Khương Uyên cảm khái nói:- Quả thật không tệ, thư pháp của Trường Sinh cũng có thể được cho là trước ba bên trong Đại Cảnh, đáng tiếc, không có vào văn đàn.
Hắn đột nhiên có cảm khái như Lý công công.
Nếu như lúc trước không có đánh tráo Thái Tử, hiện tại lại nên làm như thế nào?Từ khi Thất hoàng tử trở thành thái tử, khuyết điểm của hắn bắt đầu bày ra, trước kia không cần xử lý triều chính, ỷ vào biết nói chuyện, võ công cao cường, lại có Đại Thừa long lâu làm chỗ dựa, Khương Uyên hết sức ưa thích hắn, nhưng mà trình độ hắn quản lý triều chính kém xa Thái Tử giả, rõ ràng võ công cao cường, lại bó tay bó chân, sợ mất đi vị trí thái tử, một mực co đầu rút cổ trong kinh thành, không giống Khương Dự, làm vẻ vang cho Đại Cảnh.
Thiên tư Khương Trường Sinh lợi hại hơn Khương Vũ nhiều.
Khương Uyên càng nghĩ càng chua xót, lôi kéo tay Khương Trường Sinh, hung hăng đập, trong miệng lẩm bẩm chuyện cũ, đều sắp nói không rõ ràng.
Hoàng hậu nương nương xem thấu ý nghĩ trong lòng của hắn, ánh mắt trở nên u oán, những năm nay, hắn cũng nói với nàng cách nhìn về Khương Vũ.
Hàn huyên một hồi lâu, Khương Trường Sinh đang muốn hỏi lý do vì sao Khương Uyên gọi hắn tới.
- Trường Sinh, ngươi xem dòng dõi dưới trướng Thất hoàng tử, ai có thể nhận trọng trách làm quân vương Đại Cảnh đời thứ ba?Khương Uyên ngồi xuống, bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Nếu là ngày trước, Khương Trường Sinh có khả năng sẽ mập mờ, nhưng bây giờ, hắn nói thẳng:- Ngụy vương Khương Tử Ngọc, hắn vốn là con trai chính cung, xem như trưởng tử, chỉ vì Vương Phi qua đời quá sớm, thái tử điện hạ lập lại Vương Phi, để cho Ngụy vương không còn là trưởng tử, đây là không công bằng, mà Ngụy vương thiên tư thông minh, không chỉ có thiên phú võ đạo cực cao, xử sự làm người, còn có hùng tâm khát vọng, đều là những thứ mà các dòng dõi khác của thái tử điện hạ mặt không thể so được.
Khương Uyên gật đầu, hắn cũng hết sức yêu thích Khương Tử Ngọc, hơn nữa áy náy đối với Khương Trường Sinh, trong lòng hắn có ý nghĩ.
Khương Uyên thở dài nói:- Tử Ngọc tuy tốt, nhưng trên danh phận vẫn ăn phải cái lỗ vốn, sau lưng huynh trưởng hắn càng có võ lâm Thánh địa làm chỗ dựa, về sau rất khó tranh được, nếu có cao nhân làm chỗ dựa cho hắn, trẫm cũng có thể vì hắn trải đường.
Lời đều nói đến đây, Khương Trường Sinh cũng không che giấu.
- Long Khởi quan nguyện duy trì Ngụy vương.
Khương Uyên nhìn thẳng hắn, hắn thản nhiên đối mặt.
Hoàng hậu nương nương nói:- Bản cung cũng ưa thích Tử Ngọc, Trường Sinh đạo trưởng lại là sư phụ của Tử Ngọc, tất sẽ duy trì, bệ hạ, bằng không vì Tử Ngọc trải đường đi.
Khương Uyên quay người, đi đến đến cửa phòng, hắn chắp hai tay sau lưng, thở dài nói:- Mẫu thân của Tử Ngọc chết sớm, gia tộc cũng bị Vũ Nhi chèn ép đến biên cương, trong kinh thành muốn đến đỡ hắn thì thật khó khăn, nhìn một chút trẫm còn có thể sống bao lâu đi, Trường Sinh, trở về đi, dạy bảo Tử Ngọc thật tốt.
