Lão huynh, hoà thuận thì phát tài, hoà thuận thì phát tài, ngươi đánh ta làm cái gì?" Mặt Trầm Côn như thiếu nợ người ta mỉm cười cầu tài.
"Ngươi còn dám hỏi tại sao?" Mập mạp phất tay, lại thêm một cái tát, hất cằm lên nói: "Lão tử nhìn ngươi không thuận mắt, muốn đánh ngươi, không được sao! ?"
"Đừng nóng, đừng nóng, lời ta nói là thật tình, chẳng lẽ không được sao? Ta vừa mới bị té, đầu óc cứ hâm hâm quên mất không ít chuyện, ngươi chịu khó nói cho ta nghe một chút chứ, ngươi sao lại đánh ta?" Trầm Côn đứng lên, cúi đầu khom lưng cười hắc hắc.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng đang cấp tốc suy tư...
Nếu như nhớ không nhầm thì Vương mập mạp này hẳn là đầy tớ tam đẳng trong Trầm gia, là nô tài cấp thấp nhất chuyên quét nhà cầu đổ bô, ngay cả hắn cũng dám đánh mình, chắc hẳn hơn phân nửa là có liên quan đến tính cách nhu nhược của Cửu Châu Trầm Côn!
Trầm Côn đã đoán đúng!
Sau khi tát cho Trầm Côn hai cái bạt tai, trong lòng Vương mập mạp cũng đắc ý không ngậm mồm lại được.
Phải biết, Vương mập mạp này chỉ là nô tài tam đẳng đê tiện nhất, mơ ước lớn nhất của hắn cũng chỉ là cầu cho tránh phải ăn đòn, được ăn thêm mấy bát cơm mà thôi. Vậy mà từ lúc nào hắn lại dám nói chuyện như vậy đối với một vị Đại thiếu gia, dám giơ tay lên tàn nhẫn vả cho Đại thiếu gia hai tát nảy đom đóm mắt?
Tất cả điều này đều nhờ chuyện xảy ra nửa năm trước kia!
Ngày ấy, Trầm Côn mất đi Vũ hồn —— Vương mập mạp tuy không biết rõ Vũ hồn là thứ gì, nhưng hắn hiểu, sau khi mất đi Vũ hồn đãi ngộ dành cho Đại thiếu gia cứ thấp dần theo từng ngày, từ phòng ấm nệm êm xa hoa nhất sơn trang dời sang sương phòng, rồi lại từ sương phòng dời sang phòng gác cổng lạnh lẽo, cuối cùng, thậm chí phải chui vào ở tạm trong phòng chứa củi do mình quản lý... Trước đây đám bụi đời đứng trước mặt Trầm Côn còn không dám thở mạnh nay lại được dịp đè lên đầu lên cổ Trầm Côn!
Vậy tại sao Vương mập mạp ta lại không dám đánh chửi Trầm Côn, lẽ nào ta không bằng mấy tên bụi đời kia sao?
Ai nha, nghe qua tiếng này đi, bốp, bốp, vả thẳng vào mặt Trầm Đại thiếu gia không ngờ lại êm tai như thế, cảm giác thật mỹ diệu a. Từ nay về sau Vương mập mạp ta cũng dám đứng trước mặt bọn a hoàn sát vách khoe khoang nói, Vương đại ca các ngươi cũng đã từng đánh cả Đại thiếu gia!
Bốp!
Tâm tình kích động, Vương mập mạp lại vả cho Trầm Côn một cái tát như trời giáng nữa, lần này đánh vào má phải, "Nhìn cái gì ? Lão tử đánh ngươi đấy! Cút đi lau bồn cầu cho ta, trước giữa trưa mà chùi không xong hai mươi cái bồn cầu thì đừng trách lão tử sẽ cắt cái chân chó của ngươi!"
"Lau bồn cầu? Bao nhiêu tiền một cái, lương tính theo sản phẩm hay là tính theo giờ làm?" Trầm Côn vô thức thốt lên.
"Ngươi nói cái gì?" Vương mập mạp giơ tay lên lần nữa.
