Chương 18: Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Phiên bản 12442 chữ

Sáng hôm sau, Cố Yến như thường lệ dậy sớm vào triều.

Diệp Tử cũng không nhàn rỗi, ở trong phủ phổ cập giáo dục cho con vẹt mới mua kia.

Diệp Tử có thể cùng hoa và chim cây cỏ giao tiếp đơn giản.

Dạy một con vẹt cũng không quá khó, Diệp Tử dạy vài câu chúc thọ đơn giản, đút cho nó chút thóc và hạt kê, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót quen thuộc.

Thấy một con chim sẻ nhỏ từ đằng xa bay đến, Diệp Tử mở cửa sổ cho nó, chim sẻ xám nhỏ bay vào, vừa nhìn thấy con vẹt kĩa, lập tức lớn tiếng chất vấn: "Tiểu Diệp tử, ngươi cư nhiên còn nuôi con chim khác!”

Diệp Tử khẽ cười một tiếng: “Mấy ngày nay ngươi bay tới chỗ nào chơi? Sao không đến Thụy Vương phủ?”

Chim sẻ xám nhỏ nhảy lên vai Diệp Tử, tức giận nói: "Ngươi là đồ hai lòng, đứng núi này trông núi nọ, ta mới không nói cho ngươi!"

Diệp Tử sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói: “Ngươi học được ở đâu mấy cái từ này vậy hả?”

“Đương nhiên là trong bản thoại” Chim sẻ xám nhỏ trợn cặp mắt tròn đen như viên đá đen, ủy khuất nói: “Thiệt thòi thân ta vừa nghe nói ngươi trở thành Vương phi, liền nhanh chóng trở về thăm ngươi, nhưng không ngờ là ngươi đã yêu thích con chim khác!”

Diệp Tử trầm mặc một lát, chân thành nói: “Sẻ nhỏ ngoan, ngươi ít xem mấy thứ loạn thất bát tao* trong bản thoại đi, học theo không tốt.

Còn nữa, con vẹt này là ta muốn đưa cho người khác, ta không nuôi”

*乱七八糟 (loạn thất bát tao) chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn.

“...!Có thiệt hông?”

“Thiên chân vạn xác*” Diệp Tử đảm bảo nói: “Ta không có thích chim khác, ta chỉ thích ngươi”

*千真万确 [thiên chân vạn xác] (chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm)

Cố Yến vừa mới bước vào trong sân liền nghe thấy Vương phi nhà mình nói thích người khác: “........”

Cố Yến đẩy cửa ra, chim sẻ nhỏ hú cái hồn, lập tức bay ra ngoài cửa sổ, lại bị Cố Yến đưa tay tóm gọn.

Chim sẻ nhỏ đập cánh hai lần, nhưng bị Cố Yến giữ quá chặt chẽ, không thể động đậy chút nào.

Diệp Tử sốt ruột kêu một tiếng: “Vương gia!”

Cố Yến liếc mắt nhìn y, đem chim sẻ nhỏ trả lại cho y: “Cái thứ này cũng là một con tiểu yêu quái?”

Chim sẻ nhỏ trong tay Diệp Tử giãy lên một chút, cải lại nói: “Đáng ghét, ta mới không phải tiểu yêu quái!”

Cố Yến giơ tay chọt chọt chim sẻ xám nhỏ một chút, chọt cho nó bật ngửa trong lòng bàn tay Diệp Tử: "Nó líu ra líu ríu nói cái gì vậy?"

“Nó nói nó không phải yêu quái.” Diệp Tử an ủi mà sờ sờ lông của chim sẻ xám nhỏ: “Chim sẻ này chỉ là mở được linh thức, nghiêm túc mà nói vẫn không thể gọi là yêu quái được”

“Nó không thể biến thành người?”

Diệp Tử lắc đầu một cái: “Không thể.”

Cố Yến yên tâm lại: “Vậy thì tốt.”

Diệp Tử không nghe rõ: “Cái gì?”

“Không có chuyện gì.” Cố Yến không nhiều lời nữa, hỏi y: “Có đói bụng chưa?

Ta gọi người chuẩn bị cơm trưa nhé?”

Diệp Tử đáp một tiếng, đem chim sẻ xám nhỏ đã bị doạ sợ vào lồng chim, chia một ít thức ăn vẹt cho nó.

Chim sẻ nhỏ oan ức: “Hắn hung dữ quá đi à......”

Diệp Tử trầm mặc, an ủi nói: “Hắn chỉ là đùa giỡn với ngươi thôi, đừng sợ”

Chim sẻ xám nhỏ hỏi: "Tiểu Diệp tử, không phải ngươi muốn rời khỏi chỗ này sao? Sao vẫn còn ở lại, còn trở thành Vương phi nữa?"

