- Tương lai ngươi sẽ lấy vợ sao?
Hoa Kiếm Tâm đột nhiên hỏi.
Khương Trường Sinh nói:
- Có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không.
Trong lòng Hoa Kiếm Tâm có chút chua xót, có câu nói thủy chung cũng không nói ra miệng.
Khương Trường Sinh cũng không phải đầu gỗ, há không biết nàng suy nghĩ, hắn đưa tay kéo lại lưng của nàng, đánh vào một đạo Luân Hồi ấn ký.
Hoa Kiếm Tâm cảm nhận được một cỗ sức mạnh khó lường cao thâm tràn vào trong cơ thể, nhưng cũng không có tạo thành khó chịu, nàng không có giãy dụa, mà nhẹ giọng hỏi:
- Đây là cái gì?
- Ngươi tin tưởng luân hồi không?
- Đương nhiên
- Vậy ngươi tin tưởng nhất định có kiếp sau.
- Nếu có kiếp sau, ngươi ta không có trí nhớ, lại có ý nghĩa gì?
- Ta sẽ có.
- Vậy ngươi có thể tìm ta sao?
- Cũng không phải không được.
Hoa Kiếm Tâm buồn cười, cảm thấy Khương Trường Sinh không hiểu phong tình, nhưng cũng có một phen khôi hài đặc biệt.
Dưới cái nhìn của nàng, kiếp sau chẳng qua là Khương Trường Sinh cho nàng một cái an ủi, cho dù là an ủi, nàng cũng rất hài lòng.
Ít nhất hắn biết an ủi mình.
...
Tháng bảy, Ngụy vương Khương Tử Ngọc đến Càn, Ngự, Phương tam châu ở Nam Bộ Đại Cảnh trưng binh, tuyên bố muốn thề sống chết bảo vệ giang sơn Đại Cảnh, sau đó, hoàng tử khác cũng tiếp rời đi Kinh Thành, muốn bắt chước Thái Tử cùng Ngụy vương, ra tiền tuyến kiến công lập nghiệp.
Trong lúc nhất thời, Đại Cảnh nhấc lên tập tục chống đỡ Hãn Tấn hai triều, nước mất nhà tan sắp đến, hoàng tử tự thân lên chiến trường, huyết tính người Đại Cảnh bị khơi dậy.
Hoắc! Hoắc! Hoắc...
Trong đình viện, Hoang Xuyên đang cố gắng tấn công Khương Trường Sinh. quyền cước tăng theo cấp số cộng, thế công lăng lệ, nhưng vô luận tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu, góc độ xảo trá thế nào đều không đụng tới được vạt áo của Khương Trường Sinh.
Hoang Xuyên đã thành thói quen, hắn cũng không có nhụt chí, vẫn như cũ toàn lực ứng phó.
Vong Trần đang ở dưới tàng cây giúp Bạch Long lột da, Bạch Long nghênh đón kỳ lột xác, linh trí của tên này đã tương đương với hài đồng tám, chín tuổi, vậy mà để Vong Trần giúp nó lột xác, quá lười.
Thật lâu.
Hoang Xuyên dừng lại, hai tay chống đỡ đầu gối, há mồm thở dốc, hắn mười bảy tuổi đã triệt để nẩy nở, dáng người thẳng tắp, tóc dài dùng dây cỏ buộc ở sau ót, lộ ra gương mặt tuấn lãng, hai hàng lông mày như đao, ánh mắt lăng lệ, rất có phong thái của Ma Chủ.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Xuyên, tiến bộ không nhỏ, kém một chút liền đã đụng được vi sư.
Lời này đương nhiên là để an ủi, chênh lệch cảnh giới cách xa, Hoang Xuyên không có khả năng đụng phải hắn.
Hoang Xuyên phấn chấn hỏi:
- Thật sự chỉ kém một chút?
Khương Trường Sinh cười gật đầu, toàn thân Hoang Xuyên tràn ngập lực lượng.
