Edit: Xíu
Bị Chương Vân nói một phen như vây, Chu Dân cũng không bốc hoả, liền cầm đòn gánh, giỏ trúc bước đi, Chu thị đưa tiễn đại ca ra ngoài, nhìn người đi thật xa mới xoay người đi vào nhà, đi tới phòng ở của Chương Vân xem xét vài lần, nhưng ngẫm lại cũng không đi vào, miễn cho con gái suy nghĩ, quay đầu trở về nhà chính đem đồ Chu Dân đưa đến cất đặt thoả đáng.
Chuyện nhà Thiết Toả rất nhanh được truyền ra, Chương gia già trẻ lúc từ ruộng đất trở về đã biết được chuyện này, Chương Liên Căn tự nhiên có chút phát hoả, mắng Trịnh gia không biết tốt xấu, nếu không phải Chu thị đem lời Chương Vân giảng giải nói ra, thì hắn đã sớm xông ra ngoài sân, nhưng vẫn phải mắng một hồi cho đỡ tức mới dừng lại nghỉ.
Những người khác trong Chương gia thực sự rất căm tức, chính là Chương Liên Căn đã bốc hoả rồi nên bọn họ chỉ có thể nghẹn đầy bụng khí, đứng một bên không dám hé răng, miễn lửa cháy lại đổ thêm dầu.
Đến giờ cơm chiều, người một nhà ngồi vây quanh bàn, một đám sắc mặt không vui, một bựa cơm mọi người đều ăn không có tư vị gì, chỉ có Chương Vân ngược lại không không thèm để ý, nhẹ nhàng ăn cháo ngô kèm hạt tiêu lấy ở nhà bà ngoại, mặn nhạt kết hợp, hương vị cực ngon, so với ngày thường còn ăn nhiều hơn một bát.
Cả gia đình thấy Chương Vân thật sự không có việc gì mới chậm rãi thu sự tức giận, cũng không vẽ rắn thêm chân nói một chút an ủi, cơm nước xong liền tự đi về phòng ngủ.
Chương Vân ở lại giúp Chu thị dọn dẹp bát đũa, lại bị nàng đuổi ra phòng bếp, chỉ nói nàng đi từ nhà bà ngoại trở về chạy nhiều trên đường như vậy cũng mệt mỏi, bảo nàng về phòng ngủ sớm đi.
Chương Vân nghe lời Chu thị trở về phòng, nhưng không có đi ngủ, mà thừa dịp trời còn sáng chưa có đen tối lấy mầm mống từ nhà bà ngoại đem ra, còn có bao hạt mắt phượng kia nựa.
Từ nhà bà ngoại trở về Chương Vân mang về các loại mầm mống như rau dền, rau cần, cà rốt, còn có ngò cùng tuyết hồng, nàng dùng mấy tấm vải lẻ bọc lại từng giống mầm mống riêng lẻ, rồi dùng dây cột lại khỏi đổ ra ngoài.
Trong các mầm mống giống mới lấy về này, thì cà rốt, rau cần, rau dền, ba loại giống này bây giờ không thể trồng được, nàng nghĩ đem ba loại giống này cho cha cất trữ sang năm lấy ra gieo trồng. Bây giờ chỉ trồng được ngò, tuyết hồng, phải nhanh gieo trồng chỗ đất mới trồng rau, nơi đó nay được cải tạo tốt hơn rồi.
Chương Vân nắm trong tay bao mầm giống hạt mắt phượng , trong lòng thầm nghĩ phải tìm nơi thích hợp để trồng vì hạt mắt phượng liên sống ở ven đường, Thanh Lĩnh Hà này nàng cũng không quá lo lắng vì sự sinh sôi nảy nở quá nhanh, không giống như ở hiện đại lo lắng tắc đường
Chương Vân cầm các loại giống trong tay, thoải mái mặc sức tưởng tượng, suy nghĩ không chú ý tới Chương Trình không một tiếng động đi tới đứng ở trước cửa phòng nàng.
Chương Trình đứng ở ngoài cửa xem tiểu muội một hồi, thấy miệng nàng khẽ nhếch môi cười, một chút bộ dáng u buồn đều không có, ban đầu còn lo lắng muội ấy ở trên bàn cơm giả vờ thản nhiên, lúc này mới xác định muội ấy thật không để ý chuyện Thiết Toả, bởi vậy cuối cùng cũng yên tâm, khoé miệng cũng gợi lên ý cười, yên lặng xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đại ca, có chuyện gì sao?". Chương Vân phục hồi tinh thần lại, vừa vặn thấy Chương Trình xoay người đi, liền đứng dậy chạy tới cửa kêu lên.
Chương Trình quay lại nhìn nàng cười nói:" Không có chuyện gì, chỉ đến xem muội một chút, muội đi đường một ngày mệt mỏi rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi".
"Dạ". Chương Vân lên tiếng, nhìn Chương Trình một hồi rồi mới mở miệng:" Đại ca, huynh không cần lo lắng, muội thực không có việc gì, bây giờ muội chỉ muốn nghĩ cách làm sao để trong nhà ngày càng tốt lên, cha, nương, ông nội cùng chúng ta có thể trôi qua những ngày tốt, chuyện cưới gả trước hết không cần nhắc, hiện tại tâm tư muội cũng không rảnh nghĩ chuyện này".
Nghe xong lời Chương Vân nói, Chương Trình không khỏi cảm thấy hổ thẹn, đứng ở trước mặt thân ảnh nhỏ nhẹn, toàn thân toả ánh sáng, không phải là nhóm cô nương mặc quần áo hoa, cũng không biết có phải là do duyên cớ quần áo, lúc này nàng một điểm cũng không giống các tiểu cô nương ngây thơ, ngược lại thành thục trưởng thành đến lạ.
Chương Trình chưa từng gặp qua cảm giác này, cách xa nhau ngắn ngủi mấy ngày thấy bản thân muội muội trưởng thành hơn, hắn có chút vui mừng, lại có chút xót xa, gánh nặng trong nhà này hẳn là do đại ca hắn gánh vác, muội muội hắn nên vô tư vô lo mới tốt.
"Được, Vân nhi, muội nói rất đúng, nhưng việc này nên là của đại ca, muội thông suốt phóng khoáng là tốt rồi, huynh sẽ cố gắng sức lực tốt". Chương Trình trầm giọng nói lời này, bình tĩnh xem Chương Vân.
Chương Vân thấy không khí không biết từ khi nào trở nên ngưng trọng, liền cười nhảy đến bên người kéo cánh tay đại ca nói: "Đương nhiên là dựa vào đại ca rồi, muội chính là dựa ở vào nhà ở vài năm, huynh cũng không nên đến trước mặt cha mẹ vạch trần muôi a".
Vẻ mặt hoạt bát còn nói lời làm nũng, khiến Chương Trình nở nụ cười, sủng nịnh sờ đầu nàng, nói: "Đã biết, lúc này mới giống tiểu cô nương".
Chương Vân ha ha cười, lôi kéo đại ca đi về phía phòng ngủ của cha, nương miệng nói:" Hôm nay đại cữa đưa đến 4 cái chăn bông, huynh mau cùng muội đi nhìn một cái, chắc là đẹp và ấm áp lắm, mùa đông năm nay chúng ta không phải dùng mấy cái chăn bông cũ cứng như đá nựa".
Chương Trình thấy nàng vui mừng, lại có chăn bông mới quả thực vui vẻ, liền đi theo nàng một đường chạy vào đông phòng.