Diệp Tử liếc mắt nhìn Cố Yến, hạ thấp giọng qua loa một câu: “Ngày khác ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Chim sẻ xám nhỏ gật gật đầu, cũng không quá để ý nữa, chuyên tâm mổ thóc.

Diệp Tử hỏi: “Đến lượt ngươi nói rồi đó, gần đây ngươi chạy đi đâu?

Chim sẻ xám nhỏ dừng một chút, chột dạ nói: “Không, không có đi đâu hết á”

“Không đi đâu hết?” Diệp Tử nghe thấy giọng nói của nó như không có sức lực, ép hỏi: “Ta không tin, mấy ngày liền ngươi không tới tìm ta, nhất định là chạy chỗ nào chơi."

Chim sẻ xám nhỏ không trả lời, rất nhanh liền có hạ nhân đi vào dọn thức ăn lên, Diệp Tử không nói chuyện với nó nữa.

Y dựa vào cửa sổ trêu chim, đột nhiên nghe thấy Cố Yến âm trầm mở miệng: “Ai bảo ngươi chuẩn bị mấy thứ này?”

Giọng nói kia, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Diệp Tử vừa đi tới nhìn nhìn, nhất thời hai mắt tối sầm.

Trên bàn bày biện đầy món ăn, nào là lộc nhung¹, tôm tươi, sườn, hàu, còn có một phần cháo đặt trước mặt Cố Yến, Diệp Tử nhìn không rõ là cái gì chỉ mơ hồ nhìn thấy trong cháo kia có mấy cọng hẹ xanh mướt.

1. Lộc nhung: Lộc nhung là sừng non chưa bị xương hóa và mọc lông nhung dày đặc của con đực loài hươu sao hoặc hươu ngựa.

Khi dùng làm sạch lông, thái miếng mỏng ngâm rượu hoặc sấy khô bảo quản dùng dần.

Theo Đông y, lộc nhung tính ôn, vị ngọt, mặn, lợi về kinh can, thận.

Có tác dụng bổ thận, ích huyết, giải độc cơ thể.

Diệp Tử: “...”

Tất cả đều là bổ thận tráng dương, nguyên liệu nấu ăn dùng để bổ khí dưỡng huyết, hay đấy.

Hạ nhân phụ trách chuẩn bị thức ăn bị doạ tới mức ngã quỵ trên mặt đất: "Vương gia, đây là thái vương phi dặn dò, nói là tốt cho thân thể của ngài”

Mu bàn tay Cố Yến nổi gân xanh: “Bản vương không cần ——.”

“Được, chúng ta sẽ ăn mấy món này.” Diệp Tử một phát bắt được tay Cố Yến, nói với người hầu kia rằng: “Ngươi trở về bẩm báo với Thái vương phi, ta sẽ giám sát Vương gia, mọi người lui xuống hết đi”

“ Vâng” Hạ nhân kia đáp một tiếng, trước khi rời đi, còn quay đầu nói thêm: “Vương gia, thái vương phi dặn dò, đây là ‘cháo cật dê rau hẹ’ do bà đặt biệt sai người làm, ngài nhất định phải dùng hết”

Cố Yến nói: “Cút”

Toàn bộ hạ nhân đều bỏ chạy, Diệp Tử rốt cục không nhịn được, ha ha cười ra tiếng.

Cố Yến nheo mắt nhìn y: “Em còn cười?”

“Không, không dám” Diệp Tử thu lại nụ cười, bưng chén cháo trước mặt Cố Yến lên, nghiêm túc nói: "Thái vương phi cũng là tốt bụng, Vương gia hay là ngài cứ miễn cưỡng.....bồi bổ một chút?”

Cố Yến nghiến răng: “Có phải là em cảm thấy gần đây bản vương đã quá chiều chuộng em, liền cho rằng ta thật sự sẽ không làm gì em?”

Thì đúng mà.

Diệp Tử thấy hắn tức đến nghiện, đặt chén cháo xuống, cười nói: "Làm sao, ngài chẳng lẽ còn muốn đánh ta sao?"

“Vương gia, nếu ngài đánh ta, đây coi như là bạo lực gia đình, ta sẽ chạy đến chỗ Thái vương phi cáo trạng.

Ta còn đi khắp nói khóc lóc kể lễ, nói đường đường là Thụy thân vương, cư nhiên đánh chửi người trong phòng.

