Chương 50: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Phiên bản convert 13578 chữ

Edit: Xíu

Chương Vân mở to hai mắt ra để nhìn thấy rõ ràng hơn, đội ngũ nha dịch đi đằng trước, tiếp theo đó là Trịnh Huyện lệnh với một thân áo bào quan đi từ bên ngoài đến, một lát sau thì liền vẫy vẫy tay để cho nha dịch đi đằng trước nâng trâu bằng đất sét, cái cày dừng lại, buổi cúng bái cày bừa vụ xuân này sẽ do Trịnh Huyện lệnh chủ trì triển khai.

Trịnh Huyện lệnh đích thân thắp nén nhang, vén áo quan quỳ xuống tấm đệm đã chuẩn bị sẵn, lễ bái ba cái rồi thắp hương cúng bái điện hoàng thiên hậu thổ, phần đông thân hào nông thôn, nhóm thôn dân đi theo phía sau tất cả đều quỳ xuống, Trịnh Huyện lệnh lúc này bắt đầu cầu nguyện trước điện miếu thờ để bày tỏ lòng tôn kính với các vị thần trời đất , các nhóm hương dân cũng cúi đầu thành kính cầu khẩn.

Chương Vân thực sự chưa từng xem qua cảnh hiến tế long trọng như vậy, chỉ nhìn thấy hàng dài dân chúng bên ngoài chừng hơn một ngàn người tất cả đều đang quỳ lạy cúng bái, cảnh tượng này so với phim truyền hình còn rung động hơn, đồng thời cũng cảm thấy may mắn rằng bản thân không ở bên dưới, nếu không bản thân cũng phải quỳ xuống, con đường lát đá bằng bên ngoài thực có rất nhiều người a.

Nhìn thấy chính mình đung đưa chân nhàn nhã xem đại lễ, Chương Vân cảm thấy rất hưng phấn, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, Chương Trình đang đứng trên cây bên cạnh đột nhiên nói: "Ta nếu biết vậy thì sẽ không lên đây, chúng ta đã bỏ lỡ mất lễ cúng bái cày bữa vụ xuân, đây chính là đại lễ quan trọng nhất của người nông dân, nếu cha nương mà biết được chắc chắn sẽ mắng chúng ta".

Thường Mãn, Thường Trụ đều gật đầu đồng ý sâu sắc, hơi có chút tiếc nuối rồi nhìn lại hàng ngàn người bên ngoài kia, Thường Quyên là một nữ nhi ít làm việc này nên cảm xúc nàng không nhiều như bọn họ, bất quá đây là việc chính sự cũng hiểu được phần nào nên không có xen mồm ra nơi lời bừa bãi.

Kết quả là bầu không khí vui vẻ ban đầu đột nhiên nguội lạnh, đám con trai trên cây muốn đi xuống nên lần lượt trèo xuống, thấy bọn họ đều đi xuống, Chương Vân và Thường Quyên tự nhiên không muốn ở lại nữa, hai người cũng đi theo từ trên xuống.

Khi bọn họ bước vòng ra khỏi con đường nhỏ một lần nữa thì lễ cầu nguyện đã xong, cúng bái thần linh trời đất đã kết thúc nên Trịnh Huyện lệnh đứng dậy, chúng hương dân phía sau cũng bắt đầu đứng dậy theo, Chương Vân bọn họ thừa dịp lúc này bước đi vào trong đám đông.

Đám người di chuyển không bao lâu, thì mọi người ào ào đều quay đầu bước lại, đám người Chương Vân cũng không rõ ý định đi theo.

Sau khi mọi người đi thông qua cầu rồi thực sự bước ra khỏi thị trấn đi, khiến cho bọn họ không khỏi bối rối, sau khi hỏi han một chút mới biết rằng Trịnh Huyện lệnh sẽ đích thân giúp cày và đi theo con trâu bằng đất sét, diễn thử trâu cày dưới đất, lúc này thì liền bắt đầu cày bừa vụ xuân, dẫn nhóm hương thân đi ra ruộng ngoài thị trấn.

Xương Nguyên trấn được bao bọc bởi sông Khúc Cửu giang, vì vậy không có nhiều đất canh tác bên ngoài thị trấn, cho nên phải rời khỏi thị trấn một vài dặm đường để nhìn, Trịnh Huyện lệnh lại kiên trì đi bộ mà đi khiến cho đám quần chúng hương thân nhất thời kích động, tiếng reo hò vang dội bầu trời, tất cả đều hưng phấn đi theo phía sau, trong đầu đối với việc tự thân tự lực của quan huyện lệnh kính nể không thôi.

