Tiếng Tang Trĩ không lớn, ngữ khí cũng bình tĩnh. Nhưng có lẽ bởi vì nội dung câu chuyện quá dọa người, vì vậy tại đây, như nói qua một chiếc loa to, truyền thẳng vào tai hai người.
Không gian yên lặng bị phá vỡ, bầu không khí nháy mắt buông lỏng. Sau đó lại tiến vào một cục diện rối rắm hơn.
Đoàn Gia Hứa mím môi, không nói chuyện.
Chị gái kia không hiểu được anh đang nghĩ gì. Là bị nói trúng tim đen, hay là cảm thấy mối quan hệ này chỉ là một trò đùa, không nhịn được nữa, tay cầm điện thoại di động dần dần buông xuống.
Tang Trĩ lặng lẽ hướng mắt nhìn Đoàn Gia Hứa.
Thật trùng hợp anh cũng đang quay lại nhìn cô.
Cô lập tức nhìn xuống, có tật giật mình đem túi xách sau lưng kéo ra trước ngực, giả vờ lục lọi điện thoại, xem như là đánh lạc hướng chú ý đi.
Lại qua mấy giây.
Đoan Gia Hứa thu tầm mắt, thuận miệng nói: “Không sai, tôi đúng là một tên cặn bã.”
“…”
“Mà gần đây, nhiều lịch hẹn quá tôi ứng phó không nổi.” Anh cười khẽ, khoát khoát tay cầm điện thoại lên, tản mạn nói: “Nếu cô muốn gọi hẹn tôi, khả năng tôi phải đánh số lại để sắp xếp lịch.”
Giọng điệu của anh rất tự nhiên, tựa hồ không cảm thấy có gì không ổn, trên mặt nửa điểm xấu hổ cũng không có. Giống như là anh đây có vẻ ngoài đẹp trai là đã hơn người một bậc rồi.
Đoàn Gia Hứa ngả ngớn ngẩng đầu lên, hạ lông mày: “Cô có muốn suy nghĩ thử một chút?”
Cô gái kia hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: “Không cần.”
“Vậy thật tiếc.” Đoàn Gia Hứa thở dài, tiếc hận nói: “Nếu không hay là cứ lưu lại phương thức liên lạc? Nói không chừng cô đổi ý…”
Không chờ anh nói hết, chị gái kia đã trực tiếp quay đầu bỏ đi, để lại Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa đứng đó.
Chờ bóng cô gái kia khuất dạng, Đoàn Gia Hứa quay đầu nhìn Tang Trĩ ung dung nói: “Nhóc con, anh trai gom được không đủ 30, làm sao giờ?”
“…”
Combo tẩy da chết môi kết hợp giữa dầu dừa và cà phê, cho làn môi mềm mịn căng bóng, giá rẻ nhất Shopee!
Miếng chắn dầu mỡ bếp ga họa tiết hoạt hình cực cute, đảm bảo bếp sạch sẽ, vệ sinh
Dép nữ gấu đế bánh mì 3 màu siêu xinh, đảm bảo mềm chân dễ đi với mức giá không thể rẻ hơn
Hạt lưu hương xả vải giúp đánh tan vết bẩn và cho quần áo mùi thơm cực dễ chịu, lưu hương suốt cả ngày!
Giọng điệu này ôn hòa, bình tĩnh, tựa như đang thật sự muốn hỏi thăm, lại như đang giấu dao.
Tang Trĩ thậm chí cảm thấy còn không bằng anh phát cáu với mình. Lực sát thương đoán chừng còn không mạnh như thế này.
“Thiếu một người rồi.” Đoàn Gia Hứa cười cười, “Tháng này biết sống sao đây?”
“…” Tang Trĩ không dám nói lời nào, không tự nhiên ho khan hai cái, lưng run lên. Cảm giác khiếp đảm xông đến tận óc.
Đoàn Gia Hứa đứng bên cạnh không nói nữa, an tĩnh đứng đó, dường như chuẩn bị tung ra một chiêu thức có sức nặng nào đó.