Cái chuyện bát quái này so với chuyện ta có thật sự được sủng ái hay không còn thú vị hơn nhiều, ngài nói có đúng hay không?"

Cố Yến nhìn bộ dạng tiện hề hề của y mà tức đến đau gan, hắn hít sâu hai lần, cong cong khoé miệng: “Nếu Vương phi trong có vẻ yêu thích đến vậy, thế thì bàn thức ăn bỗ dưỡng này em đừng để sót thứ gì, ăn hết toàn bộ đi”

Diệp Tử sợ hãi nhìn hắn: “Ta không muốn!”

Cố Yến nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói câu gì.

Vành tai Diệp Tử nhất thời đỏ bừng lên, sợ sệt nói: “Ta.....!ta ăn”

Dứt lời, bé con ngoan ngoãn liền bưng chén cháo bỗ kia lên một hơi uống sạch.

Chim sẻ xám nhỏ vừa vặn bay đến đậu bên người Diệp Tử, hồ đồ mà nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Tiểu Diệp tử, Vương gia mới vừa nói chứng minh cái gì? Không xuống giường được là có ý gì?"

Tay Diệp Tử run lên một cái, suýt chút nữa tự làm mình sặc chết.

Cố Yến cũng không thật sự ép y ăn sạch bàn thức ăn kia, sau khi uống cháo xong, Cố Yến liền mượn lý do mang Diệp Tử rời phủ.

Hai người không mang người hầu, cũng không chuẩn bị ngựa xe, thong thả đi trên đường thành Trường An, chuẩn bị tìm tửu lâu dùng bữa.

Cố Yến nói qua tên của mấy tửu lâu nấu ăn không tồi, nghiêng đầu hỏi Diệp Tử: “Em muốn đến tửu lâu nào?”

Diệp Tử bị câu nói kia của Cố Yến doạ cho hú hồn, cũng không dám ngỗ nghịch với hắn, rụt rè nói: “ Đâu cũng được”

Cố Yến bất đắc dĩ nhìn y, đang định nói gì đó, lại chợt nghe được có người sau lưng gọi hắn: “ Đường huynh?”

____

Trong gian phòng riêng của tửu lâu, Cố Huyên cho tiểu nhị lui ra ngoài, tự mình rót trà cho Cố Yến cùng Diệp Tử.

Cố Huyên nói với Diệp Tử: "Đường tẩu, nay lấy trà thay rượu mời ngươi một chén, cũng thay mặt Thủ Du xin lỗi, lúc trước đã đắc tội nhiều lần”

Diệp Tử nhận chén trà của gã: "Không dám, Tam điện hạ nói quá lời."

Cố Huyên nói: “Đường tẩu gọi ta Nguyên Hối là được rồi.”

Cố Yến khẽ nhíu mày, ngắt lời nói: “Hôm nay sao Tam hoàng tử lại rãnh rỗi xuất cung vậy?”

Cố Huyên nói: “Phụ hoàng có ý định tổ chức săn thú mùa xuân sớm một chút, vào ngày đại thọ Thái hậu, cũng xem như có được điềm lành.

Mấy năm nay phụ hoàng đều giao săn thú xuân cho ta phụ trách, lí nào lại không đi thu xếp những chuyện liên quan?”

Hàng năm xuân thu hai mùa, Tĩnh Hòa đế đều cử hành thi đấu săn thú, tất cả hoàng thân quốc thích hay trọng thần đều có thể tham gia.

Săn bắn tổng cộng có ba ngày, ai có thành tích đứng thứ nhất trong cuộc thi, sẽ được Tĩnh Hoà đã ban thưởng.

Dựa theo lời giải thích trong sách, kể từ lần đầu tiên Cố Yến tham gia lúc mười lăm tuổi đến nay, đều là người giành vị trí thứ nhất, cũng chưa có bất kì ai có thể làm lung lay vị trí của hắn.

Nhưng Cố Yến hiện tại lại không hoàn toàn như vậy.

Ma ốm này đừng nói là cưỡi ngựa săn bắn, ngay cả việc giương cung đặt tên, cũng phải phí không ít sức lực.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng tham gia săn bắn lần nào, thậm chí là chỉ đi xem trò vui cũng không đi.

Cố Huyên nói: “Năm nay e là đường huynh không thể không đi”

Tĩnh Hoà đế có ý định tổ chức săn thú xuân cùng ngày với đại thọ thái hậu, Cố Yến hiển nhiên là không thể không đi.

Hắn đáp một tiếng: “Đây là đương nhiên.”

Ba người ở bên trong gian phòng riêng dùng bữa nói chuyện phiếm, một con chim sẻ xám nhỏ đậu xuống bên cửa sổ, không chớp mắt nhìn bọn hắn chằm chằm.

