Trương Thiên vừa đi khỏi, Kiều Mai đã đợi không được lấy điện thoại ra báo cáo tình hình cho người đàn ông thần bí kia.
Số thuốc ngủ mà cô ta uống hôm trước chưa đủ liều gây chết, tới bệnh viện chưa lâu đã tỉnh lại.
Phòng đơn của bệnh viện vô cùng đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn có cả tivi để giải trí, Kiều Mai nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt có phần tái nhợt. Mấy ngày nay, cô ta luôn bày ra bộ dạng đáng thương cộng với gương mặt hốc hác tiều tụy khiến y tá và bác sĩ có phần đau lòng, thành kiến do mạng xã hội tạo ra mấy ngày trước cũng dần tan biến.
Phòng đơn của bệnh viện không phải ai đều có đủ nguồn tài chính để chi trả. Cứ cho là người hàng xóm kia tốt bụng đưa cô ta vào đây thì với tình hình kinh tế của bà già đó vẫn xa xa không đạt đến.
Lại nghe y tá nói trước đó đã liên hệ với bố nuôi nên trong tiềm thức Kiều mai khẳng định là Kiều Thanh đã giúp cô. Nhưng đã mấy ngày trôi qua vẫn chưa thấy bên kia có động tĩnh gì nên cô ta vẫn chỉ có thể giả bộ trước mặt người ngoài, thu hết lại những tùy hứng trước kia.
Nửa đêm ngày thứ tư, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông thần bí. Người đó tự giới thiệu bản thân là người đã phát hiện ra cô có ý định tự sát nên đã nhờ hàng xóm đưa cô đến bệnh viện, và ngay cả tiền viện phí ở đây cũng do hắn chi trả.
Kiều Mai bán tín bán nghi, cảm thấy hắn đang nói chuyện hoang đường. Hai bọn họ không quen cũng chẳng thân, hà cớ gì lại giúp đỡ đến mức độ này. Hơn nữa, cô ta vẫn tin chắc chắn rằng tiền viện phí là do bố nuôi trả.
Mím môi cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, thứ mà cô ta vẫn chưa dám chạm vào từ khi tỉnh lại, hít sâu một hơi, bật nguồn, ấn số gọi điện nhưng đầu dây bên kia vẫn là một mảng im lặng.
Gương mặt cô ta lập tức thay đổi.
“Đến lúc này cô đã có thể tin lời tôi rồi chứ? Tôi không có ác ý, chỉ muốn cùng cô thực hiện một giao dịch đôi bên cùng có lợi.”
Kiều Mai tuy không tính là thông minh lại càng không ngu ngốc, hiểu được giao dịch trong lời người này nói chắc chắn không tốt đẹp gì, nguy cơ cao là nhắm vào địa vị con gái nuôi của Kiều gia mà đến.
Hiện tại cô ta đã gần như mất đi hoàn toàn sự tín nhiệm của bố nuôi, nếu còn làm thêm việc ngu ngốc gì nữa thì Giang thành này sẽ không còn chỗ cho cô ta dung thân.
“Xin lỗi. Tôi không nghĩ mình có giao dịch gì cần làm với anh hết.”
Người đàn ông không nói gì, chiếc mũ rộng vành đã che đi phần nửa gương mặt của hắn ta. Dưới lớp khẩu trang, tiếng cười ghê rợn máy móc vang lên: “Cô hình như không hiểu tình hình của bản thân cho lắm nhỉ? Tôi cứu cô sống sót trở lại, để cho cô điều trị bởi bác sĩ tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất thì cũng có thể tìm cho cô cỗ quan tài tốt nhất, nơi chôn cất đẹp đẽ nhất.”
Kiều Mai nghe vậy sợ hãi bám chặt lấy ga giường, liên tục ấn nút gọi y tá nhưng chuông vang lên lại không có một ai bước vào, điều mà từ lúc cô ta tỉnh lại chưa bao giờ xảy ra.
Đến lúc này, cô ta đã phần nào ý thức được người đàn ông này không phải nói chơi mà có khả năng làm thật.
“Anh... Anh muốn tôi cái gì?”