Tang Trĩ thật sự sợ hãi, lần này cả lén nhìn cũng không dám, chỉ ngoãn ngoãn đứng yên một chỗ. Không cách nào đoán được sự việc tiếp theo có thể xảy ra khiến lòng cô lo lắng, bất an. Cô nuốt một ngụm nước bọt, bất động thanh sắc lui về sau một bước.
Cô lấy hết dũng khí, nhanh chóng hô: “Anh à hẹn gặp lại.”. Sau đó đột nhiên co cẳng chạy nhanh về phía trước, giống như lâm đại dịch.
Đoàn Gia Hứa nhướn mày, nhẹ nhàng tóm cánh tay của Tang Trĩ, kéo cô trở lại bên cạnh.
Áo thun nữ siêu rẻ đẹp cho Hè 2022 - Phong cách Hàn siêu xịn - Duy nhất trên Shopee!
Siêu phẩm chống lão hóa da - Collagen 900 được 95% phụ nữ tin dùng trên Shopee!
Không thể bỏ qua: Thùng rác mini nắp lật hình chú mèo có tai cực cute và nhiều công dụng cho các nàng!
Máy xông siêu tiện lợi và hiện đại giá chỉ hơn 39k, đảm bảo nhanh gọn lẹ, gia đình nào cũng nên có!
“Chạy cái gì?”
Còn chưa kịp chạy đã bị bắt được. Tang Trĩ đột nhiên ý thức được khả năng chạy thoát là bằng 0.
Cô thở hắt ra đầy bức tức. “Đã muộn rồi… Dạo này trời rất nhanh tối.” Tang Trĩ chột da cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Một chút nữa, mẹ em đi làm về, chưa thấy em về sẽ lo lắng.”
Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu nhìn trời: “Đã trễ như vậy ư? Anh trai này sao có thể để em về một mình.”
Tang Trĩ lập tức nói: “Không có việc gì, nhà ga ngay gần đây, em đi bộ chút là đến. Anh trai à, anh cũng phải về trường học, giờ về đi thôi, đã muộn rồi. Em không làm phiền anh nữa.”
“Huh?” Đoàn Gia Hứa nói: “Anh trước đây sao không biết em lại quan tâm anh đến như vậy nhỉ?”
“…” Dù sao cũng chạy không thoát, Tang Trĩ dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, “Anh trai à, đây chỉ là chuyện nhỏ, hà cớ chi phải để trong lòng, anh lại chẳng tổn thất gì cả.”
Đoàn Gia Hứa lười biếng nói: “Sao lại không tổn thất.”
Tang Trĩ lý lẽ hùng hồn: “Anh cân nhắc lâu như vậy, không phải bởi vì không muốn cho chị gái kia số điện thoại, lại không nỡ cự tuyệt người ta. Vừa rồi không phải em giúp anh sao? Như thế nếu tính toán cẩn thận ra, anh còn nợ em một lời cảm ơn đó.
Công phu nói bậy của tiểu cô nương Tang Trĩ đúng là vô cùng lợi hại, nói phải thành trái, nói trắng thành đen, mí mắt cũng không giật một cái. Đoàn Gia Hứa nhìn cô bé chỉ cao đến ngực mình chằm chằm mấy giây, dường như bên khóe miệng anh phảng phất nụ cười không giấu được, anh kéo nhẹ khóe miệng xuống, nói: “Đi.”
“Nhưng mà, anh à, anh cũng giúp em.” Anh cứ như vậy đồng ý, Tang Trĩ trong lòng không nắm chắc, chỉ có thể kiên trì nói: “Vậy xem như chúng ta hòa nhau.”
“Cái này không thể.” Đoàn Gia Hứa nói: “Đi thôi, anh đây sẽ mang thân đến tận cửa để báo đáp.”
“…”
Mấy nhóc con như cô sợ nhất chính là mấy cụm từ như: “Xui thầy giáo”, “Mời phụ huynh”
Người con trai trước mặt này dùng cả hai tuyệt chiêu này cùng lúc đe dọa cô, ép Tang Trĩ nóng nảy mà không làm gì được. Tang Trĩ không dám chọc giận anh, rất uất ức nói: “Anh tại sao cứ động chút là muốn méc bố mẹ em, anh thật quá ngây thơ rồi.”