"Ai, đừng đánh, đừng đánh, ta đi lau bồn cầu là được chứ gì?"
Trầm Côn vội vội vàng vàng chạy ù ra ngoài.
Vương mập mạp nở một cười khoái trá đầy thoả mãn...
Đại thiếu gia cái gì, ta phi? Vương mập mạp ta đánh chửi cho một trận rồi không phải thành thật đi lau bồn cầu sao?
"Vương mập mạp!" Ngay khi Trầm Côn đi ngang qua đống củi, đột nhiên quay đầu gào to một tiếng.
"Làm sao?" Vương mập mạp vênh váo quay người lại quát...
Chỉ thấy Trầm Côn quơ lấy một cây gậy to thô rám tàn nhẫn đập xuống chính giữa mũi Vương mập mạp. Bốp! Rắc! Máu tươi giàn giụa, xương mũi gần như bị đánh nát.
Trời đất đột nhiên quay cuồng...
...
Khi Vương mập mạp tỉnh lại thì đã thấy bị Trầm Côn cột lên trên giường, trong miệng nhét một đống vải rách, máu mũi tuôn ra ướt nhẹp cả khuôn mặt.
Vương mập mạp như gặp ác mộng vậy!
Trong ấn tượng của hắn, Trầm Côn chính là một kẻ nhu nhược, mặc kệ cho người ta khi dễ, bị đám đầy tớ bắt nạt cũng không dám đánh trả, vừa rồi, Trầm Côn biểu hiện cũng còn là bộ dáng này mà!
Nhưng sao kết quả lại không giống nhau? Trầm Côn lại dám đánh người, hơn nữa phương thức còn cay độc ác nghiệt như vậy?
Chỗ chết người nhất chính là, sau khi đánh người Trầm Côn còn cười híp mắt ngồi xổm ngay trước mặt Vương mập mạp, trên mặt vẫn treo một nụ cười cầu tài, tay phải như đang ước lượng mặt mũi của Vương mập mạp, tay trái giơ cây gậy thô rám lên, hình như... Hình như hắn cảm thấy đánh chưa đã tay!
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Vương mập mạp thất thanh kêu to!
"Đừng nhìn ta như vậy, ta đang muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi, giao dịch, ngươi hiểu chưa?"
Trầm Côn làm một động tác mô tả đồng tiền, tư thái cùng khí chất của hắn với vừa rồi giống nhau như đúc, tham lam, chỉ để ý tới hoà thuận thì phát tài, một chút cảm xúc khác cũng không có...
Nhưng Vương mập mạp tuyệt đối không dám tin tưởng vẻ ngoài vô hại kia, run rẩy hỏi, "Gì, giao dịch gì?"
"Rất đơn giản, ngươi có muốn nghe rõ ràng không!" Trầm Côn rất nghiêm túc lắc lắc ngón tay tính toán, "Bước thứ nhất, giao dịch mà, tối thiểu nhất chính là công bằng, lão huynh ngươi xem xem, ngươi đánh ta ba cái tát, vậy mà ta chỉ mới đánh ngươi có một gậy, điều này rất không công bằng a!" Giơ cây gậy thô rám lên: "Vì đảm bảo giao dịch diễn ra công bằng, hắc hắc, bần tăng không thể làm gì khác hơn chính là lại đánh ngươi hai lần nữa!"
Vừa nói, Trầm Côn vừa vung gậy lên, 'Bốp' nện thẳng xuống mặt Vương mập mạp, hơn nữa chỗ hắn đánh vẫn là chỗ cũ, nhè ngay xương mũi đã vỡ mà hạ thủ!
"A!"
Vương mập mạp kêu thảm thiết một tiếng xé nát tim phổi, có điều mớ giẻ rách trong miệng lại không để cho tiếng kêu của hắn quá lớn, tiếng kêu thảm thiết biến thành "Ư! Ư!.." không xuyên qua nổi căn phòng.
