1h sáng, bụng của Trần Thanh Ngọc lên cơn đau âm ỉ.
Mồ hôi chảy đầy trên trán, khuôn mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó, Trần Thanh Ngọc dự đoán trong lòng, có lẽ là bé con trong bụng cô muốn ra ngoài rồi.
Cơn đau càng ngày càng nhiều, khiến Trần Thanh Ngọc không thể chịu được nữa.
Cô cầm tay Vương Kiên, khó khăn nói.
- “ C....!chồng....bụng....bụng của em....đ....đau....!quá....áaaaa....!”
Vương Kiên lập tức mở mắt tỉnh dậy, ôm cô xuống nhà.
- “ Vợ, em cố gắng chịu một chút, đau thì cứ cấu anh, đừng chịu đau một mình.
”
Chu Thanh Nga nghe thấy tiếng hét của con gái, bà cũng đoán con gái sắp sinh.
Bà lập tức chạy đến, mang đồ sinh đi theo Vương Kiên.
Vương Kiên vừa ôm cô vừa gọi điện cho bệnh viện chuẩn bị, bệnh viện mau chóng chuẩn bị tươm tất mọi thứ để quá trình sinh nở của Trần Thanh Ngọc diễn ra suôn sẻ.
Trần Thanh Ngọc đau đớn, cô khóc ra cả nước mắt.
Cơn đau khi sinh nở thật sự rất đau, đau vô cùng, cảm giác đau đớn như bị gãy 23 chiếc xương sườn, đau đến mức ngất đi.
- “ Đến chưa anh....em đau....!quá....!”
- “ Em cố gắng lên, sắp đến rồi.”
Vương Kiên cố gắng an ủi cô, mong cô sẽ vơi bớt chút ít cơn đau.
Tài xế lái xe một cách nhanh nhất, mong sao sẽ đưa Thiếu Phu Nhân nhà anh đến bệnh viện sớm nhất có thể.
Đến bệnh viện, Vương Kiên đặt cô lên băng ca, các y tá đẩy cô vào phòng sinh.
- “ Người nhà vui lòng chờ ở bên ngoài ”
Một nữ y tá nói với Vương Kiên, sau đó đóng cửa lại.
Anh đứng bên ngoài cửa kính nhìn cô nhưng chưa đầy một phút thì y tá đã kéo tấm rèm màu xanh lục lại.
Ánh đèn màu đỏ hiện dòng chữ " cấp cứu " sáng lên.
Hoàng Gia và Vương Gia nghe tin liền lập tức đến bệnh viện, Vương Kiên lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng, Chu Thanh Nga ngồi ở ghế, bà thầm cầu nguyện cho con gái và cháu mình sẽ không xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, Hoàng Gia và Vương Gia đã đến.
Hứa Giai Kỳ lo lắng hỏi.
- “ Kiên, Thanh Ngọc sao rồi con.
”
- “ Sáng sớm hôm nay cô ấy đau bụng, con lập tức đưa đến bệnh viện.
Giờ vợ con đang ở trong đó, con cũng không được vào.
”
Hứa Giai Kỳ gật đầu, tất cả mọi người đều ngồi ở băng ghế ngoài hành lang, thầm cầu nguyện cho Trần Thanh Ngọc và hai đứa bé bình an.
Một lát sau, y tá mở cửa, cầm trên tay một tờ giấy và bút.
- “ Chủ tịch Vương, Thiếu Phu Nhân tình trạng nguy kịch, lại là thai đôi, không thể sinh thường, anh vui lòng kí vào đây để bệnh viện tiến hành mổ cho cô ấy.
”
Vương Kiên không lưỡng lự, anh cầm bút kí tên vào tờ giấy đó.
Y tá cầm lấy rồi đi vào trong.
Bác sĩ tiêm thuốc tê cho Trần Thanh Ngọc và bắt đầu ca mổ.
Oe....oe....oe....
Hai đứa trẻ lần lượt ra đời kèm theo tiếng hét đầy đau đớn của cô.
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền ra ngoài, tất cả cũng yên tâm phần nào.
Vương Kiên lần đầu nghe được tiếng khóc của con, trong lòng dâng trào sự hạnh phúc.
- “ Anh, chị dâu sinh rồi, tốt rồi.
” Vương Nhất Trì vui mừng nói
Vương Kiên gật đầu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, anh còn nghe được câu nói của vợ mình trước khi cô ngất đi.
- “ Vương Kiên....!chồng....em đã...!đã làm tròn...!trách nhiệm của...!một người vợ...!một người con dâu....cho anh....!và cả...!Vương Gia....!rồi...!rất đau...!”
Vương Kiên ngay lập tức muốn chạy vào trong đó với cô ngay nhưng tình hình không cho phép, hiện tại cô đang được bác sĩ khâu lại vết mổ.
Trần Thanh Ngọc được y tá đẩy ra ngoài, sau đó cô được chuyển đến phòng hồi sức.
Hai vị bác sĩ đi ra sau, trên tay bế hai đứa trẻ được bọc trong khăn, một trai một gái.
- “ Vương Tổng, là một bé trai và một bé gái.
Chúc mừng gia đình, bé trai là anh còn bé gái là em.
”
Vương Kiên không giấu nổi vui mừng, nhận lấy hai đứa trẻ từ tay bác sĩ.
Anh ẵm bé trai còn Vương Khánh Linh ẵm bé gái, thật sự rất đáng yêu.
- “ Ba, em gái con thật sự rất giống mẹ nha.
”
- “ Xin phép gia đình, chúng tôi đi trước.
Thiếu Phu Nhân sẽ sớm tỉnh lại, gia đình có thể vào thăm.
”
Vương Kiên gật đầu, hai vị bác sĩ nói xong liền rời đi.
Tất cả mọi người đi sang phòng của Trần Thanh Ngọc, bởi đây là phòng vip nên rất rộng và đầy đủ tiện nghi..