Thành Phố A, tại một ngôi biệt thự xa hoa cổ kính xảy ra một trận huyên náo dữ dội: Có nguồn tin cho rằng Đại thiếu gia Hàn gia tham ô, dùng công ty rửa tiền bị tố tràn lan trên mạng.
Giờ phút này, trước sân lát gạch ngọc tinh tế chất đầy đồ cũ kĩ, và một cái vali.
Đây cũng chính là đồ của Đại thiếu gia Hàn gia, một người trước nay đều được tung hô như sấm, không ai dám khinh nhờn.
Mà giờ đây, những người làm thi nhau vứt đồ của anh ra ngoài do có chỉ định của Trần Lệ Na - Vợ mới của Hàn lão gia, cùng Nhị thiếu gia Hàn Ngũ - con thứ hai của ông ta cùng vợ mới.
Ngoài mặt là vợ mới chính thức của lão gia, nhưng nói thẳng toẹt ra thì chính là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.
Chỉ cần so độ tuổi của Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia hơn kém nhau 1 tuổi liền biết ẩn khúc bên trong như thế nào.
Dù ngoài mặt biết là như vậy nhưng người làm trong nhà ai không ai lại ngu ngốc đi đắc tội với vị phu nhân mới này, phải biết rằng bà ta rất được lão gia sủng ái.
Nam nhân mang danh Đại thiếu gia - Hàn Thiên Nhược đang đứng trước sân, quét mắt nhìn qua đống hỗn độn, không nói gì, chỉ nhìn ba người bằng đôi mắt lạnh băng, không cảm xúc.
Hàn Ngũ thấy anh dùng ánh mắt như nhìn một con kiến hôi nhìn họ thì cảm thấy bị áp bức nặng nề, khó chịu cười giễu cợt anh: "Ha...!Rửa tiền vô đạo đức, vô pháp luật như vậy anh cũng dám làm, chắc đến lúc nào đó anh cũng dám đẩy ba ra để dành chức chủ tịch của công ty, làm công ty sạt nghiệp để báo thù cho bà mẹ vô năng của anh mất"
Trần Lệ Na hất cằm trợn mắt rắc thêm gia vị vào câu nói: "Con không cần nhiều lời với loại người thất đức này, thế mà lại dám dùng công ty để đút lót tiền riêng cho mình cơ đấy, không biết có âm mưu gì.
Không chừng..."
Nói đến đây, bà nhiệt tình ôm lấy cánh tay Lão gia tử - Hàn Bang khích bác li gián nói: "Không chừng rửa tiền xong, rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu ông, đá bay ông một phát, ngồi lên ghế chủ tịch cũng nên đấy"
Nghe lời nói của con trai thứ mặt Hàn Bang đã âm trầm, thêm lời nói của vợ càng thêm khó coi, đen như đít nồi.
Ông mất kiên nhất nhìn đứa con trai trước nay mình chưa cần phải bận tâm điều gì nhưng giờ phút này đã làm ông chán ghét đến cực hạn, còn có cả bà mẹ vô dụng của nó nữa, nằm trên giường như người chết không thỏa mãn được sự ham muốn của ông khiến ông phải ra ngoài tìm người tình để phóng đãng.
Hàn Bang nổi giận quát lớn: "Súc sinh! Căn nhà này không chứa loại bạch nhãn lang.
Tao nuôi mày như thế nào mà mày trả hiếu tao như thế.
Mày đừng mơ tưởng đến công ty.
Cả đời này tao chỉ có một đứa con nối nghiệp là Hàn Ngũ, mọi gia sản trong cái nhà này đều của nó, mày đừng có mơ mà được chia một cắc"
Hàn Thiên Nhược nhìn ông ta như vật chết biết cử động, mặt lạnh băng mở miệng nói: "Được thôi! Như ông muốn! Chúng ta đoạn tuyệt quan hệ từ đây, không hẹn trùng phùng, nhớ kĩ lời nói hôm nay của ông.
Nể tình cũ tôi khuyên ông một câu: coi chừng dẫn sói vào nhà mà không biết, chết cũng không hay"
Nói xong, Hàn Thiên Nhược lười biếng không bố thí ánh mắt nào cho một nhà ba người nên được trao ba giải Oscar, đầy phong thái xoay người rời đi, để lại đống đồ bị vứt lung tung trên mặt đất, cũng không thèm nhặt.
Mặt ba người đứng trước cửa đen sì, đặc biệt là Hàn Bang, ông nhìn theo bóng hình khuất dần trong bóng tối mà như thấy được ánh trăng sáng ngời bị khuất dần bởi đám mây đen.
Ông biết đứa con này của ông rất có thực lực nhưng không biết điều khiển sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu không phải sợ đứa con vì báo thù vào công ty chiếm đoạt gia sản về cho mẹ nó thì ông cũng không muốn bày ra vụ rửa tiền này để triệt để loại bỏ anh ra khỏi gia tộc.
Nhưng trước khi rời đi, nghe Hàn Thiên Nhược nói câu cuối cùng đó, ông xoay người nhìn vợ với đứa con của mình bằng ánh mắt âm trầm nói: "Nó nói vậy là có ý gì?"
Trần Lệ Na giả vờ ủy khuất nói: "Anh còn không biết nó ghét em vì em hủy hoại hạnh phúc gia đình của anh và mẹ nó sao.
Nó nói như vậy chỉ là muốn khích bác quan hệ của chúng ta mà thôi.
Vả lại, em yêu anh nhiều như thế nào anh còn không biết sao, em có lần còn không màng mạng sống mà xông vào hang ổ của bọn thương nhân vì không có được hợp đồng với công ty anh mà bắt cóc đe dọa anh để cứu anh ra sao, còn cả một nhát dao này là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu của em dành cho anh."
Bà nói đến đó liền kéo tay áo của mình lên, trên cánh tay có một vết sẹo dài mờ nhạt.
Hàn Ngũ nghe mẹ nói vậy cũng thổi mây góp gió gật đầu lia lịa, phụ họa nói thêm: "Mẹ yêu ba nhất"
Hàn Bang nghe thấy thế, lại nhìn vết sẹo dài đó thì tâm trạng hòa hoãn đi vài phần, dịu giọng để lại một câu rồi bước vào trong biệt thự: "Được rồi! Bên ngoài hơi lạnh, vào nhà đi.".