Đám đông cứ như vậy đi bộ vài dặm đường,rốt cuộc cũng nhìn thấy một mảnh lớn ruộng nước, ruộng cạn, bên này đã thuộc về thôn làng Nguyên Đình gần Xương Nguyên trấn, trong đám đông có rất nhiều người dân thôn Nguyên Đình sau khi nhìn thấy Huyện lệnh đến thôn làng của mình thì kích động vui mừng reo hò, nhảy nhót lên.

Chương Vân cùng những người khác bị chen vào giữa đám đông, nàng người nhỏ nhắn nên không nhìn thấy gì phía trước, chỉ có thể lắng nghe tiếng nói chuyện của những người đàn ông khác và nhóm con dâu xung quanh, đại khái biết được rằng Trịnh Huyện lệnh đã cởi áo bào quan ra, mặc quần áo nông dân, xăn ống tay áo, ống quần, đi giày rơm xuống đất đi theo sau trâu bằng đất sét, dùng cày để cày ải, lúc này, trong đám đông tiếng reo hò hoan hô càng to, bốn phương tám hướng đều là ý tứ cổ vũ, vui mừng lọt tới, Chương Vân chỉ cảm thấy đinh tai nhức óc.

Đám người không biết vui mừng bao lâu mới được quay lại di chuyển theo tuyến đường ban đầu, hướng về thị trấn Xương Nguyên, mọi người tiến đến phương hướng nhóm nha dịch đem giấy trát trâu bằng đất sét nâng đi dạo phố, để cho thấy rằng năm mới đã bắt đầu, ngũ cốc lương thực các loại dồi dào bội thu, xua đuổi đi sự lười biếng thay vào đó là nghênh đón ngày cày bừa vụ xuân đã bắt đầu, đám đông vẫn hò reo vui mừng ầm ĩ vì mùa xuân cày bừa đã đến nên người dân thị trấn đều đặt pháo ngoài đường nổ đôm đốp rung động , náo cày bừa vụ xuân phải náo nhiệt sinh động mới được .

Sau khi lang thang trên đường phố, đám đông quay trở lại miếu thổ địa, đem đốt những con trâu bằng đất sét, cái cày mùa xuân buộc bằng giấy đốt cháy và việc náo cày bừa mùa xuân đã trọn vẹn kết thúc.

Trịnh Huyện lệnh vì phải gấp rút đến các thị trấn khác để chủ trì việc náo cày bừa vụ xuân, nên không lưu lại lâu, liền mang theo nha dịch rời đi trong tiếng reo hò của người dân, có rất nhiều thôn dân đã đi theo hộ tống thẳng đến lâm trấn rồi mới quay lại.

Chương Vân bọn họ không có đi theo, bởi vì những người dân làng đi cùng họ đã bị đám đông tách ra, nhất thời không tìm thấy họ nên liền đi thẳng đến bến đò phía trước để chờ đợi, vì nếu muốn trở về thôn thì sẽ phải đi qua bến đò này.

Đợi không bao lâu thì gặp được Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh cùng Chu thị, ngoài ra còn có nhà Vương Đại Mậu mang theo ba nhi tử, cùng với Thường Tứ Lương và vợ, còn chưa thấy Xuân Hoa, Tú Hoa, Xuyên Tử nên mọi người liền chờ đợi bọn họ cho đến khi họ đợi được người thì tất cả mới ào ào quay người rời đi.

Tuy nhiên, gia đình Chương gia, Vương gia cùng nhà Thường Tứ Lương chờ người đã trở lại, nhưng người nhà Thường Mãn thì không thấy đâu, nếu để hắn một mình ở lại chờ đợi cũng không tốt lắm nên Thường Tứ Lương liền đi lên nói:"Ngươi đi theo chúng ta cùng về đi thôi, cha nương ngươi không tìm thấy ngươi thì họ nhất định sẽ trở về trước".

Thường Mãn nghĩ đến điều đó nên đồng ý, đi theo người của ba gia đình cùng nhau trở về thôn, họ đi đến trấn trên náo cày bừa vụ xuân, khi trở về lại trong thôn liền đã qua buổi trưa, sau khi vào thôn mọi người liền chia tay tự về nhà của mình.

Chuyến đi này chạy đi chạy lại không ít, hơn nữa còn có đám đông trong trấn chen lấn xô đẩy nên sau khi về nhà mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, cho nên cơm chiều là đem đồ ăn buổi sáng còn thừa lại đi hâm nóng rồi ngồi ăn, đơn giản giải quyết như vậy, sau khi ăn xong cơm chiều, dọn dẹp xong thì mọi người liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Chương Vân nằm trong ổ chăn ở giường, chỉ cảm thấy trên người có mấy chỗ ẩn ẩn hơi đau, phỏng chừng đã đụng phải đám người chen chúc, nàng cũng lười không thèm xem có vết bầm gì hay không, dù sao nó sẽ tốt hơn trong một vài ngày.