Trong gian phòng riêng Cố Huyên dường như là chú ý tới cái gì đó, nhìn về phía nó.

Chim sẻ xám nhỏ giật mình, vỗ cánh bay đi.

Cố Huyên nhìn chằm chằm hướng nó bay đi, suy tư.

Cố Yến hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì” Cố Huyên lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là.....tựa hồ nhìn thấy một tiểu tử rất quen mắt”

Chim sẻ xám nhỏ đậu xuống bên đường, cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.

Mấy ngày nay nó xác thực là đều đi theo bên người Cố Huyên.

Nó không dám lộ diện, chỉ là lén lút đi cùng gã, hoặc là bay đến trên mái hiên tẩm điện lén nhìn gã.

Nhưng nó càng xem thì càng cảm thấy kì quái, người này cả ngày nếu không đọc sách viết chữ, thì cũng là cùng người khác nghị sự, nhiều lắm thì xuất cung đi gặp gỡ mấy người bằng hữu, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người cả ngày ăn chơi chè chén.

Không lẽ là Tiểu Diệp Tử nghĩ sai rồi?

Chim sẻ xám nhỏ suy nghĩ đến thất thần, không để ý có người tiếp cận sau lưng, bị người vồ lên tóm gọn vào trong bàn tay.

Ba người dùng xong cơm trưa, Cố Huyên còn có chuyện phải làm, nói lời tạm biệt với hai người rồi rời đi.

Gã đang đi trên đường, khi đi ngang qua cây cầu đá, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng chim hót.

Bước chân Cố Huyên hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn sang.

Dưới chân cầu, có mấy đứa trẻ sáu bảy tuổi tụ tập lại một chỗ, cười đùa vui vẻ.

Chim sẻ xám nhỏ nằm trên mặt đất, chân bị trói vào sợi dây thừng, một đầu dây thừng khác bị một nam hài nắm trong tay.

Lông chim của nó hoàn toàn bị ướt sũng, là do vừa nảy bị đám nhóc ném xuống nước.

Nó chật vật vổ cánh muốn bay lên, nó dường như là sức cùng lực kiệt, ngay cả tiếng cũng không kêu ra được.

“Sao nó lại không bay vậy?" Một nam hài cầm cây gậy đâm đâm trước bụng chim sẻ nhỏ, nó chỉ biết cố lùi về sau, nhưng ngay cả sức để lùi lại cũng không có.

Một nam hài khác cũng bất mãn nói: “Chơi không vui gì hết, chúng ta đem nó nướng lên ăn đi."

Chim sẻ xám nhỏ nghe thấy lời này, con ngươi màu đen run rẩy, nổ lực ngẩng đầu lên muốn trốn thoát.

Nó vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Cố Huyên.

“Cứu ta với.......” Chim sẻ xám nhỏ nghẹn ngào một tiếng, những giọt nước mắt rơi ra từ trong đôi mắt nó.

Nhưng đối phương không nhúc nhích.

Dưới cầu nước chảy róc rách, người kia chỉ lẳng lặng đứng trên cầu nhìn nó, ánh mắt bình tĩnh cùng hờ hững.

Mấy đứa trẻ xách nó lộn ngược đầu xuống đất, chim sẻ xám nhỏ sợ hãi cả người run rẩy không ngừng, nhắm chặt mắt lại, sợ hãi cực độ mà mất đi ý thức.

Bởi vậy nó không nhìn thấy, người trên cầu kia đã đi tới, năm lấy cái tay của đứa trẻ đang xách nó.

Một nơi khác, Cố Yến sợ Thụy thái phi lại bắt hắn làm con thiêu thân, ở cùng với Diệp Tử đi dạo trên đường hơn nửa ngày trời, đến hoàng hôn mới trở về vương phủ.

Mới vừa vào cửa, quản gia liền tiến lên đón.

“Vương gia, Vương phi, hai người đã về, Thụy thái phi chờ ở sảnh chính đã lâu”

Huyệt thái dương của Cố Yến nhảy lên một cái, theo bản năng cảm nhận được sắp có chuyện không tốt xảy ra: “Làm sao?”

“Thụy thái phi mời đại phu đến.” Quản gia hạ thấp giọng nói: “Chữa bệnh thầm kín của ngài”

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ thực chim sẻ nhỏ bên này là ngọt nha, các vị đại gia không nên lo lắng.

Ta thực sự là một nhà văn ngọt ngào [ mặt chân thành ].

______

Sắp thi giữa kì.

Bạn đang đọc Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!