Chương 109: Võ Động Thiên Hà

Rung động

Phiên bản convert 10678 chữ

Trong phủ Túc Tĩnh Vương.

Lúc này Tuyết Ông Tiên Sinh và Túc Tĩnh Vương đứng thẳng trên quan tinh đài có độ cao lớn nhất, thần sắc của hai người hiện tại đều khiếp sợ không gì sánh được, cỗ lực lượng cường đại bễ nghễ thiên địa này, tuy rằng bọn họ chưa hề nhìn thấy qua, thế nhưng đã từng nghe các trưởng bối đề cập, đó chính là Võ Thánh tại tu vi đại thành, lúc quán thông thiên địa chi kiều, sẽ sản sinh ra một loại dẫn động lực lượng cường đại trong thiên đại.

- Trong Kinh Thành, nghĩ không ra lại có một nhân vật thực lực cường đại như vậy ẩn nấp!

Thần sắc Túc Tĩnh Vương cực kỳ ngưng trọng nói, Tuyết Ông Tiên Sinh cũng góp lời:

- Nhìn tình thế này, sợ là người đó có tu vi Võ Thánh đỉnh cao, lúc này nếu có thể lại một lần nữa đột phá, sợ rằng thiên hạ ngày hôm nay đã không có bất cứ người nào là đối thủ, tồn tại cường đại tới như vậy quả thực phi thường đáng sợ!

Túc Tĩnh Vương nói:

- Tiên sinh, ngươi có nghiên cứu đối với tinh tượng, hãy nhìn xem lần thiên địa biến hóa này xuất phát từ đâu, vô luận thế nào cũng phải nghĩ biện pháp tra cho được người này rốt cuộc là ai!

Tuyết Ông Tiên Sinh chỉ nghe không nói, hướng về phía tinh vân trên bầu trời quan sát hồi lâu, bởi vì phạm vi bao phủ dị tượng phiến dòng xoáy tinh thần lực hội tụ lúc lúc càng lan rộng hơn, khởi điểm chỉ trong thành đông, thế nhưng rất nhanh liền bao trùm cả thành nam vào trong, ngay cả vị kỳ tài ngút trời như Tuyết Ông Tiên Sinh đi nữa, lúc này cũng không nhìn ra được bất cứ manh mối nào.

Tuy trong lòng mơ hồ sinh ra một suy đoán để hắn không thể tưởng tượng được, thế nhưng Tuyết Ông Tiên Sinh liền lập tức lắc đầu, nghĩ thầm, tuyệt đối không có khả năng là tên tiểu tử kia, nhưng hẳn là vị cao nhân thần bí phía sau tiểu tử đó, thế nhưng vị cao nhân này rốt cuộc là ai?

Cùng lúc đó, một gian nhà đơn sơ bình thường trong thành tây Kinh Thành, một vị lão nhân vóc người hơi còng xuống, quần áo rách tả tơi, mái tóc hoa râm đột nhiên từ trong phòng đi ra, lúc cảm ứng được sự biến hóa dị thường trong thiên địa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe ra một đạo tinh quang sáng rực, lẩm bẩm nói:

- Đàn tinh thiên triều, băng linh long tụ, hàn long quán phách, thiên địa chi kiều, thăng khiếu thông thần, võ thánh chi đạo!

Trong lúc lẩm bẩm nói, ánh mắt lão nhân mang theo một cỗ cuồng nhiệt, ngửa đầu nhìn tinh không trong sáng tinh oanh, kích động cao giọng ngâm:

- Viêm linh hóa thánh, độc phách cương kiên, nay hàn linh hiện thế, nhất định đỉnh thiên khôn, thần khí có hi vọng, thần khí hi vọng a, ha ha...

Vị lão đầu này, bình thường các hàng xóm láng giềng nhìn ra, kỳ thực chính là một lão đầu điên điên khùng khùng, không có con cái, thường ngày mọi người thường gọi lão là Phong Tử (người điên), mà lúc này hắn ngẩng đầu lên trời ngâm tụng nói, không ai có thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ là vị lão Phong Tử này đứng trước sân nhà hoa tay múa chân một hồi, càng chỉ trong thời gian chớp mắt, thân hình hư không biết mất tại chỗ, không lưu lại bất luận hình bóng gì.

Giang phủ thành Đường Kinh.

Lúc này Giang Thụ Viễn ngồi bên cửa sổ, xuất thần nhìn dị tượng tinh không bên ngoài cửa sổ, thật lâu không nói câu nào, phảng phất như trầm tư cái gì đó.

Phía sau hắn, có một người thần bí mặc áo choàng màu cam, thân thể của hắn hoàn toàn bị bao phủ bên trong lớp áo choàng rộng rãi, người thần bí lúc này cũng chắp tay sau lưng lặng yên nhìn dị tượng bên ngoài, phát ra thanh âm có chút khàn khàn nói:

- Vốn thế gian này, vô luận vinh hoa phú quý, quan to hậu lộc... tất cả những thứ này rất ít sinh ra hứng thú trong lòng lão phu, nghĩ không ra ngày hôm nay, tại thành Đường Kinh này, cư nhiên sẽ có người sở hữu lực lượng đáng sợ kinh người như vậy, xem ra hành trình đến Kinh Thành lần này của lão phu thực sự không phí công!

