Chương 102: Võ Động Thiên Hà

Lão hổ, khổng tước

Phiên bản convert 8855 chữ

Gặp Túc Tĩnh Vương và gặp những người bình thường rất khác nhau, sau khi Vân Thiên Hà vào phủ, đầu tiên một gã thị vệ dẫn hai người bọn họ đến một gian phòng khách dùng trà ngồi chờ.

Đợi trong thời gian khoảng một bữa cơm, một vị quản sự đến đây truyền tin, lại lưu lại Sử Trường Đức tiếp tục chờ tại phòng khách uống trà, Vân Thiên Hà một người đi theo vị quản sự kia đi tới một gian phòng khác trong biệt viện tiếp tục ngồi chờ đợi.

Trình tự tiếp kiến rườm rà như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy hơi nổi giận, nếu như gặp phải chuyện quân cơ đại sự nào đó, vậy thì còn còn tác dụng rắm ai nữa, còn chưa đợi được đến khi tin tức truyền tới thượng cấp, chỉ sợ toàn quân đã bị địch nhân tiêu diệt rồi.

Bất quá dù sao Vân Thiên Hà cũng có thời gian, không cần phải quá cấp bách, tiếp tục ngồi trên ghế thản nhiên uống trà, thuận tiện thường thức một bức trên treo chính giữa gian phòng.

Đây là một bức tranh mãnh hổ đồ, lão hổ vẽ trong bức tranh vô cùng sống động, tạo thế hổ gầm sơn lâm, có phong cách vương giả bễ nghễ thiên hạ, bất quá Vân Thiên Hà nghĩ kỳ quái chính là, bên cạnh lão hổ này, lại vẽ một đầu khổng tước mỹ lệ, có vẻ mười phần không hợp nhau, mười phần chướng mắt, có thể làm cho chỉnh thể bức tranh nhất thời mất đi phong cách uy vũ hùng tráng, rất mất hứng thú, giống như là đang hưởng thụ đồ ngọt cực phẩm, đột nhiên vị đạo trở nên chua chua, hiển nhiên khiến người ta chán ngán.

- Đáng tiếc cho một bức tranh đẹp, đáng tiếc một đầu lão hổ tốt, đáng tiếc một đầu khổng tước tốt!

Vân Thiên Hà cảm giác vô cùng mất hứng thú, không thốt ra một câu, cũng không còn tâm tư tiếp tục xem xét bức tranh này nữa.

- A, làm sao để thấy rõ bức tranh này là bức tranh đẹp, hổ là hổ tốt, tước là tước tốt đây?

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm trầm nặng, phảng phất như chỉ thẳng vào tim người khác, lại phảng phất như một chiếc trống cổ vang vọng rang trời trong lòng người nghe, không khỏi tạo cảm giác trong lòng nhảy thùng thùng vài cái.

Vân Thiên Hà quay đầu, thấy một khuôn mặt oai hùng bất phàm, khí thế phi thường, trong lòng nhất thời kinh hãi, không biết Túc Tĩnh Vương đứng phía sau chính mình từ lúc nào, mà bản thân cư nhiên không hề phát hiện ra, lẽ nào thực lực tu vi người này đã có dấu hiệu đột phá Võ Thánh rồi hay sao?

Bất quá khiếp sợ qua đi rất nhanh, lập tức khỏi phục bình tĩnh, hành lễ nói:

- Thảo dân ra mắt Túc Tĩnh Vương điện hạ!

- Được rồi, miễn lễ, sau này không cần phải khách sáo như vậy!

Túc Tĩnh Vương chắp tay sau lưng đi vào phòng, nhìn bức họa treo chính giữa nói:

- Mỗi người tới đây, nhìn thấy bức tranh này, đều có suy nghĩ rất khác nhau, mà ngươi vừa rồi nói ba lần đáng tiếc, bản vương thực có hứng thú muốn nghe lời giải thích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vân Thiên Hà nói:

- Vương gia, hổ gầm sơn lâm, vốn có khí thế vũ vũ, có phong cách vương giả bễ nghễ thiên hạ, nhưng đầu khổng tước bên cạnh lại có vẻ vô cùng âm nhu, quá mức nữ nhân tình trường, mất đi dương cương chi thế, vốn là một đầu khổng tước cũng không có gì sai, nhưng then chốt chính là vị trí khổng tước trong bức tranh làm cho ta không giải thích được, vì vậy nói bức tranh này có chỗ khuyết điểm tỳ vết, là vì nét bút hỏng, cần sửa chữa!