"Đừng kêu, đừng kêu!" Hình như Trầm Côn rất bất mãn với thái độ của Vương mập mạp 'Không phải sợ', "Đó mới chỉ là lần thứ hai! Lão huynh, ngươi đã đánh ta ba cái bạt tai a!"
Nói xong, cây gậy lần thứ ba đập xuống, vẫn nhè ngay xương mũi!
Xương mũi Vương mập mạp đã nát bấy, một cú đập như trời giáng này đánh xuống, xương gò má hắn phải gánh chịu phần lớn lực lượng, thậm chí, Vương mập mạp đã nghe được hai tiếng "răng rắc" khiến người ta tan nát cõi lòng.
Xong, xương gò má đã bị đánh nát, cho dù không chết thì cả đời này gương mặt cũng bị biến dạng... Vương mập mạp tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng lại có cảm giác được giải thoát, Trầm Côn đã đập ba gậy, giải hận ba cái bạt tai, vậy hắn... Sẽ không đánh nữa chứ?
Sau một khắc, Vương mập mạp nghe được tiếng thở bản thân như nhẹ đi không ít.
Nhưng khiến hắn tuyệt vọng chính là, Trầm Côn tai họa này lại mở miệng nữa rồi!
"Lão huynh, hô hấp của ngươi sao lại thoải mái như vậy, có phải đang nghĩ sau khi ta đánh đủ ba gậy sẽ không đánh ngươi tiếp nữa đúng không?" Trầm Côn lắc đầu, mặt nhã nhặn cười nói.
Vương mập mạp cảm thấy kinh khủng đến cực đổ, run rẩy hỏi: "Đại thiếu gia, ngươi, ngươi không phải còn muốn đánh tiếp chứ?"
"Tại sao lại không chứ?" Trầm Côn rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, nói: "Làm ăn phải có lợi tức a, lão huynh ngươi nhìn ta coi, ta chịu làm ăn với ngươi, vậy ngươi cũng nên để cho ta kiếm chút lợi tức chứ? Hắc hắc, không nhiều đâu, đánh thêm cho ngươi một gậy là được rồi!"
Xoay xoay cây gậy trong tay, bốp, lần thứ bốn đập xuống mặt Vương mập mạp!
Không sai, vẫn là xương mũi!
Vương mập mạp bị đánh cho máu thịt lẫn lộn, răng cũng văng mất mấy cái, nửa tỉnh nửa mê nhìn Trầm Côn, giống như đang nhìn một nỗi sợ hãi kinh khủng!
Thay đổi, thay đổi hoàn toàn, nhìn bên ngoài có vẻ Trầm Côn vẫn như cũ, một chút cảm xúc cũng không có, thậm chí còn thêm vẻ tham tài, khiếp nhược như gà mái, nhưng sâu trong cốt tủy của hắn lại hình như đang chứa chấp một con ác ma tàn nhẫn, đúng, chính là ác ma, Trầm Côn chính là một siêu cấp ác ma mang vẻ ngoài tham tài cùng vô hại!
Rất vinh hạnh nha, Vương mập mạp chính là công dân đầu tiên của Cửu Châu đại lục biết được bộ mặt thật của Trầm Côn!
Không sai, tiểu hòa thượng này nhìn qua cực hòa nhã, miệng luôn chúc mừng phát tài, ai có thể ngờ nếu tên nào thật sự chọc phải hắn, lập tức hắn sẽ lộ ra bộ mặt thật, sự tàn nhẫn ẩn sâu trong cốt tủy, tục xưng là… tiếu lý tàng đao
"Đại thiếu gia, ta sai rồi, ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!" Vương mập mạp gào khóc van xin.
"Lúc này mới có thành ý để giao dịch sao!" Trầm Côn ném cây gậy trong tay, cười híp mắt hỏi: "Được rồi, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu giao dịch —— nội dung giao dịch của ta là, ta sẽ thả ngươi đi nhưng trước đó ngươi phải nói cho ta biết, tại sao ngươi lại dám đánh ta, dù sao ta chính là người thừa kế số một của Trầm gia a!"