Lúc này, Thanh Khổ đi vào đình viện, hắn đã qua bốn mươi tuổi hiển thị rõ tang thương, trên gương mặt cũng nhiều râu ria lít nha lít nhít, lại thêm cụt một tay, tràn ngập chuyện xưa.
- Sư huynh, có một người tự xưng Tứ Hải hiền thánh đến đây bái phỏng, hắn nói muốn bái phỏng ngươi, thương thảo chuyện Thiên Mệnh.
Thanh Khổ biểu lộ cổ quái nói, đối phương khiến cho hắn cảm thấy là giang hồ phiến tử, hắn còn thử xô đẩy xua đuổi, kết quả bị đối phương trêu đùa.
Khương Trường Sinh đi vào trước bàn đá ngồi xuống, nói:
- Để cho hắn tới đây, Vong Trần, pha trà đi.
Tứ Hải hiền thánh, hắn nghe Lý công công nói qua, Hình Thủ sinh ra chính là do Tứ Hải hiền thánh.
Hắn đã bắt được khí tức Tứ Hải hiền Thánh, công lực Thông Thiên cảnh, xác thực rất mạnh, mấu chốt nhất là công lực Tứ Hải hiền thánh khác biệt với võ phu bình thường, chân khí không cuồng bạo, ôn nhuận như nước.
Không đúng, cũng không phải Thông Thiên, trong đan điền của hắn còn giấu giếm một cỗ lực lượng càng thêm cường đại, mặc dù uy hiếp không được Khương Trường Sinh, nhưng đặt ở bên trong Đại Cảnh, tuyệt đối là cường giả cái thế.
Một lát sau.
Thanh Khổ mang theo Tứ Hải hiền thánh đến đây, Tứ Hải hiền thánh thân thể mập mạp, tướng mạo giống như bốn mươi năm mươi tuổi, tựa như phật Di Lặc, trong tay còn nắm hồ lô rượu, cõng một cái hộp gỗ to lớn.
- Trường Sinh tiên sư quả nhiên là thần thái bất phàm, trú nhan chi thuật như vậy, lão phu hành tẩu vương triều mười phương cũng chưa từng thấy qua.
Tứ Hải hiền thánh cười ha hả nói, sau đó đi đến trước mặt Khương Trường Sinh ngồi xuống.
Thanh Khổ muốn nói cái gì, nhưng thấy Khương Trường Sinh phất tay, hắn đành phải rời đi.
Tứ Hải hiền thánh cầm lấy một chén nhỏ, rót rượu ra từ trong hồ lô, cười nói:
- Trường Sinh tiên sư, ngươi có thể luyện thành công lực như vậy bên trong vương triều Đại Thừa long lâu quản lý, quả nhiên để lão phu bội phục, chẳng qua tiên sư một mực đợi ở kinh thành, chẳng lẽ muốn làm thay đổi càn khôn?
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Không biết các hạ nói tới Thiên Mệnh là cái gì?
Tứ Hải hiền thánh há một ngụm uống hết rượu trong chén, sau đó nói:
- Thiên Mệnh tại Sở.
Hắn chăm chú nhìn Khương Trường Sinh, ánh mắt trở nên sắc bén.
Khương Trường Sinh thờ ơ nói:
- Người nào định Thiên Mệnh, là ngươi, hay là Đại Thừa long lâu?
Tứ Hải hiền thánh lắc đầu nói:
- Đều không phải, chính là võ đạo sở định, công lực của tiên sư, sợ là sắp đạt tới Thần nhân, mang việc có khả năng biết được, từ xưa đến nay, vương triều thay đổi, sau lưng đều có võ đạo quản lý, mười ba châu này thì là do Đại Thừa long lâu quản lý, nhưng ngươi có biết Đại Thừa long lâu có thần nhân?
Vong Trần không khỏi quay đầu, hắn chưa từng nghe qua hai chữ Thần nhân.