- Tiên sinh, trên cảnh giới Võ Thánh, rốt cuộc là cái gì? Giang Thụ Viễn quay sang hỏi.

Người mặc trường bào màu cam lắc đầu nói:

- Lực lượng trên Võ Thánh, là thiên địa lực, bễ nghễ không thể chống đối, chỉ có thể tự thể nghiệm mới tưởng tượng nổi, theo như lão phu biết, ngoại trừ sư tôn của lão phu ra, cộng thêm Thánh Vũ Tông còn tồn tại hai gã Võ Thánh, thiên hạ ngày hôm nay đã không còn vị Võ Thánh thứ tư xuất hiện, ngay cả lão phu đã bế quan ba mươi năm cũng không thể đột phá được quan khẩu cuối cùng linh nhục hợp nhất để thành tự thánh thể!

Giang Thụ Viễn nghe xong, thần sắc ngưng trọng nói:

- Tiên sinh, mặc kệ người này có phải là địch nhân của Giang thị ta hay không, sau này còn phải nhờ nhiều tới tiên sinh tương trợ giúp đỡ Giang thị, ta thực sự vô cùng cảm kích.

Người mặc trường bào màu cam nói:

- Giang thị ngươi và Đồ thị mấy lần giao phong, đều bị thua thê thảm, hôm nay nguyên khí đại thương, lão phu khuyên các ngươi nên bàn bạc kỳ một chút, chớ để vì giận dữ nhất thời, cuối cùng rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương, lần trước chuyện chủ tương Bắc quân bị đâm lén, các ngươi hành sự đã rơi vào tiểu thừa, chẳng phải các ngươi cũng biết thiên hạ hiện nay thuộc về Đường thị, hoàng quyền xa tắc làm trọng, muốn tồn tại được cần phải có sự ủng hộ của hoàng quyền, danh chính ngôn thuận mới là chính đạo, cho dù Giang thị các ngươi và Đồ thị thế như nước với lửa, thế nhưng Đồ thị chưởng quản Bắc quân nhiều năm, nền tảng rất vững chắc, há có thể để cho ngươi đơn giản xen vào, hiện tại thiên hạ tứ đại quân, nếu như Giang thị muốn chưởng quản một quân, chỉ có thể là Tây quân hoặc Nam quân!

Giang Thụ Viễn vừa nghe, trong lòng kinh hoàng, lập tức khom người nói:

- Còn thỉnh tiên sinh chỉ giáo?

Người mặc trường bào màu cam nói:

- Nguyên bản tứ đại quân thiên hạ đều nằm trong tay Túc Tĩnh Vương, thế nhưng hoàng đế làm sao có thể để quân quyền to lớn rơi vào trong tay một người nào đó có quan hệ máu thịt với mình, coi như là thân đệ đệ được tín nhiệm đi chăng nữa, cũng không thể nào tránh khỏi việc sinh ra nghi kỵ, mà Túc Tĩnh Vương cũng là một người thông minh hiểu thời thế, chủ động từ bỏ quyền to Tây quân và Nam quân, có như vậy mới tạo điều kiện cho Mạc thị thừa cơ, liên hợp với bảy họ tại Đông Nam, từ đó lập phái đoạt được quyền to của Nam quân về tay, mà Tây quân vì các hoàng tử tranh đoạt với nhau, cuối cùng rơi vào trong tay đại hoàng tử, tuy rằng hai đại quân quyền đều đã nằm trong tay chủ nhân mới, thế nhưng lại có tai họa ngầm rất lớn!

- Tiên sinh, thế nhưng nghe nói nội bộ Nam quân ma sát, quân tâm không ổn định, mà Tây quân thì có chịu cảnh phía Liệt Diễm đế quốc dòm ngó, áp lực rất lớn, vậy tính sao?

Rất hiển nhiên Giang Thụ Viên cũng đã phân tích rõ hiện trạng hai quân vẫn còn đang nằm trong tay Túc Tĩnh Vương.

Người mặc trường bào màu cam cười cười nói:

- Những nhân tố này rất nhiều người đều biết, thế nhưng cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, bọn họ đều quên mất sự tồn tại của hai đại nhân vật cường thế!

- Hai đại nhân vật cường thế, tiên sinh ý chỉ ?

Tuy rằng Giang Thụ Viễn đã suy đoán được cái gì, nhưng không xác định. Người mặc trường bào màu cam nói:

- Một người có lực ảnh hưởng vô cùng to lớn ở phía Nam - Định Hải Vương, một người là lão vương gia ẩn cư tại tây nam Khai Châu chăn thả nuôi ngựa, cũng là thân thúc thúc của đương kim hoàng đế - Uy Vũ Vương!

