Chương 45
Vào giờ phút này, Hàn Âu Dương từ một nơi không xa đi tới, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đi cùng.
“Cậu Chử, cậu quả nhiên đã đến rồi.”
Anh vừa cười vừa nói, ánh mắt rơi vào trên người của Tần Hoài An, trong đáy mắt của anh ta lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh nó đã bị anh ta che giấu đi: “Xin chào mợ Chử.”
“Xin chào.” Tần Hoài An khẽ gật đầu, con mắt sáng chuyển sang người đàn ông trung niên ở bên cạnh anh, cô sửng sốt một chút.
Trong đầu cô nhớ lại thân phận của người này thoáng một cái, lộ ra nụ cười mỉm: “Vị này có phải là tổng giám đốc Lâm phải không? Nghe nói trước đây ngài cùng với nhà họ Chử có quan hệ mật thiết, chính là người mà nhà họ Chử vô cùng tin cậy, rất hân hạnh được gặp mặt.”
Nói xong, cô chủ động vươn tay của mình ra.
Nhìn thấy hành động lần này của Tần Hoài An, cả ba người đàn ông đang ở đây đều có những biểu cảm khác nhau.
Chử Chân Phong không một dấu vết mà híp đôi mắt liếc nhìn, trong lòng lại nghi ngờ, tại sao mà Tần Hoài An lại có thể nhận ra được Lâm Kỳ Phong?
Vấn đề càng đáng nói ở đây là làm sao mà cô lại biết Lâm Kỳ Phong chính là mục tiêu mà ngày hôm nay anh hướng tới?
Lâm Kỳ Phong là người trẻ tuổi mà năm đó ông cụ nhà họ Chử đích thân dẫn dắt, sau khi lông cánh đầy đủ thì liền tự mình thoát ra khỏi nhà họ Chử, sau đó được ông cụ nhà họ Chử ủng hộ giúp cho ông ta tự mình độc lập gây dựng sự nghiệp riêng cho bản thân.
Vẫn luôn được tập đoàn Chử Thị giúp đỡ cho nên mới có tập đoàn Lâm Thị của ngày hôm nay, hai bên luôn luôn bảo vệ và hợp tác với nhau, nhưng thật không ngờ là ngay sau khi ông cụ qua đời thì tập đoàn Hàn Thị nửa đường lại nhảy ra đào góc tường…
Chính vì việc này mà Chử Chân Phong muốn một lần nữa lôi kéo Lâm Kỳ Phong.
Ở trong đáy của đôi mắt tĩnh mịch của Chử Chân Phong xuất hiện nhiều hơn một vòng hoài nghi, nhưng trên gương mặt lại không có thể hiện bất kỳ điều gì.
Anh vươn tay ra vui vẻ chào một câu: “Chú Lâm.”
Lâm Kỳ Phong nhìn lại hai người, ông ta biết mình đã làm ra việc thẹn đối với nhà họ Chử, cho nên vẫn một mực cố ý tránh né, cho nên mới phải để cho mọi người ở bên ngoài thấy rằng ông ta ngày càng có quan hệ mật thiết với tập đoàn Hàn Thị hơn.
Nhưng mà trên thực tế, thì lòng của ông ta luôn hướng về phía người nhà họ Chử những người có ân tình đối với ông ta.
Chử Chân Phong chính là người thừa kế của nhà họ Chử, mà Tần Hoài An lại chính là người vợ của anh, hai vợ chồng họ chính là người đại diện cho tập đoàn Chử Thị, điều này càng khiến cho ông ta tin tưởng rằng đây là tập đoàn Chử Thị muốn lôi kéo ông ta.
Còn có lý do gì khác để cho ông ta phải chần chờ nữa sao?
Trong đôi mắt âm u của Hàn Âu Dương, Lâm Kỳ Phong kích động bắt tay với Tần Hoài An và Chử Chân Phong: “Cậu Chử, cô Tần Hoài An, lão già Lâm Kỳ Phong này sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình của nhà họ Chử đối với mình.”
Chử Chân Phong nhẹ nhàng nở ra một nụ cười.
Sự tình so với trong dự liệu của anh thì thực sự có thuận lợi hơn một chút.
Ánh mắt của anh quét qua sau đó rơi vào gương mặt của Tần Hoài An, chỉ thấy cô tươi cười nhẹ nhàng, một bộ dáng lạnh nhạt tự nhiên, trong con mắt của anh chỉ còn chút phúc tạp.
Thừa dịp khi khoảng cách của hai người rút ngắn lại, Chử Chân Phong đè thấp giọng nói, hỏi cô: “Tôi hỏi cô tại sao cô lại có thể nhận biết được Lâm Kỳ Phong? Không những vậy mà cô còn biết chuyện năm xưa giữa ông ta và tập đoàn Chử Thị?”
Đối với bối cảnh và thân phận của Tần Hoài An thì cô hoàn toàn không có khả năng biết được những chuyện này một cách rõ ràng như vậy.
Trừ phi ở sau lưng cô có người nào đó chỉ điểm.
Tần Hoài An tiện tay cầm ly nước trái cây, nhẹ nhàng nói: “Không phải anh đã đưa danh sách những khách mời ở đây cho tôi sao? Cho nên tôi liền lên mạng tìm kiếm tư liệu liên quan đến những người này.”
Ở bên cạnh, Chử Chân Phong dùng con mắt liếc liếc cô, từ cặp môi đỏ mọng bay bổng của cô nói ra hai chữ: “Đoán được.”
Anh vô cùng ngạc nhiên, rồi đột nhiên nghĩ đến danh sách khách mời mà cô vừa nói đến.
Chử Chân Phong nhìn cô với một ánh mắt thâm trầm hơn.
“Cô làm không tồi.” Anh không hề keo kiệt chút nào mà tán dương cô một câu.
Tần Hoài An giật giật khóe môi, có chút cảm giác giống như được sủng ái mà lo sợ.
“Cậu Chử, tôi có một số lời muốn nói với cậu.” Lâm Kỳ Phong đi tới, nói ra.
Nghe thấy vậy thì Tần Hoài An lập tức chủ động nói trước: “Hai người cứ từ từ trò chuyện đi, tôi đi tham quan xung quanh ở đây trước.”
Chử Chân Phong gật đầu nói: “Đi đi, một lát nữa tôi sẽ đi tìm cô sau.”
cô rút canhy đang khoác vào khủy tay của người đàn ông ra, hướng tới một bên rồi đi tới, có ý định muốn tìm một nơi yên tĩnh để đợi Chử Chân Phong.
Thân phận “con dâu nhà họ Chử” của cô thật giống như một thân phận bất đắc dĩ, nó quá là cao quý, gây chú ý đối với ánh mắt của người ngoài, vì vậy thỉnh thoảng sẽ có vài người đi đến nói chuyện với cô.
Tần Hoài An phải ứng phó từng đợt rồi lại từng đợt, tất cả những bó cơ trên mặt cũng đều muốn cứng ngắc lại vì cười quá nhiều.