Chương 103: Vẫn còn cơ hội
Tần Hoài An đeo khẩu trang đến phòng thí nghiệm, các thành viên khác cũng đến rồi, đều đang thảo luận về bức thư xin lỗi.
Mã Thành đi tới trước mặt Tần Hoài An, ngượng ngùng nói: “Bạn học Thư Thảo, xin lỗi, trước kia tôi đã nói em đạo văn.”
Tần Hoài An lắc đầu, “Thầy Mã, thầy cũng chỉ là quan tâm đến danh tiếng của đội chúng em và giáo sư Thường, em hiểu.
“Tinh Du một công ty lớn như vậy, làm loại chuyện này thật là không biết xấu hổ, nghe nói là bởi vì muốn xây dựng hình tượng học giỏi cho một nghệ sĩ tên là Vương Thanh Hà! Ồ, loại người này cũng có thể ra mắt, làm giải trí đúng thật là một nơi chán ngấy” Chàng trai tên Trương Nhược Phi nói.
Một bạn học nữ khác vỗ vai Tần Hoài An, “Vương Thanh Hà? Tôi có một người bạn ở đại học y khoa Hải Lam, hình như đã từng nói qua về cô ta, Thư Thảo, cô cũng đến từ trường đó, cô có biết cô ta không?
Tần Hoài An ánh mắt hơi trầm xuống, “Không quen
Bạn nữ sinh ồ một tiếng, buồn bã thu lại tay, bỏ đi hứng thú tìm cô tám chuyện.
Mấy người thảo luận một lúc, Tần Hoài An đứng ở một góc khuất, yên lặng chờ giáo sư Thường đến.
Trương Nhược Phi nói: “Hiện tại câu chuyện đã điều tra rõ ràng, chứng minh nhóm chúng ta trong sạch, chúng ta nhất định có thể thuận lợi tham gia cuộc thi.
Vừa dứt lời, giáo sư Thường đã bước vào. Ông ấy mang theo khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc hơi bạc, mặc bộ quần áo dài màu xám.
Mọi người trong phòng thí nghiệm nhìn ông ấy một cách háo hức.
Giáo sư Thường sắc mặt có chút ngưng trọng, liếc nhìn Tần Hoài An ở trong góc, sau đó lại hướng về phía đám người, thở dài nói: “Tôi đã trao đổi với ủy ban thi đấu, ý của bọn họ là, chuyện này của chúng ta còn cần điều tra, nhưng theo đến lịch trình của trận đấu, nhưng dựa theo quy trình đã sắp xếp của trận đấu không thể nào tốn thêm thời gian để đợi chúng ta được, vì vậy họ sẽ giữ nguyên quyết định ban đầu của họ.
“Ý của thầy là, chúng ta vẫn bị loại?” Trương Nhược Phi nói.
Những người khác khi nãy vẫn còn mong đợi, bây giờ phải chịu đòn đả kích này, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Tần Hoài An không ngờ lại có kết quả như vậy, không khỏi nhíu mày.
Cô suy nghĩ một lúc rồi bước đến bên giáo sư Thường, “Chuyện này, em sẽ nghĩ ra cách”
Trương Nhược Phi kinh ngạc trợn to hai mắt, nói: “Giáo sư Thường ra mặt còn không được, cô có cách? Đừng có mà chém gió!”
Nhưng Tần Hoài An mặc kệ anh ta, mà là nhìn giáo sư Thường.
Giáo sư Thường do dự, nghĩ đến thân phận của Tân Hoài An, cuối cùng cũng gật đầu.
Tần Hoài An nghĩ đến một người có thể giúp đỡ. Cô trở về biệt thự, trên bàn ở trong phòng tìm thấy tấm danh thiếp mà Chử Châu đã đưa cho cô lần trước.
Trước khi gọi điện, Tần Hoài An bất lực cười khổ. Lần trước Chử Châu đưa cô trở về, bảo cô có cần giúp đỡ gì cứ việc nói thẳng, không ngờ bản thân nhanh như vậy đã phải nhờ ông ấy giúp đỡ rồi.
Chử Châu là quan chủ thẩm của trận đấu, chuyện này ngoài tìm ông ấy ra, Tần Hoài An cũng không nghĩ ra được nên tìm đến ai.
Tuy nhiên, Chử Châu xét cho cùng là người nhà họ
Chử, công ty giải trí Tinh Du, cũng là sản nghiệp của tập đoàn Chử thị.
Sự việc này có liên quan đến danh tiếng của tập đoàn Chử thị, Tần Hoài An thật sự không biết được, Chử Châu có giúp đỡ chuyện này hay không …
Nhưng cô không muốn cứ như vậy mà từ bỏ trận đấu. Vì vậy, mới thu hết can đảm, bấm số.
Tần Hoài An nói rõ sự tình, Chử Châu trầm mặc một hồi, mới nói: “Chuyện này chúng ta gặp mặt rồi nói, chú bên này còn có chút chuyện cần giải quyết trước”
“Vâng!”
Nếu như ông ấy không từ chối ngay lập tức, có nghĩa là vẫn còn cơ hội, Tần Hoài An rất thoải mái đồng ý một tiếng.
Gần tôi.
Đến phòng riêng trong nhà hàng đã đặt trước.
Bởi vì Tần Hoài An không nói chi tiết qua điện thoại, Chử Châu lúc này mới hỏi: “Chủ hơi tò mò, quan hệ của cháu với giáo sư Thường kia là gì? “