Nghe được hai vị vương gia hầu như làm cho chính mình không thể tưởng tượng được, Giang Thụ Viễn nhịn không được thầm hít sâu một hơi nói:

- Phía nam được xưng là vương gia trên biển Định Hải Vương, hiện nay thế tập lục đại, một đời so với một đời càng mạnh mẽ, uy chấn hải ngoại, hàng năm hoàng thượng đều có thăm hỏi ngợi khen, còn Uy Vũ Vương phía tây nam, đó chính là tồn tại mà Liệt Diễm đế quốc vô cùng sợ hãi, năm đó Uy Vũ Vương đã thống lĩnh một đội Thiết Lang Quân, mạnh mẽ xé rách biên giới phía đông Liệt Diễm đế quốc, uy hiếp trực tiếp đối với đế đô Tây Thiên Liệt Diễm đế quốc, khiến bản đồ lãnh thổ Đại Đường đế quốc mở rộng tới hơn ngàn dặm, cho dù tới tận hiện nay, hơn mười năm đã trôi qua, tại Liệt Diễm đế quốc mỗi khi có người nhắc tới Uy Vũ Vương, đều khiến cho vô số kẻ sợ hãi!

- Đương nhiên, thế nhân đều biết uy danh cái thế của hai vị vương gia này, thế nhưng không một ai biết, nơi xuất phát của lực lượng cường đại phía sau bọn họ, Túc Tĩnh Vương quả thực là một người vô cùng thông minh, đã đưa hai nhân tố này vào trong mới có thể thả ra quyền to Tây quân và Nam quân, tùy ý để Mạc thị và đại hoàng tử đoạt đi, bởi vì hắn biết được hai thế lực này có cướp đoạt thành công quyền to của hai đại quân này đi nữa, chỉ cần lực ảnh hưởng của Định Hải Vương và Uy Vũ Vương trong quân vẫn còn tồn tại như cũ, vậy thì bọn họ không thể nào điều khiển hai quân này giống như cánh tay của chính mình, thông thuận dễ dàng!

Giang Thụ Viễn đã dần dần hiểu rõ ý tứ của vị tiên sinh mặc trường bào màu cam này, nói:

- Hiện nay Giang thị và Mạc thị có đám hỏi, nếu như nhúng chàm vào Nam quân mà nói, sẽ xé rách da mặt, ngược lại đối với Giang thị càng không có lợi, mà Tây quân thì có Uy Vũ Vương khỏe mạnh, đại hoàng tử là tử tôn hoàng thất, tự nhiên có Uy Vũ Vương ủng hộ, Giang thị ta muốn cắm người vào, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì, không biết tiên sinh có cao kiến gì, kính mong chỉ dạy!

Người mặc trường bào màu cam trầm tư, cuối cùng nói:

- Nếu như Giang thị các ngươi muốn chưởng quản một quân, hãy xuống tay từ Tây quân, hiện tại đang có cơ hội, lần trước dị tộc tây nam phát sinh một lần bạo loạn, lúc Uy Vũ Vương trấn áp, bản thân bị trọng thương, sợ rằng thời gian không nhiều, lần này không phải Ngọc Tề tham gia thi hương sao, ngày mai công khai bảng thứ tự, đến lúc đó ngươi nghĩ cách xếp Ngọc Tề vào Tây quân, lão phu có danh là sư phó Ngọc Tề, tự nhiên sẽ trợ giúp sau lưng, chỉ là bên phía Kinh Thành này, còn cần phải nhờ tới ngươi lo lắng, chớ để sinh ra điều gì sai lầm, tin tưởng Ngọc Tề có trí tuệ rất cao, có thể nắm vào trong tay Tây quân sắp chia năm sẻ bảy, chắc hẳn không phải là việc quá khó!

Giang Ngọc Viễn vừa nghe như vậy, vô cùng phấn chấn nói:

- Ngọc Tề chính là hi vọng của Giang thị chúng ta sau này, có thể có tiên sinh giúp đỡ, thực sự là chuyện may mắn, nếu như sau này tiên sinh có điều gì sai phái, Giang thị chúng ta nhất định dốc sức hoàn thành!

Người mặc trường bào màu cam không nói, nhìn khuôn mặt đậm vẻ đỏ ủng vì hưng phấn kia, tâm thần lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát dị tượng tinh không, đã có chút sầu lo, thầm nghĩ:

- Hôm nay Địa Môn độc đại, dã tâm bừng bừng vọng tưởng muốn nuốt Hoàng Môn ta kết hợp lại, để Hoàng Môn ta có thể tồn tại nghìn năm, cũng phải phấn đấu, dùng một cỗ lực lượng bên ngoài đế đối kháng, chỉ là vừa rồi hàn linh hiện thế, cùng chắc chắn định đỉnh thiên khôn, tình thế trong tương lai, có bất lợi đối với Hoàng Môn ta hay không? Hoàng Môn ta rốt cuộc nên lánh đời không ra hay là buông tay đánh bạc một lần?

Bạn đang đọc Võ Động Thiên Hà của Đoan Nguyệt

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!