Những bước chân nặng nề của hắn tiến tới gần, đôi bàn tay đeo găng khử khuẩn màu trắng chạm đến gương mặt tái nhợt của Kiều Mai, từ từ nâng cằm cô ta lên: “Tôi đã nói rồi. Một giao dịch đôi bên cùng có lợi. Để tỏ rõ thành ý, tôi còn chuẩn bị cho cô một phần quà. Hi vọng cô thích nó.”
Nói xong hắn ta liên đưa ra một chiếc điện thoại ý bảo Kiều Mai hãy tự mở ra xem. Bên trong là báo cáo về các chủ đề đang làm mưa làm gió trên mạng xã hội, và trong số đó không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô ta cả. Đôi mắt tối tăm lóe lên một tia sáng ngước lên, người đàn ông thậm chí còn thấy được trong đó sự tham lam không cách nào che dấu.
“Tất cả những chuyện này đều do anh làm sao?”
“Đúng vậy. Và đây chỉ là chút thành ý nho nhỏ.”
Trái tim của Kiều Mai đập loạn nhịp, không phủ nhận được rằng những thứ người đàn ông này thể hiện ra đã khiến cô ta động tâm.
“Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ chuyển cho cô một trăm triệu. Nếu việc hoàn thành, bốn trăm triệu còn lại sẽ vào tài khoản.”
Một trăm cộng với bốn trăm, vậy chẳng phải sẽ là năm trăm triệu sao? Từ khi sinh ra đến giờ cô chưa thấy qua số tiền nào lớn như vậy?
Bờ ngực phập phồng lên xuống, hô hấp trở nên gấp gáp, Kiều Mai nuốt một ngụm nước bọt, lén lút đánh giá xem tính chân thực của lời nói này là khoảng bao nhiêu.
Nếu là sự thật, vậy thì...
Cô ta bắt đầu suy nghĩ, cân nhắc thiệt hơn.
Từ khi Kiều Hạ Linh xuất hiện.
Không đúng!
Phải là từ trước đến giờ Kiều Thanh chưa bao giờ thật tâm đối đãi cô ta mà chỉ xem cô ta như một công cụ để lợi dụng. Tình cảm của ông ta ngay từ đầu chỉ thuộc về đứa con gái ruột thịt. Cho dù cô ta có hy sinh, có chịu sự sỉ nhục đến đâu trên mạng xã hội thì ông đều chưa một lần đứng lên bệnh vực.
Ngược lại là người lạ mặt này, cho dù mục đích của hắn là gì thì đối với cô đã không còn quan trọng nữa.
Tất cả các bình luận tiêu cực trên mạng về cô ta gần như biến mất hoàn toàn, bảng xếp hạng tin nóng đã không còn réo tên cô ta nữa mà thay vào đó là mối quan hệ của Kiều Hạ Linh và Cố Thịnh cùng với Lăng Cảnh, ít hơn chút là tin tức của Trần gia.
Sự dụ hoặc quá lớn, lớn đến mức cô ta không thể không đồng ý.
“Tôi đồng ý với anh nhưng anh phải cho tôi biết anh muốn làm gì?”
Cô ta ôm lấy cánh tay của người kia, hai thứ to lớn trước ngực cọ xát vào áo choàng thô ráp làm Kiều Mai không khỏi rên lên một tiếng, sau đó lại ngại ngùng che miệng, xấu hổ cúi thấp đầu.
Người đàn ông thần bí hất cánh tay cô ta ra, đứng sang một bên, dù cơ thể được dưới áo choàng dày cộp làm che giấu cảm xúc nhưng sự ghét bỏ mà hành động kia đem lại thì không cách nào giấu được.
Sắc mặt Kiều Mai từ trắng chuyển thành màu hồng, bàn tay giấu trong chăn nắm chặt nhưng trên mặt lại bày ra bộ dạng đáng thương, khóe mắt ươn ướt: “Thật xin lỗi. Là do tôi quá mức xúc động.”
“Không có lần sau.”
“Được. Vậy hiện tại tôi phải làm gì?”
“Cầm lấy điện thoại tôi vừa đưa, có chỉ lệnh tôi sẽ lập tức liên lạc.”
