Tử Quân chạy xuống nhà, Tư Nhuệ nhìn anh mỉm cười, dường như những kí ức này ấy lúc hai người ở bên nhau ùa về trong anh ấy.
“ Tư Nhuệ anh nhớ em lắm.
”
Tử Quân dang tay ra định ôm lấy cô, Tư Nhuệ liền lùi bước né tránh, khiến cho Tử Quân hụt hẫng vô cùng.
“ Em đến đây là muốn nói rõ với anh, vì ngày hôm qua anh quá say nên em không có cơ hội để nói.
”
Tử Quân nhìn Tư Nhuệ bằng đôi mắt chất chứa một nổi đau tuyệt vọng.
“ Anh sợ nhất những lúc em tỏ ra lạnh lùng với mình, cảm giác này anh cảm thấy như mình sắp mất em.
”
Tư Nhuệ nhìn Tử Quân bằng ánh mắt u buồn.
“ Đúng như thế chúng ta dừng lại có được không anh, đừng nghĩ về em nữa em cũng sẽ không nghĩ đến anh nữa, hãy tìm người khác thay thế vị trí của em trong lòng anh có được không anh.
”
Tử Quân đau khổ ôm đầu day dứt nói.
“ Anh thật sự sấp phát điên thật rồi, em đừng nói nữa.
”
Tư Nhuệ nhìn Tử Quân như thế này trái tim của cô cũng đau đến nghẹn lại.
Bỗng nhiên có một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng dừng lại ở chỗ của bọn họ, Tư Nhuệ quay lại nhìn người trong xe là Lý Chấn Kiệt, cô hơi bất ngờ tại sao anh lại biết mình đến đây mà lại tìm đến.
“ Tại sao anh lại đến đây?”
Lý Chấn Kiệt nhìn Tư Nhuệ bằng ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên qua da thịt cô.
“ Hôm qua em nỉ non cầu xin tôi, hôm nay lại chạy đến đây gặp người tình của mình, tôi đã đánh giá thấp mức độ diễn xuất của em rồi.
”
Lý Chấn Kiệt kéo mạnh tay của Tư Nhuệ.
“ Theo tôi về.
”
Tư Nhuệ lên tiếng giải thích cho anh hiểu.
“ Không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ muốn đến nói rõ ràng với anh ấy mọi chuyện mà thôi.
”
Lý Chấn Kiệt nổi giận nhìn Tư Nhuệ.
“ Tin nổi không đây, ở đây cũng gần nhà em đấy để tôi đưa em về đó nói cho ba mẹ em biết rồi trả em về cho họ.
”
Tử Quân không thể nào chịu đựng được khi thấy Tư Nhuệ bị Lý Chấn Kiệt ức hiếp.
“ Anh thôi ngay đi, không được đối xử với cô ấy như thế.
”
Lý Chấn Kiệt liếc nhìn Tử Quân rồi nhếch mép cười khinh bỉ nói.
“ Anh có tư cách gì mà lại xen vào chuyện gia đình của người khác.
”
Tử Quân như bị Lý Chấn Kiệt tác vào tim một gáo nước lạnh, đúng anh ấy làm gì có tư cách xen vào chuyện của bọn họ, Tử Quân đau lòng nhìn Tư Nhuệ bị đưa lên xe rời đi, bây giờ anh ấy đã suy nghĩ thông suốt nếu cứ thương nhớ dây dưa với cô, thì cô sẽ mãi mãi không được bình yên và hạnh phúc, Tử Quân muốn người con gái mình yêu thương được hạnh phúc đã đến lúc anh ấy chấp nhận sự thật.
Lý Chấn Kiệt lái xe đến nhà của Tư Nhuệ, cô lo lắng quay sang nói.
“ Anh bình tĩnh lại có được không, tôi chỉ sợ anh ấy đến hoàng cung tìm tôi sẽ khiến anh hiểu lầm nên chỉ để nói cho anh ấy hiểu để không xảy ra thêm phiền phức, mà tại sao anh lại biết tôi đến đây.
”
Lý Chấn Kiệt lạnh lùng nói.
“ Không có gì mà tôi không biết, em đừng hòng qua mặt được tôi.
”
Chiếc xe dừng lại ở trước cổng nhà của ba mẹ nuôi, Tư Nhuệ sợ họ sẽ phiền lòng vì mình, cô nắm lấy cổ tay của Lý Chấn Kiệt cầu xin anh.
“ Đừng làm như thế có được không tôi sẽ không đến gặp anh ấy nữa sẽ an phận nghe lời anh, đừng nói cho ba mẹ tôi biết tôi xin anh đấy.
”
Lý Chấn Kiệt giật mạnh tay mình lại.
“ Sợ đến thế sao, nếu sợ thì đã không làm, mang thân phận hoàng phi cao quý mà trong đầu lúc nào cũng tư tưởng đến người đàn ông khác.
”
Tư Nhuệ vô cùng ấm ức lúc nào Lý Chấn Kiệt cũng trách móc cô nhưng anh không xem lại bản thân đã lên giường với biết bao cô gái.
“ Anh đừng có quá đáng, tôi muốn mang danh phận đó sao chỉ vì…”
Lý Chấn Kiệt nhìn Tư Nhuệ hối thúc.
“ Chỉ vì cái gì sao nói tiếp.
”
Tư Nhuệ cố gắng thuyết phục Lý Chấn Kiệt.
“ Đừng làm lớn mọi chuyện nữa có được không.
”
Lý Chấn Kiệt cố chấp mở cửa xe ra, Tư Nhuệ cố gắng níu giữ anh lại.
“ Đừng mà.
”
Anh nhìn đôi mắt long lanh ướt đẫm của Tư Nhuệ, thở ra một hơi đóng mạnh cửa xe lại, rồi lái đi khỏi đó.
Tư Nhuệ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa đuôi mắt hơi cong xuống, chứa vẻ u uất thường kết hợp với cặp lông mày rủ xuống càng tạo thêm nét buồn trên khuôn mặt.
Lý Chấn Kiệt nhìn Tư Nhuệ qua gương chiếu hậu nhịn không được mà lên tiếng mỉa mai.
“ Đau lòng lắm sao?”
Tư Nhuệ không trả lời cô đã vô cùng đau thương, trước chiếc lòng vô hình khi bước vào làm dâu của hoàng tộc, lúc nào cũng phải giữ hình tượng khép nép an phận cam chịu mọi thứ một cách không nguyện ý.
Lý Chấn Kiệt đánh lái xe vào lề đường.
“ Sao không trả lời?”
Tư Nhuệ mệt mỏi nói.
“ Anh muốn tôi trả lời như thế nào thì mới vừa lòng.
”
Lý Chấn Kiệt đưa tay bóp lấy cằm của Tư Nhuệ.
“ Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi có đúng không.
”
Tư Nhuệ cay đắng nói.
“ Tôi nào dám thách thức anh, anh đã nghĩ quá nhiều rồi.
".