Sáng sớm, hào quang vạn trượng chiếu rọi vạn vật sinh linh.
Sở Nam mở mắt ra, trong con ngươi chớp động một tia tinh quang tại sâu thẳm khôn cùng, tối hôm qua luyện Hỏa nguyên lực suốt cả đêm, đại khái tôi luyện được bảy phần rồi, hắn không dùng nguyên lực tiếp tục trùng kích cái lỗ hổng nhỏ nữa, trái lại tích trữ bên trong thân thể, có lẽ hôm nay sẽ phải dùng đến nó.
Hôm nay chính là một thời điểm vô cùng trọng yếu, chính là một thời điểm vô cùng kích động nhân tâm. Bởi vì…. Hôm nay tuyệt đối chính là những cuộc đối chiến của cường giả, cuộc chiến của vương giả.
Đối với người cuối cùng có thể đoạt được hạng nhất, đứng tại nơi cao nhất, chúng đệ tử chia làm bốn phe phái, bốn người đều có một đám đệ tử ủng hộ, trong đó, Lăng Tiêu và Lý Hạo thì được ủng hộ nhiều và nhiệt liệt nhất.
Bởi vì một đường tỷ thí cho đến tận bây giờ, Lăng Tiêu và Lý Hạo đều đạt chiến tích toàn thắng, hơn nữa thắng vô cùng đẹp mắt, hiển nhiên người ủng hộ bọn hắn cũng nhiều hơn.
Mà Thần Chiến bởi vì đánh với Sở Nam một trận, bại trong tay Sở Nam, mặc dù trong những tỷ thí sau đó vô cùng dũng mãnh cường hãn, nhưng dù sao cũng đã thua một trận cho nên vẫn bị tụt hạng.
Về phần Sở Nam, mặc dù cũng toàn thắng, nhưng bởi vì ba lượt không gặp đối thủ, nên hoặc ít hoặc nhiều đều giảm bớt sự chú ý của người khác đối với hắn, trong trường hợp đó, người ủng hộ Sở Nam cũng đặc biệt nhất, đơn giản bởi vì trong số đó có Tử Mộng Nhân, Đại tiểu thư của Thần Khí Phái, cũng chính là tiểu ma nữ trong mắt hơn vạn đệ tử đều được xếp vào loại không thể trêu chọc, thế nhưng lúc này nàng lại hò hét vì Sở Nam, đặc biệt là không ít đệ tử đều biết Tử Mộng Nhân là vị hôn thê của Tử Mộng Nhân, thế mà Tử Mộng Nhân lại không ủng hộ Lăng Tiêu, trái lại ủng hộ Sở Nam, trong này chẳng lẽ có một bí mật không thể để người khác biết?
Có người nói Lăng Tiêu chắc chắn sẽ thắng, lập tức có người lôi chuyện Sở Nam đã từng đánh Lăng Tiêu nằm gục trên đất ra nói, lại có người nói Thần Chiến chắc thắng, cũng lập tức có người đem chuyện Sở Nam ra nói. Có người đắc ý nói Lý Hạo chắc thắng, bởi vì Sở Nam chưa từng đánh bại Lý Hạo, đám người ủng hộ Sở Nam do Tử Mộng Nhân cầm đầu lại nói:
- Đó là bởi vì Lý Hạo không gặp phải Sở Nam, nếu gặp thì cũng sẽ thất bại.
Mặc kệ bên dưới ủng hộ ai nhiều ai ít, ủng hộ nhiều cũng không nhất định sẽ thắng, cuối cùng vẫn phải dùng sự thật để nói chuyện, hoặc giả là phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
Lúc này, đợt rút thăm cuối cùng đã bắt đầu.
Lúc rút thăm, Lăng Tiêu không hề che dấu mà nhìn chằm chằm Sở Nam, lộ ra nụ cười thương hại.
Kết quả rút thăm.
Lý Hạo và Thần Chiến!
Lăng Tiêu và Sở Nam!
- Kế quả rút thăm thật tuyệt.
Lăng Tiêu cảm thán nói, phảng phất như nhìn thấy cảnh Sở Nam bị hắn đánh đến hoa rơi nước chảy.
- Ta cũng cảm thấy vậy.
Âm điệu Sở Nam trước sau vẫn bình đạm.
Tỷ thí nhanh chóng bắt đầu.
Hai tổ đội ngũ đã đứng trên lôi đai.
Tại lôi đài số 1, Thần Chiến và Lý Hạo đứng bất động, Thần Chiến kên quyết nói:
- Ta nhất định phải đánh bại ngươi, bởi vì ta đã đánh với Lâm Vân một trận, cũng bại dưới tay hắn, ta phải giành lại chiến thắng từ trong tay hắn.
Lý Hạo cười nhạt một tiếng đáp:
- Ta cũng rất muốn đấu với Lâm Vân một trận, cho nên ta cũng có quyết tâm giống ngươi, nhất định phải đánh bại ngươi!
- Tốt, vậy thì dùng nắm quyền để nói chuyện đi!
Lôi đài số 1 và lôi đài số 2 cách nhau không xa, Lăng Tiêu hiển nhiên đều nghe thấy rõ lời của hai người, lúc nghe thấy những lời này, Lăng Tiêu vô cùng phẫn nộ, nghe khẩu khí của đám người này giống như hắn tất bại trong tay Lâm Vân vậy, liền gằn giọng nói:
- Các ngươi không ngờ lại dám khinh thường ta, ta phải dùng sự thật để chứng minh, trước mặt của ta, các ngươi chỉ là một con kiến, một con kiến bé nhỏ đáng thương.