Người đó nói xong liền xoay người rời đi, không hề cho Kiều Mai bất kỳ cơ hội nào níu kéo.
...
Sau khi nghe Kiều Mai tường thuật lại hết tất cả cuộc trò chuyện với Trương Thiên khi nãy, đầu dây bên kia rơi vào trầm lặng một lúc.
Người đàn ông liên tục gõ tay lên bàn, hai mắt sắc bén nhìn về phía bàn cờ được hắn cất công dựng lên, đối với cây tốt vừa đi được một nước đã bị đối thủ vây chặt vô cùng bất mãn.
“Trong phòng bì đó thật sự chỉ có một trăm vạn?”
Kiều Mai khó hiểu hỏi lại: “Có vấn đề gì à?”
Một trăm vạn đối với cô lúc trước rất lớn. Con số một tỷ kia cũng là do người đàn ông yêu cầu.
Đối với chuyện này cô ta cũng bất mãn vô cùng, cảm thấy nếu không phải thực hiện theo yêu cầu của hắn thì cô đã có thể kiếm được nhiều hơn đó gấp mười, thậm chí là hai mươi, ba mươi lần chứ không chỉ là một trăm vạn.
“Không có gì. Chuyện đã xong rồi, chiều nay sẽ có người đến đón cô tới lấy một trăm triệu đặt cọc.” Nói xong không chút do dự cúp máy.
Nghe thấy lại sắp có tiền, Kiều Mai vui sướng lăn một vòng trên giường, không làm cho kim truyền dịch lệch đi đâm sâu vào.
Cô ta bấm chuông gọi y tá đến, không ngừng mắng chửi: “Cô làm ăn cái kiểu gì thế? Cố định kim cũng không làm được thì nghỉ việc luôn chứ đừng có mặt dày ở lại đây làm khổ bệnh nhân.”
Y tá nhất thời bàng hoàng vì thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ của Kiều Mai, trước kia cảm thấy cảm thông bao nhiêu thì giờ đã tan hết thành tro bụi.
Chưa kịp để y tá định thần lại thì Kiều Mai lại tiếp tục chất vấn: “Cô còn đứng đấy làm gì? Băng lại vết thương xong rồi thì đi lấy ga trải giường mới đi, bẩn thế kia đến chó còn không nằm được.”
Thái độ ác liệt và hạch sách của cô ta làm cho y tá giận mà không dám nói, chỉ để lại câu “tôi sẽ chuẩn bị ngay” rồi đi khỏi.
Ánh mắt không cam lòng đó làm làm cảm giác hư vinh của Kiều Mai nháy mắt được lấp đầy toàn bộ. Cô ta vui sướng cười cợt, che mắt lại, tham vọng không ngừng bành trướng.
Qua mấy ghi âm cài vào khi nãy, tất cả những thứ vừa rồi đều được Kiều Thanh, Lạc Linh và Kiều Hạ Linh nghe rõ mồn một.
Kiều Hạ Linh lắc đầu thở dài.
Cô không phủ nhận bản thân muốn bù đắp cho Kiều Mai phần nào dù sau năm mười tám tuổi, người lựa chọn tiếp tục, người ham muốn vinh dự của tiểu thư Kiều gia mà bất chấp đồng ý ở lại chính là cô ta.
Kiều Thanh vỗ vai con gái: “Kiều gia chúng ta không nợ cô ta thứ gì, mà có đi chăng nữa thì cũng đã trả hết rồi!”
Kiều Hạ Linh cầm lấy tay ông cùng với Lạc Linh ở bên cạnh mỉm cười.
Chuyện đã đến nước này, cô đối với Kiều Mai đã không còn chút áy náy nào. Người từ năm bảy tuổi đã sẵn sàng giết chết người bạn cùng lớn lên với mình để theo đuổi vinh hoa phú quý, người vì năm trăm triệu mà bán đứng người bố nuôi đã chăm sóc và chu cấp cho cô ta trong suốt gần hai mươi năm.
Đó đã không còn là người nữa mà đã biến thành ác quỷ, mà ác quỷ thì căn bản không đáng được nhận sự thương hại hay tha thứ nào.