Thân thể cảm thấy mệt mỏi, bởi đám người ở trong trấn chơi vui quá nhiệt tình, làm cho lỗ tai Chương Vân còn có chút ù ù, hơn nữa thần kinh còn hưng phấn nên nhất thời ngủ không được, nên liền làm ổ trong chăn lấy tay xoa xoa mấy chỗ ẩn đau trên người.

Trong lúc xoa xoa chỗ đau, Chương Vân không tự giác nghĩ đến cảnh tượng đông đúc chật chội trong thị trấn, cũng tự nhiên nghĩ đến lúc Thường Mãn che chở giúp nàng đứng vững trong đám đông, nghĩ đến đây, nàng mơ hồ nhận ra Thường Mãn đối với nàng có vẻ hơi khác lạ, lúc trước vì chuyện của Thiết Toả mà khẩn trương, đánh nhau với người ta ngoài hàng rào, còn có lúc cùng ngồi ở trên thuyền, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm không rời khỏi nàng, có nhiều dấu vết hiện ra như vậy, là linh hồn hiện đại, nơi nào còn không có đoán ra Thường Mãn có ý tứ thích nàng.

Bây giờ nàng lại càng không ngủ được, mặc dù sau qua năm Chương Vân đã mười bốn tuổi rồi, về cơ bản thì có thể thương lượng đến chuyện nghị hôn, sau khi thương lượng chuyện nghị hôn xong thì chờ một hai năm là có thể thành thân, nhưng từ sau khi nàng đến đây liền đem tâm tư đặt nặng trước vào việc thay đổi cuộc sống trong nhà, thậm chí trong lòng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có vẻ như những vấn đề này còn xa vời với nàng, nhưng bây giờ lại phát hiện ra việc này đã tới gần, còn có người thích nàng nữa, trong lòng bỗng chốc liền sinh ra áp lực, không tài nào ngủ được, đầu óc thì loạn ào ào lên.

Chương Vân nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp nào để trì hoãn việc nghị thân, thẳng mãi đến quá nửa đêm mới mê man ngủ thiếp đi, mà giấc ngủ cũng không được ổn định lắm, không biết như thế nào lại mơ thấy một giấc mơ cùng người khác thành thân, với chiếc khăn voan đỏ rực đội trùm lên đầu, rồi có hai tay với đến chiếc khăn trùm đầu để vén mở ra, khi khăn voan mở ra thù khuôn mặt Thường Mãn bỗng chốc ập vào mi mắt nàng.

Trong lòng cảm thấy một đòn kích trọng nặng nề, Chương Vân đột nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì tim đập thình thịch cảm thấy có chút sợ hãi, vội vàng đưa bàn tay hơi nhũn lên che đi cái đập thình thịch trong ngực, nàng làm sao có thể có một giấc mơ như vậy.

Mặc dù giấc mơ này khiến cho Chương Vân khá bối rối, nhưng dành một chút thời gian để suy ngẫm thì thấy giấc mơ này luôn là điều vô nghĩa, nàng quay mặt lại nhìn ra cửa sổ, có ánh sáng lờ mờ ban mai yếu ớt nhuộm trên tầng giấy cửa sổ, bầu trời bên ngoài dường như trời còn chưa có sáng lớn, bất quá Chương Vân lại không thể ngủ được nữa , liền đứng dậy mặc quần áo xuống giường.

Đẩy cửa phòng ra, Chương Vân bước vào trong sân, bên ngoài quả nhiên rất tối, bầu trời vẫn còn loang lổ vết mực nhạt, trong bóng tối hơi có lộ ra một chút xám trắng, người trong nhà còn chưa có rời giường, người dân trong thôn cũng tựa hồ như chưa có tỉnh dậy, xa xa mơ hồ đã nghe thấy vài tiếng gà gáy báo thức nhưng lại không nghe được tiếng chó sủa, lúc này đã là đầu xuân, trăm con trùng đã bắt đầu hồi phục sinh sôi nảy nở, ngẫu nhiên còn có tiếng của vài con dế, con ếch nòng ngọc than nhẹ vào tai, , âm thanh vang lên rất nhỏ tạo nên một mảng yên tĩnh trong sân.

Chương Vân đứng ở trong sân, gió mát nhẹ nhàng thổi vào mặt, hít một hơi thật sâu, trong không khí tràn ngập hương vị mùa xuân liền làm cho tâm tình trở nên sảng khoái hơn không giải thích được, cũng không nghĩ nhiều nữa liền đi thẳng vào phòng bếp.