Khương Trường Sinh chắp tay hành lễ, sau đó chuẩn bị rời đi.
- Trường Sinh! Đạo trưởng! Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên gọi Khương Trường Sinh lại, Khương Trường Sinh quay người, nàng vội vàng đưa cho hắn một hộp bánh ngọt chuẩn bị cho hoàng đế trên bàn, nói:- Dự nhi nói qua, ngươi rất thích điểm tâm trong cung.
Khương Trường Sinh cũng không khách khí, hắn quả thật có chút tưởng niệm, trước khi đi, hắn vẫn động lòng trắc ẩn, lợi dụng linh lực truyền âm cho Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương trừng lớn đôi mắt đẹp, hoa dung thất sắc, Khương Uyên đưa lưng về phía nàng, hướng ra ngự thư phòng bên ngoài, không có chú ý tới ánh mắt của nàng biến hóa.
Khương Trường Sinh cứ thế mà đi, Hoàng hậu nương nương nhìn bóng lưng của hắn, mắt đầy vẻ khiếp sợ, chợt biến thành kinh hỉ, lại trở nên sầu lo.
Nàng cuối cùng quyết định, cất bước đi đến trước mặt Khương Uyên, đỡ Khương Uyên.
Đợi Khương Trường Sinh đi theo Lý công công rời khỏi cung viện, Hoàng hậu nương nương mới nói với Khương Uyên:- Bệ hạ, thần thiếp muốn đem tôn nữ Dương thượng thư gả cho Ngụy vương, Dương thượng thư và thần thiếp mặc dù đều đến từ Dương gia, nhưng huyết mạch đã cách rất xa, nếu bệ hạ cho phép việc này, đối nội đối ngoại đều rất dễ nói.
Khương Uyên ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía nàng, nói:- Hắn chỉ là đồ đệ của Trường Sinh, ngươi nguyện ý đưa vào Dương gia?Hoàng hậu nương nương cười cười, nói:- Dương gia cũng nên tìm chỗ dựa, bệ hạ, những năm này! Mong rằng bệ hạ thành toàn.
Khương Uyên nghe được hết sức không thoải mái, Dương gia xác thực có công lao cực lớn, những năm này bị hắn chèn ép rất thảm, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương, chỉ còn lại Dương Triệt còn giữ lấy vị trí hình bộ thượng thư, hoàng hậu là đang oán trách hắn.
Nghĩ đến mình sắp chết, thiên hạ này lại nên đi nơi nào.
Thôi.
- Năm sau, trẫm liền hạ chỉ.
Khương Uyên thở dài nói.
Hoàng hậu nương nương vui vẻ nói:- Đa tạ bệ hạ thành toàn.
Tuyết lớn đầy trời, bao trùm hoàng cung, lộ ra thương mang, khe hở ở một chỗ góc tường đột nhiên toát ra một mầm cây xanh nhạt!.
Khai Nguyên năm bốn mươi, sau khi đón năm mới, Tần vương Khương Dự đã triệt để chưởng khống Tham Châu, cũng đả động thế công với Cổ Hãn, tin chiến thắng liên tục, Cảnh triều mười ba châu vì đó vui mừng, uy vọng Khương Dự tăng vọt, thậm chí xuất hiện không ít truyền ngôn cho rằng hắn nên làm Thái Tử.
Xuân mới vừa tới.
Long Khởi quan nghênh đón khách không mời mà đến.
- Tại hạ Yến Long, người giang hồ xưng Cuồng Đao, nghe nói Trường Sinh đạo trưởng không phải phàm nhân, bố trí mộ anh hùng trên núi Long Khởi quan, hôm nay, Yến Long chuyên tới để thỉnh giáo, nếu chết trận, nguyện vào mộ anh hùng, tăng uy danh cho mộ anh hùng.
Một tiếng nói phóng khoáng vang vọng Long Khởi quan, công lực thâm hậu, khiến cho người ta đinh tai nhức óc.
Từ Thiên Cơ đang xoa bóp cho Bạch Long ngẩng đầu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:- Lại một lão bất tử đến đây, có chút ý tứ, xem ra mộ anh hùng sắp trở thành chuyện lạ của võ lâm.
.