Phương Vũ nghĩ vậy bèn lập tức dừng lại rồi trực tiếp xoay người chạy về phía tiệm thuốc!
Hành động này làm thiếu niên áo trắng đang “chạy trốn” phía trước hơi sửng sốt.
Nhưng chớp mắt sau đó, hắn đã lập tức đi theo phía sau Phương Vũ.
“Giết người rồi! Điêu Đức Nhất giết người rồi!”
“Ngươi hét đi! Cứ hét to lên! Ta nói cho ngươi biết, Điêu Đức Nhất là người tốt! Mà ngươi chính là người xấu!”
Thiếu niên áo trắng vẫn không quan tâm, liên tục hét Điêu Đức Nhất giết người rồi.
Phương Vũ cũng mặc kệ, hắn cũng hét theo, xem giọng ai to hơn.
Hai tiếng hét “giết người rồi” vang lên cùng nhau làm tất cả mọi người trên đường đều xúm lại.
“Má ơi! Chuyện gì thế này?”
“Nghe nói là giết người, ban ngày ban mặt, tên Điêu Đức Nhất đó đã giết sạch mười mấy người trong tiệm thuốc, chỉ có con trai của chưởng quầy tiệm thuốc chạy trốn ra ngoài được!”
“Hung tàn thế à?!”
“Đúng thế! Nghe nói hôm qua Điêu Đức Nhất vừa gia nhập sòng bạc Hắc Hổ, hôm nay đã làm ra chuyện lớn như vậy, quan phủ không bắt lại chém đầu thì ngày tháng sau này chúng ta còn sống được nữa không đây?”
“Tàn ác đến tột độ! Không có ai quản à?”
“Mọi người cũng đang đợi quan phủ đến bắt người đây.”
Trong lời bàn tán của mọi người, Phương Vũ đã hoàn toàn trở thành tội phạm.
Không khoa học!
Ta mới là người bị hại cơ mà!
Hướng gió này không đúng!
Tuy dáng vẻ tên gãy tay kia đuổi theo mình nhìn có vẻ giống người bị hại, nhưng sự thật không giống như những gì mọi người nghĩ đâu!
“Các ngươi nhầm rồi! Hắn mới là tội phạm giết người! Hắn mới là hung thủ!!”
Phương Vũ chạy về phía mọi người muốn giải thích lại làm mọi người sợ hãi, nghẹn ngào hét lên.
“Ngươi đừng tới đây!!”
“Giết người rồi! Điêu Đức Nhất muốn giết ta!!”
“Chạy đi!!”
Đám người phía trước vèo một tiếng giải tán, chỉ còn một nam nhân đội mũ rộng vành đứng lại tại chỗ lẳng lặng nhìn Phương Vũ.
Tốt quá! Vẫn còn có người tin tưởng ta!
Hắn đang nghĩ thì lại nghe thấy người đó lẩm bẩm trong vô thức.
“Ngươi không sợ à?”
“Tại sao ta phải sợ?”
“Người này chính là kẻ sát nhân đó!”
“Không sao, ta sẽ tự ra tay.”
Một mình ngươi đang diễn vở kịch gì thế…
Còn nữa, không phải “ta sẽ ra tay” là tiếng lóng trên mạng à? Ngươi là người chơi đúng không?
Hắn lại nhìn thanh máu của người đó.
‘Đồ Cẩu Đản: 8/8.’
Này này, ngươi cũng chỉ có tám máu, còn giả vờ thâm sâu gì không biết!
Phương Vũ đang nhìn thanh máu thì người đó đột nhiên “a” một tiếng như bị động kinh. Sau đó, hắn rút một con dao phay cũ nát ra chém lung tung trong không khí.
Sau khi dừng lại, hắn liếc nhìn Phương Vũ rồi thản nhiên nói.
“Chiêu thức này gọi là hai mươi ba đao, ngươi… tiếp được chiêu này không?”
Tên điên này ở đâu ra đây??
Đại ca à, ngươi bình thường một chút được không? Chúng ta chỉ vào trò chơi thôi chứ không phải vào bệnh viện tâm thần đâu!
Phương Vũ phục, đúng là loại người gì cũng có, hắn quay đầu lại tiếp tục chạy về phía tiệm thuốc, kết quả con hàng đó lại đuổi theo.
“Chạy đi đâu! Bất cứ tội ác gì đều sẽ bị đưa ra ánh sáng!”
Mẹ ngươi! Kẻ ác ở phía sau cơ mà, ngươi chém tên chạy phía sau đi!
Kết quả thiếu niên áo trắng chạy phía sau lại bày ra vẻ mặt tràn đầy cảm động, khóc lóc hô to.
“Ân nhân! Nếu ân nhân có thể giải quyết Điêu Đức Nhất, báo thù cho cha mẹ ta, đời này ta bằng lòng nhận ngươi làm chủ nhân, hầu hạ ngươi cả đời!”
Mẹ nó, lửa đã to còn đổ thêm dầu!
Phương Vũ vội vàng quay đầu lại nhìn, hắn lập tức phát hiện ra… Mẹ nó Đồ Cẩu Đản này nhìn thấy vẻ ngoài của thiếu niên áo trắng thì lại do dự.
Mẹ nó! Hắn! Lại! Còn! Do dự!
Không phải ngươi đang nghĩ không phải em gái thì không nhận nên không muốn chém ta đấy chứ?
Ngươi đáng chết! Ngươi thật sự vừa đáng chết vừa không đáng chết!
Phương Vũ đang nghiến răng nghiến lợi thì chợt nghe thấy phía trước truyền đến một âm thanh xé gió.
Trong chớp mắt tiếp theo, có thứ gì đó bay qua bên cạnh hắn.
“A!!”
Tiếng kêu thẩm thiết của Đồ Cẩu Đản lập tức vang lên.
“Người nào dám hành hung trên đường! Ngu Địa Phủ đã tới! Tất cả mọi người tránh xa mười bước!”