Lý Hạo và Thần Chiến đã đồng thời xuất thủ.
Lăng Tiêu chợt nói:
- Lâm Vân, nói cho ngươi biết một tin tốt, ta đã không còn là cao cấp Đại Võ Sư như nửa năm trước nữa, cũng không phải là sơ cấp Võ Tướng như các ngươi tưởng tượng, mà là trung cấp Võ Tướng, nghe được tin tức này, ngươi cảm thấy thế nào?
- Ngươi nói nhảm nhiều quá, muốn đánh thì đánh, không đánh thì nhận thua đi.
- Cuồng vọng.
Lăng Tiêu tức giận rống lên, lời nói vừa rồi của hắn chỉ là kế công tâm, nào ngờ lại bị Sở Nam chọc giận ngược lại, lạnh lùng nói:
- Lâm Vân, để ta giáo huấn cho tên không biết sống chết là gì như ngươi một trận.
Nói xong, Lăng Tiêu cũng không sử dụng Thanh Minh kiếm, trái lại đem thực lực trung cấp Võ Tướng hiển lộ toàn bộ, hướng về phía Sở Nam đánh tới.
Sở Nam không chút sợ hãi loại lấy cứng chọi cứng này. Đợi Lăng Tiêu cử động, Sở Nam liền giống như tên rời cung, mang theo khí thế vô cùng to lớn, hung hăng đối quyền với Lăng Tiêu.
Dưới va chạm này, nắm quyền của Lăng Tiêu trước tiên co lại, trong lòng thất kinh thầm nhủ:
- Khí lực của tên man rợ này thật đúng là khủng khiếp, may mà ta đã chuẩn bị tốt.
Lăng Tiêu để hở một khoảng trống lớn, Sở Nam đương nhiên sẽ không bỏ qua, liền đem nắm đấm khắc sâu vào ngực hắn.
- Đ…ư….ơ…n….g….
Thanh âm vô cùng trong trẻo vang lên, giống như một tảng đá nện lên một khối sắt.
Trực giác của Sở Nam cảm thấy có chút gì đó không đúng, Lăng Tiêu lúc này chợt kiêu ngạo cười như điên:
- Họ Lâm kia, có phải bất ngờ lắm không? Ta mặc Tinh Quang giáp trong người, lực lượng của ngươi trong mắt ta chỉ là trò cười mà thôi, Tinh Quang giáp có thể ngăn cản được lực lượng 600 cân đấy, ha ha ha….
- Họ Lâm kia, hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Lăng Tiêu hạ giọng nói:
- Ta vẫn còn rất nhiều kinh hỉ, ngươi từ từ rồi sẽ biết!
Lăng Tiêu nói xong thì khóe miệng Sở Nam cũng nhếch lên một nụ cười lạnh, nhân lúc hắn vẫn còn đắc ý, ngưng tụ toàn bộ lực lượng áp súc tại trên cánh tay phải, quần áo trên cánh tay phải lại lần nữa nổ tung, kèm theo đó còn có âm thanh xé gió, tiếng xương cốt giống như nướng đậu phộng “bốp bốp bốp” không ngừng vang lên, cơ bắp nhanh chóng bành trướng, cánh tay tại trên không trung đã to hơn một nửa.
- Ngu ngốc, lúc tỷ thí mà còn nói nhiều như vậy.
Cùng với lời nói này, nắm quyền của Sở Nam chỉ còn cách Lăng Tiêu một ngón tay.
Lăng Tiêu vẫn không hề sợ hãi nói:
- Họ Lâm kia, đã nói với ngươi rồi, vô dụng thôi, ngươi đang làm chuyện hoàn toàn vô ích, ha ha ha….
Trong nháy mắt sau đó, tiếng cười của Lăng Tiêu chợt im bặt.
Bởi vì nắm quyền của Sở Nam lúc này đã đánh lên ngực Lăng Tiêu, Tinh Quang giáp trước ngực Lăng Tiêu lõm xuống một dấu quyền, thân thể của Lăng Tiêu cũng theo đó bay ngược ra ngoài.
Trên không trung còn phun xạ ra một màn máu tươi từ trong miệng Lăng Tiêu.
Trên đài cao, Đại trưởng lão “Thịch” một tiếng đứng bật dậy, thấy lão giả áo tím, Nhị trưởng lão và Lữ Dương Minh đều đang nhìn mình, Đại trưởng lão đành hậm hực ngồi xuống, ánh mắt nhìn Sở Nam lúc này đã ngập tràn sát cơ.
Mắt thấy Lăng Tiêu sắp bay xuống đài, Lăng Tiêu vội vàng lấy Thanh Minh kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, hung hăng đâm xuống sàn lôi đài, hạ phẩm Linh Khí Thanh Minh kiếm quả nhiên bất phàm, đem Thiết Thách cứng rắn cắt như đậu hũ, đâm sâu vào trong nền Thiết Thạch.
Nhưng mặc dù vậy thì Lăng Tiêu vẫn còn bị đẩy lùi về sau, Thanh Minh kiếm để lại trên lôi đài một cái rãnh dài, thẳng cho đến khi chỉ con cách lôi đài một đoạn ngắn thì mới đình chỉ được thế lui, Lăng Tiêu mượn lực trụ lại trên lôi đài, tiếp đó “Ộc” một tiếng nôn ra một búng máu.
Sau đó đứng thẳng lên nhìn Sở Nam, trong ánh mắt phẫn nộ của hắn lúc này đã bị khiếp sợ che lấp, hoảng loạn nói:
- Không có khả năng, Tinh Quang giáp có thể chịu được lực lượng 600 cân, không thể nào xảy ra loại sự tình này được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?