Chờ đến khi người trong nhà lần lượt thức dậy thì Chương Vân đã nhín lửa bếp rồi, trong bếp đã nấu xong một nồi cháo hạt kê, mặt khác cũng nhào bột mì, ủ men, tra dầu lên thớt, rồi dùng tay vò nhấn hình chữ nhật lên mặt thớt, dùng chính con dao thái đã bôi mỡ lên để cắt sợi mì lớn thành sợi nhỏ, bắc chảo để trên bếp chiên bánh quẩy, không biết hôm nay thế nào lại nhớ tới món cháo trắng bánh quẩy của bữa ăn sáng ở đời trước, ba mẹ thích nhất bữa sáng mà cô chuẩn bị.

Khi bánh quẩy bỏ vào trong chảo thì bắt đầu có tiếng xèo xèo vang lên, Chương Vân cầm đũa trong tay làm thao tác lại theo trí nhớ trong quá khứ, nhẹ nhàng quay sợi mỳ đang dần trào lên, rồi tiếp tục đảo mặt bánh lại sẽ làm cho bánh quẩy được nở xốp vàng óng ánh cả hai mặt.

Lúc Chu thị đi vào bếp thì khá ngạc nhiên, bước đến bếp nhìn chảo dầu, liền mở miệng nói: "Sao con lại nghĩ đến chiên bánh quẩy vậy, cái này ngày thường chúng ta rất ít khi ăn".

"Hì hì, con đột nhiên muốn ăn ạ". Chương Vân cười lè lưỡi nhìn Chu thị, Chu thị trên mặt cũng nở nụ cười, bắt đầu múc nước chuẩn bị rửa mặt, trong miệng cũng không quên hỏi:"Sao hôm nay con dậy sớm như vậy, làm bột bánh quẩy lên men tốn không ít thời gian, hôm qua mệt mỏi rồi, sao không ngủ thêm đi".

"Bây giờ là đầu mùa xuân rồi, so với mùa đông thì người cảm thấy có năng lượng hơn, buổi sáng tự nhiên con bừng tỉnh dậy , cũng không ước lượng được canh giờ". Chương Vân không thể nói rằng mình thức dậy từ một giấc mơ như vậy, nên đành phải lấy cớ khác nói ra.

"Không phải đều nói xuân vây thu thiếu sao, người ta nói mùa xuân sẽ buồn ngủ hơn, còn con thì ngược lại thức dậy sớm, không hiểu được đây là tật xấu gì của con nữa". Chu thị cười nói.

Chương Vân nở nụ cười hì hì, cũng không trả lời, tiếp tục chiên bánh quẩy, bánh rán dầu thơm thoang thoảng bay ra ngoài đã thu hút Chương Trình, Chương Hưng đi lại đây.

"A, tỷ, đã hết tết rồi mà nhà chúng ta còn có thể được ăn đồ chiên giòn, thật sự là quá tốt đi". Chương Hưng nhảy vọt vào trong đã thấy Chương Vân đang đứng ở bên cạnh bếp, trong nồi tiếng rán xì xèo, còn có mùi dầu thơm bốc lên bốn phía, dù không nhìn thấy nồi hắn cũng biết đã được chiên đồ ăn, trên mặt không khỏi nở nụ cười hoa.

Nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của Chương Hưng, mọi người trong bếp đều phá lên cười, tiếng cười truyền ra ngoài, cũng đưa Chương Liên Căn và Chương Hữu Khánh đi đến, nhìn trong phòng bếp lớn lớn, nhỏ nhỏ đều bộ dạng cao hứng, Chương Liên Căn nói thẳng:"Trong nhà có dầu thật tốt, thời điểm nào cũng có thể lấy ra chiên đồ ăn thơm nức".Những người khác nghe xong gật đầu.

Khó có được bữa ăn sáng phong phú như vậy, mọi người trong gia đình tự nhiên rất vui vẻ, sau khi chiên bánh quẩy xong thì nồi cháo hạt kê nóng hổi cũng chín, cả nhà đều ăn hết sức ngon lành, hơn chục cây bánh quẩy đều được lấp đầy trong bụng của cả nhà.

Ngày trước bữa sáng ăn không có sớm như vậy, mà chờ đợi mấy tôn tử trong nhà sau khi xuống ruộng rồi thì Chu thị mới đem đưa đi qua, hôm nay là do Chương Vân thức dậy nấu xong sớm nên mọi người cùng ngồi xuống ăn, ăn xong liền cầm nông cụ đi ra khỏi nhà xuống đồng làm việc.

Mùa xuân đang bắt đầu, vạn vật đều phục hồi, tuyết trong đất cũng tan ra, trước khi cây lúa mì trở nên xanh tốt thì các cánh đồng phải được tưới nước và bón thúc, tăng giữ độ ẩm nhiệt độ của đất, loại bỏ cỏ dại, côn trùng. Còn rất nhiều việc phải làm, còn những người nông dân đã bắt đầu một vòng quay mới của cuộc sống bận rộn.

Bạn đang đọc Vượng Gia Tiểu Nông Nữ của Thập Bát Kinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!