Chương 2366
Cố Gia Huy là thương nhân xuất sắc, khi anh thấy người và thứ thích hợp thì sẽ ra tay không chút do dự.
Anh sẽ không hối hận, cũng không cho phép có thất bại.
Mà cô…
Chỉ một chút xíu đả động đã dần dần khăng khăng một mực.
Lúc mọi người vừa nói vừa cười chia sẻ bí quyết nhỏ trong việc kinh doanh tình cảm của mình thì không nghĩ tới người giúp việc lại vội vã chạy vào thông báo Lucia tới.
Cô nghe vậy thì nhíu mày, cô ta tới làm cái gì? Cô ta còn dám tới?
Những người còn lại đều nhìn nhau vì sợ lần này Lucia đến gây phiền phức cho bọn họ, dù sao cũng đã mấy ngày liên tục bọn họ từ chối lời mời của Vương Phi.
“Minh Tâm, cô phải bảo vệ chúng tôi!”
Nhóm bà chủ năn nỉ.
“Mọi người đều là khách của tôi, đương nhiên tôi sẽ không để cho người khác làm hại mọi người. Tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”
Cô kêu người giúp việc mời Lucia vào, đội thị vệ đứng lại ở bên ngoài cửa, cô ta chỉ dẫn theo hai giúp việc đi ra sau vườn.
“Nghe nói Minh Tâm mở lớp giúp đỡ mọi người cảm thấy thú vị hơn tiệc trà của tôi cho nên tôi đặc biệt đến xem. Quả nhiên thú vị hơn hoạt động khô khan vô vị của tôi nhiều, nên tôi cũng tới tham gia náo nhiệt, không biết Minh Tâm có chấp nhận không?”
Lucia mỉm cười giống như lần trước chưa từng chịu nhục.
Dường như gương mặt bị thương mới vừa lành đã quên đau.
“Dĩ nhiên có thể, Vương Phi có thể quang lâm là vinh hạnh của tôi.”
“Vậy sao? Vậy thì dạy bổn Vương Phi nên cắm hoa như thế nào đi”
Lucia ngồi xuống, thật sự tham gia.
Bởi vì cô ta đến mà mọi người câm như hến, không dám thở mạnh dù chỉ một lần.
Cô ta tới hai ba ngày, các quý phụ danh viện từng người xin nghỉ bệnh, nói mình nhức đầu không có sức, bệnh thời kỳ cuối, trừ cái giường trong nhà ra thì không đi đâu được hết.
Hứa Minh Tâm biết bọn họ đang nói dối, chủ yếu là bởi vì Lucia ở chỗ này nên mọi người không dám nói chuyện thoải mái nữa, không khí vô cùng ngột ngạt cho nên bọn họ trốn tránh.
Nếu không chọc nổi, vậy trốn còn không nổi sao?
Niềm vui duy nhất của cô đã bị Lucia tước đoạt.
Đến cuối cùng vườn hoa cũng không còn ai đến.
Mỗi ngày sau giờ ngọ hai giờ Lucia lại tới đây, lần này tới đây thấy không có ai thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Minh Tâm, không phải cô rất có sức ảnh hưởng và kêu gọi sao? Sao.
không còn ai nữa? Thì ra cô cũng chỉ có như thết”
“Lucia, xem ra cô đã quên lời tôi từng nói, vết sẹo lành thì quên đau đúng không?”
Cô ngửa mặt lên, khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay hiện vẻ lạnh lẽo như Sương.
Cô lạnh lùng nhìn mà không hề khách sáo.
Lucia nghe vậy vô thức sờ gò má của mình, mặc dù vết thương đã lành nhưng sự sỉ nhục đã để lại dấu vết rất sâu.
Đời này cô ta sẽ không quên bạt tai của Hứa Minh Tâm làm cô ta đau tận đáy lòng.
Cô ta trở về nhưng đêm không thể say giấc, cho dù ngủ thiếp đi cũng sẽ nửa đêm thức tỉnh.
Cô ta hận không thể hoàn toàn xé nát Hứa Minh Tâm!