Đoàn Gia Hứa đuôi mắt hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Anh đây không phải tự nhiên hụt mất một cô bạn gái, tâm tình không tốt sao?”
Tang Trĩ phản bác: “Vậy anh giúp em đến gặp thầy, cũng không phải đến ra mắt.”
“Được, em nói đi. Ai dạy em mấy cái này?” Đoàn Gia Hứa buồn cười nói, “Còn cái gì mà mỗi ngày đổi một cô bạn gái, nói xem anh trai đây có khác gì con vịt không.”
Tang Trĩ trừng mắt nhìn, không hiểu hỏi lại: “Cái này thì liên quan gì đến việc giống vịt?”
“…”
Đột nhiên ý thức được cô bé trước mặt mình chỉ là một bạn nhỏ mới học năm nhất sơ trung.
Đoàn Gia Hứa dừng biểu lộ, gãi gãi mặt, sau đó khoác túi sách, mặt không đổi sắc nói: “Ý tứ chính là nuôi sủng vật, nuôi vịt, sau đó cho con vịt mỗi ngày đổi một chủ nhân khác nhau.”
Tang Trĩ thuận thế rút tay ra khỏi tay anh. Cô nghĩ nghĩ, mặc dù cảm thấy lời giải thích này có điểm kì lạ, nhưng vẫn giả bộ mình nghe hiểu hết.
“À.”
Túi sách màu lam của cô cứ thế rơi vào tay anh.
Đoàn Gia Hứa ước lượng trọng lượng túi sách trong tay, đổi chủ đề: “Túi nhẹ vậy à?”
Hai người đi về hướng nhà ga.
Tang Trĩ: “Không để gì quan trọng trong đó cả?”
Đoàn Gia Hứa: “Sách vở đâu?”
Vẻ mặt Tang Trĩ biến hóa, lề mề nói: “…không mang.”
“Không mang?” Đoàn Gia Hứa nói: “vậy thời gian trên lớp em làm gì?”
“…”
“Nhóc con, em nghe lời chút đi. Lên lớp ngoan ngoãn nghe giảng, đừng phá kỷ luật, cố ý đối nghịch cùng thầy giáo nữa, chăm chỉ học tập, hoàn thành tốt vai trò của học sinh.” Nghĩ đến cậu bé trai ở văn phòng lúc nãy, Đoàn Gia Hứa dặn dò thêm: “Còn nữa, nhất định không được yêu đương sớm, lớn lên rồi tính, ở độ tuổi này vẫn là nên ngây thơ, vô lo, vô nghĩ, chăm chỉ học hành là tốt nhất.”
Tang Trĩ nhìn anh, qua loa ồ lên một tiếng tỏ vẻ lắng nghe.
Thấy cô hoàn toàn không nghe lọt tai, Đoàn Gia Hứa dường như lơ đãng bổ sung: “Nếu em còn bị thầy cho gọi phu huynh, chuyện hôm nay anh giả anh hai em có thể bị bại lộ, vậy anh cũng sẽ xong đời. Em cũng không lỡ lấy oán trả ơn đúng không?”
Tang Trĩ: “Lần sau anh lại tới là được…”
Đoàn Gia Hứa không đáp ứng, ý cười thu lại.
Không biết vì sao, Tang Trĩ có chút sợ anh nổi giận, cũng vì thế lập tức không có cốt khí bỏ xuống lập trường, gật đầu: “Em đã biết.”
Anh lúc này mới cười: “Thật ngoan.”
Ngữ khí giống đang ban thưởng cho người khác.
Đoàn Gia Hứa cúi đầu, thân mật vuốt đầu cô: “Đi thôi, anh trai đưa em về nhà.”
Đưa cô đến dưới lầu. Đoàn Gia Hứa không có ý định đi vào, đem túi sách đưa cho cô: “Về đi.”
