Chương 87
Kể từ lúc trên xe xuống, Tần Hoài An vẫy tay với Chử Châu và cảm ơn lần nữa: “Chú hai Chử, cám ơn chú đã đưa cháu về nhà.”
“Về chuyện cuộc thi đó, nghĩ kĩ rồi có thể tìm chủ bất cứ lúc nào.” Chử Châu nói.
Tần Hoài An không nói với ông ấy, rằng bản thân đã tham gia một đội tham gia thi đấu, và tất nhiên, càng không định nhờ Chử Châu giúp cô điều gì.
Cô mỉm cười, quay người lại, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Chử Chấn Phong.
Đôi mắt anh ảm đạm nhìn cô cẩn thận: “Chú hai đã đưa cô về nhà, hai người mới quen nhau được hai ngày, mối quan hệ tốt như vậy sao?”
Nụ cười của Tần Hoài An nhạt dần trên khóe môi, sắc mặt bình tĩnh trở lại: “Tôi chỉ tình cờ gặp chú ấy trong bệnh viện, chú hai Chử đối xử tử tế với người khác, và có lòng tốt đưa tôi về nhà” Chử Chấn Phong hiển nhiên không tin rằng sẽ có một “sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy”.
Lúc nãy khi nghĩ đến việc Tần Hoài An đang nói và cười tạm biệt chú hai của mình, anh cảm thấy khó chịu như thể bị thứ gì đó chặn lại.
Anh nhướng mày và hỏi: “Cô không định tham gia cuộc thi à?”
“Vậy thì sao?”
Thấy Tần Hoài An không phủ nhận, Chử Chấn Phong nheo mắt nguy hiểm: “Lẽ nào cô không biết chú hai của tôi thuộc ban giám khảo cuộc thi sao?”
Tần Hoài An ngạc nhiên, cô thật sự không biết, vừa rồi chú hai Chử cũng không nói.
Lại nhìn vẻ mặt giễu cợt trên mặt Chử Chấn Phong, Tần Hoài An cũng hiểu rõ ràng ý của anh. Dễ nhận thấy, cô đang tiếp cận chủ hai Chử vì cuộc thi Tần Hoài An mỉm cười: “Anh Chử, cuộc thi y học là về sự công bằng và nghiêm khắc, cho dù chú hai Chử là ban giám khảo, chỉ bằng cách tôi và chú ấy gần gũi, mối quan hệ tốt, hoặc nói chuyện một hai câu, chú ấy sẽ để tôi dành giải nhất sao?” “Chuyện như vậy tôi không làm, tôi tin, chủ hai Chử cũng không phải là người như thế này.” Tần Hoài An bình tĩnh nói.
Vừa rồi Chử Châu nói rằng cô ấy nên lên tiếng nếu cô ấy cần giúp đỡ, nhưng cô ấy tin rằng đó chắc chắn không phải như những gì Chử Chấn Phong nghĩ.
Chử Chấn Phong cau mày, nhưng không thể bác bỏ.
Anh đương nhiên biết chú hai là người như thế nào, có vẻ như đối xử tốt với người khác, nhưng thực tế là người có kỷ luật sắt và nguyên tắc nhất.
Về phần Tần Hoài An…
Anh quay đi với một chút khó chịu và lạnh lùng nói: “Vậy thì tốt hơn hết cô nên tránh xa chú ấy ra một chút.”
Tần Hoài An không nhìn anh nữa và bước vào trong.
Nếu cô thực sự có bất kỳ ý tưởng nào, cô chỉ nói với Chử Châu về việc cô ấy tham gia cuộc thi. Lý do tại sao không nói với chú ấy nhiều, là vì muốn giữ khoảng cách.
Người nhà họ Chử, cô vẫn là không nên chọc đến thì hơn.
……….
Mã Thành đưa báo cáo của Tần Hoài An cho giáo sư Thường, anh ta đã dự đoán trước được rằng, giáo sư Thường xem xong báo cáo này sẽ vô cùng tức giận, và sau đó sẽ đuổi Hoa Thư Thảo ra khỏi đội.
Không ngờ rằng, giáo sư Thường đã mở bản báo cáo ra, và càng xem, vẻ mặt của ông ấy càng trở nên phấn khích!
“Để nghiên cứu bệnh ung thư từ một góc nhìn phức tạp và mới lạ như vậy, đồng thời kết hợp lý thuyết của y học Trung Quốc, có tổ chức rõ ràng, tư duy rõ ràng và có cơ sở, Tần Hoài An này quả thực là một thiên tài y học!”
“Tần Hoài An?” Mã Thanh khó hiểu.
Trong sự phấn khích của mình, giáo sư Thường đã thực sự vô tình tiết lộ thân phận của Tân Hoài An, ngay lập tức ho và nói: “Anh nghe nhầm rồi, tôi đang nói về Hoa Thư! Hoa Thư!”
Mã Thành không còn nghi ngờ điêu đó nữa.
Giáo sư Thường võ bàn và chốt lại: “Hướng nghiên cứu của chúng ta sẽ theo bạn học Hoa Thư, trợ lý Mã, anh lấy báo cáo này photo và gửi cho từng thành viên trong đội”
“Giáo sư Thường, nhưng đây là bản cuối cùng gửi đến cuộc thi đó, ông…không cân nhắc thêm sao?”
Giáo sư Thường xua tay: “Đây là kết quả tôi đã cân nhắc.”
Mã Thành không nói nhiều nữa, tâm trạng phức tạp rời đi.
Trong một tuần tiếp theo, Tân Hoài An đột nhiên trở nên bận rộn.
Mỗi ngày chạy đến phòng thí nghiệm cùng thầy giáo Mã và các thành viên trong nhóm nghiên cứu dự án, vì nó được thực hiện theo đề xuất của cô nên cô đã đảm nhiệm một lượng công việc tương đối lớn.