"Ta, ta chỉ muốn thỏa nguyện mong ước bấy lâu nay, sau đó đi khoe khoang với bọn a hoàn thôi..." Vương mập mạp khóc nói ra ý định ban đầu của mình.
"Muốn thỏa nguyện thế là ngươi cả gan dám đánh cả người thừa kế Trầm gia như ta? Lão huynh, ngươi nghĩ đang lừa gạt một đứa con nít sao?" Đối với đáp án này Trầm Côn không hài lòng chút nào, một lần nữa cầm cây gậy đã ném xuống lên. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đừng, Đại thiếu gia, xin ngươi đừng đánh nữa!" Nhìn thấy Trầm Côn lại cầm cây gậy lên, Vương mập mạp sắp điên mất rồi, vội vã hô lớn: "Ta dám đánh ngươi kỳ thực còn có một nguyên nhân khác, ngày hôm qua, ta, ta nghe được một cái tin..."
"Tin gì!" Trầm Côn trừng mắt hỏi lại.
"Tin tức này ngươi cũng biết mà, lẽ nào ngươi đã quên?" Thấy sắc mặt Trầm Côn không giống như đang cố ý trêu đùa mình, Vương mập mạp vội kinh hãi nói: "Đại thiếu gia, sau kỳ khảo hạch cuối năm chính là đại hội trưởng lão gia tộc hàng năm của Trầm gia a! Hiện giờ trên dưới Trầm gia đều đồn ầm lên, lần đại hội này sẽ chỉ thương lượng một chuyện, đó là…đó là trục xuất ngươi khỏi gia tộc! ! Ngươi nói thử xem, ngươi sắp bị trục xuất, ta vì cái gì mà không dám đánh?"
"Trục xuất khỏi gia tộc?"
"Đúng vậy, ta nghe nói mấy vị trưởng lão rất bất mãn với ngươi, muốn đuổi ngươi ra khỏi Trầm gia, hơn nữa còn dựa theo gia quy Trầm gia thì ngươi không được mang đi một lượng bạc, một bộ quần áo, thậm chí..." Nhìn lén sắc mặt Trầm Côn, Vương mập mạp không đếm xỉa gì nữa, lớn tiếng nói: "Thậm chí, còn muốn ngươi để lại võ công ngươi đã học từ Trầm gia! Vậy tức là phế bỏ võ công của ngươi rồi ném ra ngoài đường, đi theo chó hoang cướp thức ăn, trộm quần áo với bọn ăn mày! Cho đến khi chết rét, chết đói, hoặc là bị người ta giết chết!"
"A Di Đà Phật!"
Trầm Côn chậm rãi đứng lên, con mắt híp thành một vòng cung nhỏ xíu.
Hắn đột nhiên hiểu rõ, vừa rồi ở Diễn Võ trường, ánh mắt mọi người nhìn mình không phải là đang nhìn thiên tài, mà là nhìn một tên xui xẻo sắp chết! Ngay cả Trầm Hân từ bỏ ý định tự sát cũng không phải hoàn toàn bị mình kích thích —— mà chính là nàng đang suy nghĩ, tại sao ta còn muốn tự sát? Nghĩ một chút đến kẻ khiếp nhược như Trầm Côn này xem, hắn sắp bị trục xuất khỏi gia tộc, sắp bị phế bỏ võ công, chuẩn bị đi theo chó hoang cướp đồ ăn thừa! Nhưng hắn vẫn còn đứng giữa Diễn Võ trường khoe khoang thiên phú! ? So sánh với Trầm Côn tình cảnh của mình còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần?
Thiên tài biểu diễn trên Diễn Võ trường chỉ là hồi chuông tang cuối cùng của Trầm Côn mà thôi!
Vuốt cằm nghĩ một lát, Trầm Côn nới lỏng dây trói cho Vương mập mạp, cười hì hì nói: "Được rồi, bây giờ là hạng mục giao dịch cuối cùng, lão huynh, đại hội gia tộc họp ở đâu? Lập tức dẫn ta tới đó, được chứ?"