- Vậy ngươi nói, tranh này cần phải sửa chữa như thế nào?

Túc Tĩnh Vương rất hứng thú nhìn Vân Thiên Hà, cười cười nói.

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Theo như ta nghĩ, hẳn là nên để khổng tước đứng phía sau lão hổ, cứ như vậy chẳng phải tốt hơn nhiều!

- Ha ha ha ha ha...

Nghe xong lời này, Túc Tĩnh Vương đột nhiên cười phá lên.

Đúng lúc này, Tuyết Ông Tiên Sinh cũng từ hậu đường đi ra, cười nói:

- Vương gia, hôm nay lần đầu tiên nghe được quan điểm để khổng tước đứng phía sau lão hổ, xác thực thú vị, đại đa số đều cho rằng hẳn là nên xóa hẳn khổng tước đi, mới có thể làm cho bức tranh càng lộ rõ khí thế vương giả, cũng có người từng cho rằng để khổng tước đặt trong rừng cây ý chỉ thần phục, nhưng là hiện tại chưa có người nào nói đẽ không tước đứng phía sau, tiểu tử này, tư tưởng quả nhiên khác hẳn so với người bình thường!

Túc Tĩnh Vương quay đầu nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Vậy ngươi có biết bức tranh này là người nào vẽ hay không?

Vương Thiên Hà nhìn Túc Tĩnh Vương, trong lòng máy động, không khỏi mở miệng nói: - Sẽ không phải là bức tranh vương gia vẽ chứ?

- Ha ha, ngươi nói đúng, chính là bức tranh bản vương vẽ! Túc Tĩnh Vương cười cười:

- Ngươi cũng là người đầu tiên nhìn thấy bức tranh này mà đoán được là do bản vương vẽ, người khác không dám nói thẳng thắn như vậy!

Trong lòng Vân Thiên Hà ngẩn ra, Túc Tĩnh Vương nói lời này là có ý tứ gì, hắn có chút không rõ lắm, bất quá ngẫm nghĩ lại cẩn thận, ngược lại muốn biết, vì vậy liền hỏi:

- Vương gia, không biết triệu tiểu dân tới đây có gì phân phó?

Nói đến chính sự Túc Tĩnh Vương liền đi tới một bên ngồi xuống, hướng về phía Vân Thiên Hà thủ thế mời, vân Thiên Hà cũng không khách khí, liền ngồi xuống, lúc này mới nghe Túc Tĩnh Vương nói:

- Tiểu tử, chuyện Tụ Hương Lâu ngày hôm qua, nói như vậy ngươi đã thông qua mấy tên tiểu tử không hiểu chuyện, tìm hiểu suy đoán được bảy tám phần đúng không?

- Tiểu tử không giải thích được, vương gia là chỉ chuyện gì? Vân Thiên Hà hỏi ngược lại.

Nghe nói như thế, Túc Tĩnh Vương lại hơi sửng sốt, sau đó tùy tiện nói:

- Về phần ta để Linh Vũ gọi đám bằng hữu tới, chuyện có ý định thử, ngươi cũng không cần để trong lòng, Linh Vũ muốn giao lưu với ai cần phải thận trọng mới được, bất quá ta đối với câu nói "chuyện dị thường tất có tác dụng" của ngươi đối với Linh Vũ rất có hứng thú, Linh Vũ trở về đã từng hỏi qua ta, cũng từng hỏi Tuyết Ông Tiên Sinh, chúng ta đều không thể giải đáp, bởi vì điều này còn phải căn cứ vào tình huống cụ thể phán định, nhưng ngươi tại lúc đó nói ra câu nói này, tất có ý riêng, vì vậy muốn tìm ngươi đến giải thích một chút!

"Tên ngu ngốc Đường Linh Vũ này, thường ngày thông minh như vậy, thế nào loại sự tình này lại hồ đồ!"