Tang Trĩ gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn anh.”
Đi đến chỗ cửa lớn, Tang Trĩ lấy chìa khóa trong túi ra, chầm chậm mở cửa. Không biết về sau có thể gặp lại anh không, sau lưng không nghe thấy bước chân anh dời đi. Cô dừng động tác, cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại.
Đoàn Gia Hứa vẫn đứng đó, cùng lúc cô quay lại, bốn mắt chạm nhau.
Giống như bị bắt quả tang, Tang Trĩ mặt nóng bừng, lập tức hô to: “Anh trai hẹn gặp lại.”
Sau đó luống cuống tay chân chạy vào trong nhà.
Nhà vẫn chưa có ai về, phòng trống rỗng.
Tang Trĩ dùng tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, nhanh chóng tháo giày, chạy đến ban công, khẽ kéo rèm nhìn trộm xuống dưới, Đoàn Gia Hứa đang rời đi, một tay dán bên tai, đoán chừng đang nghe điện thoại.
Qua mấy giây, như chú ý tới cái gì, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Trĩ đang đứng.
Tang Trĩ không kịp chuẩn bị, vội vàng luống cuống, như có tật giật mình quay lưng ngồi thụp xuống.
Nhịp tim gia tốc đập nhanh, chực như nảy ra khỏi lồng ngực. Cô nuốt một ngụm nước bọt, tự dưng chột dạ không dám nhúc nhích, qua một hồi lâu mới dám nhìn ra phía ngoài. Đã không còn thấy thân ảnh của Đoàn Gia Hứa nữa.
Tang Trĩ thở hắt ra. Trong lòng không hiểu sao có chút trống rỗng.
Việc lần này không ngờ lại được giải quyết thuận lợi như vậy.
Thầy chủ nhiệm không hề phát hiện ra chỗ nào không ổn, ba mẹ cũng không chút nghi ngờ, bởi vậy, Tang Trĩ cũng như chưa từng bị thầy chủ nhiệm gọi lên giáo huấn kèm theo mời phụ huynh. Sự việc nhìn chung rất thuận lợi nhưng lại giống như mang đến vô vàn di chứng.
Cô bắt đầu không ngừng nhớ tới một người.
Cái cảm xúc có chút chua xót, lại vô cùng ngọt ngào, cứ thế lặng lẽ đâm chồi nảy lộc trong trái tim ngây thơ của một cô gái nhỏ.
Tang Trĩ cảm thấy loại cảm xúc này hết sức khó hiểu, cũng không biết tại sao. Cô không dám tâm sự chuyện này cho bất kì ai, cảm thấy có chút xấu hổ, giống như sau một đêm đã trưởng thành, tâm tư thiếu nữ giống như một báu vật riêng, cô chỉ muốn giữ cho riêng bản thân mình, không muốn chia sẽ với bất kì ai.
Tang Trĩ bắt đầu không tự chủ được thường xuyên thất thần.
Tờ giấy trên bàn, quyển nhật kí trong cặp, dần dần được lấp đầy bằng một cái tên. Cứ thế hằng ngày, hằng giờ, cái tên kia cứ lặp đi lắp lại trong đầu, trong lòng đến mức thân quen, đến mức nhung nhớ.
Loại cảm giác này kéo dài một thời gian. Có lẽ bởi vì không gặp lại, thứ tình cảm chớm nở ấy dần bị thời gian hòa tan vào hư không, cũng có lẽ bởi tính tình ngang ngạnh của ai đấy, nhất quyết chôn giấu thứ cảm xúc này dưới đáy lòng, chôn thật sâu, bảo vệ thật kĩ, để không gì có thể làm nó tổn thương. Cứ thế nháy mắt kì thi giữa kì kết thúc, nghênh đón kì nghỉ tết đoan ngọ.
