên Cơ Tông, khí tức thật là cường hãn."
"Còn có Thánh tử của Kiếm Tông, lại dùng kiếm mà đi."
"Bọn hắn đều là cường giả cấp bậc Thiên giai đỉnh phong ..."
"Ta nghĩ chúng ta vẫn nên chuyển sang nơi khác đi."
Chứng kiến thực lực kinh khủng của Song Tử Tinh của Thiên Cơ Tông và Thánh tử của Kiếm Tông, mọi người nhất thời tỉnh táo lại, bọn hắn cho dù có đuổi tới khu kiến trúc kia, chỉ sợ cũng chỉ có ăn canh.
"Đi! Qua bên kia."
Vô Cực bí cảnh cực kỳ rộng lớn, không thua gì một tiểu thế giới, cho nên sau khi trải qua một hồi tự hỏi, toàn bộ võ giả sáu đại gia tộc đều thức thời đổi hướng, lựa chọn tiến về khu vực khác.
Một số võ giả thế lực cấp thấp và tán tu thấy thế, cũng nhanh chóng tản ra, dù sao Vô Cực bí cảnh lớn như vậy, ai có thể đảm bảo nơi đó nhất định sẽ có đồ tốt?
Chẳng bao lâu, Vô Cực bí cảnh yên lặng mấy trăm năm náo nhiệt lên hẳn, mà khi các võ giả không ngừng tới tìm bảo vật, các địa phương khác cũng bắt đầu lần lượt nổ ra các trận chiến, nhấc lên tầng tầng gợn sóng linh lực, kinh thiên động địa.
Về phần những võ giả Địa giai đó, bởi vì thực lực yếu kém, chỉ có thể di chuyển ở bên ngoài, để tránh không cẩn thận trêu chọc đến vị cường giả, trực tiếp bị giết chết.
Đương nhiên, cũng có một số gia hỏa không sợ chết kiên trì đi vào trong, nhưng cuối cùng đều cực kỳ thảm hại.
Vào lúc này e rằng cũng chỉ có một ít nhân vật đặc thù có vầng sáng của nhân vật chính, mới có thể dựa vào tu vi Địa giai xông vào khu vực của võ giả cao giai đồng thời cũng thuận lợi chạy trốn.
Hai mươi phút sau, một vài bóng người xuất hiện ở trước một ngọn núi.
"Thiếu chủ, mau nhìn kìa!"
Lão giả chỉ vào nơi xa kêu lên.
Doãn Lung đưa mắt nhìn lên, thì thấy một sơn động to lớn lộ ra ở trước mắt, mà phía trên hang núi thì khắc một chữ lớn rồng bay phượng múa:' Tửu'.
"Là nơi cất giữ linh tửu."
Mặt Doãn Lung lộ vẻ vui mừng, không thể chờ đợi được nói:
"Nhanh đi qua nhìn một chút."
Nơi đây đã bị phong ấn mấy trăm năm, nói cách khác, ngay cả linh tửu phổ thông cũng đã có lịch sử mấy trăm năm, huống chi, linh tửu Vô Cực Thánh Giả thu thập sao có thể là phổ thông được?
Đối với võ giả mà nói, gần như không thua kém đan dược tu luyện thượng phẩm.
"Vâng!"
Vài trưởng lão theo sau Doãn Lung bay về phía sơn động.
Tuy nhiên khi bọn hắn đến bên ngoài sơn động, lại phát hiện có rất nhiều mảnh vỡ huyền thiết trên mặt đất, hiển nhiên đã có người tiến vào trước bọn hắn.
Doãn Lung sầm mặt lại, ra lệnh:
"Hai người các ngươi canh giữ cửa hang, những người khác tiến vào cùng ta."
Nghe vậy, hai vị trưởng lão được gọi lập tức đứng ở hai bên cửa hang, cả trận chờ đợi, trong khi Doãn Lung mang theo các trưởng lão khác vào sơn động.
Còn chưa thấy được người, đã mơ hồ nghe được giọng hát truyền đến, đặc biệt êm tai:
"Cười ngươi ta uổng tiêu hết tâm kế, yêu thích tranh giành cảnh hoa mỹ lệ kia, sợ may mắn sẽ qua đi trong nháy mắt, vì tham hoan hỉ giận dữ ác giận mê ..."
"Đây là bài hát gì?"
Doãn Lung rất là tò mò.
Đúng lúc này, một bóng dáng từ bên trong bước ra.
Áo trắng thắng tuyết, tuấn mỹ vô cùng.
"Hả? Các ngươi là ..."
Tần Giác đang đắc ý uống linh tửu, hơi giật mình khi nhìn thấy đám người Doãn Lung.
Doãn Lung cũng sửng sốt, vẻ mặt có chút quái dị.
Thiếu niên này... Quá đẹp rồi!
Doãn Lung tự nhận mình cũng là một người tuấn tú trong vạn người, nhưng vào lúc này lại có cảm giác tự ti mặc cảm.
Thấy đối phương không trả lời, Tần Giác cũng lười nói nhảm, ngửa đầu uống một hớp rượu, tiếp tục đi ra ngoài sơn động.
Cho tới lúc này, Tần Giác mới hiểu được cái gì gọi là cực phẩm, vốn dĩ Tần Giác nghĩ linh tửu Thiên Cơ Tông sản xuất đã đứng đầu rồi, nhưng so với cái ấm linh tửu hơn ngàn năm này cũng chẳng là gì.
Nếu có người để ý kỹ sẽ phát hiện rượu trong bầu rượu của Tần Giác không chỉ đã có chút sền sệt mà màu sắc cũng thâm trầm, võ giả dưới Địa giai nếu uống trên một ngụm, rất có thể sẽ trực tiếp không chịu nổi mà chết.
"Dừng lại!"
Doãn Lung đột nhiên thức tỉnh, đưa tay ngăn cản Tần Giác, lạnh lùng nói:
"Để lại linh tửu."
"Ngươi muốn linh tửu?"
Tần Giác nhíu mày.
"Ta là Doãn gia Doãn Lung, chỉ cần ngươi để lại linh tửu, ta có thể bồi thường cho ngươi những hứ khác."
Doãn gia? Một trong sáu đại gia tộc Doãn gia?
"Không hứng thú."
Tần Giác nhếch miệng.
"Tìm chết!"
Doãn Lung giận dữ, trực tiếp đánh một chưởng.
Không nói tới nơi này là Vô Cực bí cảnh, giết người đoạt bảo là chuyện cực kỳ bình thường, cho dù là ở bên ngoài, Doãn Lung muốn giết một võ giả cũng sẽ không chút lưu tình.