Trong lòng Vân Thiên Hà thầm mắng Đường Linh Vũ một câu, nhưng ngoài miệng hỏi:

- Không biết Vương gia và Tuyết Ông Tiên Sinh có từng gặp qua vị tài nữ đệ nhất Kinh Thành Túc Dao?

Túc Tĩnh Vương không nói, ngược lại Tuyết Ông Tiên Sinh đáp lời:

- Nữ tử này chúng ta đã từng nghe qua, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, Vương gia cũng chưa bao giờ đi những nơi phong nguyệt như vậy, ngươi nói chuyện khác thường, có liên quan tới nàng sao?

- Đúng vậy, hình dạng khí chất của nữ tử này quá mức hoàn mỹ, sợ rằng mỗi một nam nhân nào đó nhìn thấy đều phải mê muội thất thần, cho dù là nam tử có định lực cường thịnh hơn nữa, phỏng chừng trong vòng hai ba tức mới có thể hoàn hồn, nói vậy Tuyết Ông Tiên Sinh hẳn là hiểu rõ, nếu là cao thủ, trong vòng hai ba tức, có thể làm ra rất nhiều chuyện, vì vậy nên ta mới nhắc nhở tiểu vương gia!

Nghe xong lời này, sắc mặt Tuyết Ông Tiên Sinh và Túc Tĩnh Vương khẽ biến, Tuyết Ông Tiên Sinh nói:

- Nghe lời ngươi nói, trong đó xác thực có kỳ quái, nếu như nam tử bình thường như vậy thì cũng được, nhưng nếu như hoàng thượng ngày nào đó cải trang...

- Tiên sinh!

Túc Tĩnh Vương đột nhiên ngắt lời nói:

- Lập tức phái người giám thị mật thiết tình huống nữ tử này và Tụ Hương Lâu, nếu như bản vương không nhớ lầm, nơi phong nguyệt tại Kinh Thành, hình như có loại thi đấu hoa khôi gì đó, hàng năm hoàng huynh đều cải trang đi xem, nếu cần, ngày mai lâm triều, bản vương sẽ dùng thi hương võ khoa báo cáo hoàng huynh, tạm thời dừng việc kinh doanh những nơi phong nguyệt này, cho tới tận khi thi hương xong mới tiếp tục định luận!

Tuyết Ông Tiên Sinh gật đầu liền bước khỏi phòng đi an bài. Túc Tĩnh Vương nói:

- Tiểu tử, còn có một việc, gần đây ngươi bố trí nhân thủ tại vị trí rìa ngoài các bộ phận khác nhau, ý đồ vì sao? Nói thực đi, tuy rằng bản vương không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng bàn vương muốn nhắc nhở ngươi, trong vòng tròn Kinh Thành này, cho dù đâm một cây châm cũng sẽ khiến cho rất nhiều phương chú ý tới, bao gồm cả bản vương trong đó.

Nghe lời này, trong lòng Vân Thiên Hà cả kinh, hắn dự liệu quả nhiên không sai, hắn để Tín bá xếp nhân thủ vào vị trí rìa ngoài các bộ phận khác nhau, đã kinh động tới Túc Tĩnh Vương rồi, cứ như vậy, sợ rằng có một chút thế lực cũng đã chú ý tới chuyện này, chỉ bất quá đều giữ thái độ lẳng lặng quan sát, mà lúc này Túc Tĩnh Vương nhắc nhở, dụng ý đã rất rõ ràng rồi.

Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà nói:

- Vương gia, tiểu dân mới vào Kinh Thành, đối với mọi chuyện nơi đây hoàn toàn không biết gì hết, an bài người tới các bộ phận râu ria, đều chỉ là vì muốn thu thập một ít tư liệu tình báo, có thể lý giải được càng sâu hơn đối với Kinh Thành, tối thiểu đi trên người gặp phải người nào đó cũng biết là ai, đang làm gì, đạo lý này so với buôn bán cũng không khác biệt gì nhiều, bằng không cũng sẽ không đến nỗi vào kinh chưa tới vài ngày đã phát sinh xung đột với vị quần áo lụa là Mạc gia kia!

Bạn đang đọc Võ Động Thiên Hà của Đoan Nguyệt

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!