Tang Trĩ về nhà sớm, cầm bát ô mai trong tủ lạnh, lười biếng dựa vào ghế sofa chậm rãi ăn. Ba, mẹ còn chưa về, trong nhà chỉ có một mình cô, hoạt hình trên ti vi phát ra điệu nhạc vui vẻ.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra. Tang Trĩ vô thức nhìn sang, nháy mắt liền thấy khuôn mặt tuấn khó ở vạn năm của Tang Diên.
Không nghĩ kỳ nghỉ này anh hai sẽ về nhà, Tang Trĩ sửng sốt một chút, sau đó, lại làm như không có chuyện gì tiếp tục xem ti vi.
Tang Diên cười giận dữ nói: “Không biết chào anh mày hả?”
“Anh về sao không báo trước một tiếng.” Tang Trĩ tay cầm một hộp ô mai lớn, vừa ăn vừa nói: “Mẹ vừa gọi điện về bảo nấu cơm trước, mẹ về muộn, anh đi nấu cơm đi.”
Tang Diện lạnh nhạt nói: “Anh cũng không nói với mẹ là sẽ về, mẹ sao biết anh mày về mà bắt nấu cơm?”
Tang Trĩ ánh mắt không rời khỏi màn hình ti vi, với tay cầm điện thoại, gọi cho mẹ Lê Bình, sau đó hô to: “Anh không tin, vậy để em gọi cho mẹ”
Tang Diên mặc kệ cô, đi đến tủ lạnh lấy một bình nước mát uống.
Đầu dây bên kia rất nhanh nhận điện thoại: “Chỉ Chỉ, sao vậy?”
“Mẹ à.” Tang Diên mặt không đổi sắc nói: “Anh hai về rồi. Vừa rồi có phải mẹ bảo con dặn anh hai nấu cơm không?”
Tang Diên đóng tủ lạnh nhìn về hướng Tang Trĩ.
Sau đó hắn nghe được mẹ Lê Bình của hắn trầm mặc mấy giây rồi nói: “Đúng rồi, Nó đã nấu chưa?”
Tang Diên: “…”
Tang Trĩ nuốt xuống miếng ô mai chua chua ngọt ngọt, lên giọng với Tang Diên: “Anh hai, nghe thấy chưa, mẹ bảo anh nấu cơm.”
Tang Diện nhìn chằm chằm Tang Trĩ một lúc, một câu cũng không nói, trực tiếp đi vào nhà bếp. Thấy thế Tang Trĩ đứng lên, đi vào nhà bếp, tựa cửa thăm dò: “Anh đang nấu cơm rồi mẹ ạ.”
Cùng mẹ Lê Bình nói vài câu, Tang Trĩ cúp máy. Cô nhìn bóng lưng Tang Diên, đột nhiên nhớ đến trước kia từng nhầm Đoàn Gia Hứa thành hắn. Im lặng nửa ngày, cô không hiểu sao lại hỏi: “Anh hai, anh lên đại học đã có người yêu chưa?”
Tang Diên không để ý đến cô.
“Không có sao? Chưa một lần nào luôn?” Giống như là đối với chuyện này vô cùng hứng thú, Tang Trĩ liên tục động động bức tranh thu nhỏ treo trên tường, “Em nói thật, anh hai à.”
Tang Diên quay đầu, giọng điệu không tốt lắm: “Gì?”
Tang Trĩ chân thành nói: “Anh có cần đập đi làm lại toàn bộ không?”
“…”
Tang Diên kém môt chút muôn băm đứa em ngỗ nghịch này thành thịt băm, đè nén giận dữ, quay lưng lại, không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của tiểu quỷ kia, cười lạnh nói: “Anh bạn lần trước về cùng anh mày, mày nhớ không?”
Động tác cắn ô mai của Tang Trĩ dừng lại, rủ mặt xuống, chậm rãi nói: “Có nhớ.”
“Hắn nói anh với mày lớn lên nhìn rất giống nhau.”
“…” Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, đột nhiên nói một câu: “Em chọc giận gì anh ấy sao?”
“Cái gì?”
Tang Trĩ mấp máy môi, không vui nói: “Nếu như không, vì sao anh ấy lại mắng em xấu?”
“…”
P/s: Vịt = trai bao