Chương 10: Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

THÀNH THÂN

Phiên bản convert 6617 chữ

Đoàn rước dâu đi một vòng trên phố, khắp nơi mọi người đều chúc mừng cho hắn và nàng. Ngoài kiệu hoa ồn ào náo nhiệt, bên trong tân nương thì ngủ gà ngủ gật

- Hạ kiệu, mời tân lang dắt tân nương vào bái đường - Kiệu hoa dừng lại trước cửa phủ, Tử Cẩn xuống ngựa đến trước kiệu hoa

- Lan nhi, xuống kiệu thôi, đã đến phủ rồi

Hắn gọi nhưng lại không nhận được trả lời từ nàng, hắn vén rèm bước vào trong kiệu, nàng cư nhiên lại như vậy mà ngủ gật

- Lan nhi, mau dậy đi, đến nơi rồi

- Hả, đến nơi rồi sao? - Nàng nửa tỉnh nửa mê hỏi hắn, có thể bây giờ nàng còn không biết là mình đang đi đâu

- Mau xuống kiệu thôi, để ta đỡ nàng xuống

- Ừm

Hắn xuống kiệu trước rồi sau đó vươn tay đỡ nàng xuống, nàng được hắn dắt vào chính điện vương phủ, các quan lại đều đã ở đó đông đủ để dự lễ thành thân của hắn

- Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá đáo - Bên ngoài có tiếng thái giám trong cung thông báo, các vị khách đến dự tiệc liền ngay ngắn xếp hàng

- Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương

- Các khanh miễn lễ, hôm nay trẫm đến đây chỉ để làm chủ hôn, các khanh không cần câu nệ quá nhiều

- Tạ ơn hoàng thượng

- Mau tiếp tục hôn lễ đi thôi - Hoàng đế và hoàng hậu ngồi trên chủ vị, mọi người lục tục đứng dậy

- Dạ - Tên thái giám quay ra giữa điện nhìn về phía tân lang tân nương

- Nhất bái thiên địa

- Nhị bái hoàng thượng, hoàng hậu

- Phu thê giao bái

- Đưa vào động phòng

Nghi thức kết thúc, Sở Lan được mấy cung nữ đưa về hỉ phòng chờ đợi

- Tử Cúc, muội đâu rồi - Nàng kéo khăn trùm đầu xuống gọi Tử Cúc

- Tiểu thư, người cần gì ạ

- Ta đói quá a, muội tìm chút gì đó cho ta ăn đi

- Tiểu thư đợi nô tì một chút, nô tì đi đến phòng bếp lấy chút điểm tâm cho người

- Mà thôi không cần đâu, để ta tự đến phòng bếp luôn, đợi muội chắc ta chết đói - Nàng từ sáng đến giờ chưa có ăn gì, đợi Tử Cúc thì lâu quá thôi thà tự đi đến phòng bếp rồi ăn ở đó luôn

- Tiểu thư, không được đâu, lát nữa vương gia đến không thấy người, ngài ấy nhất định sẽ nổi giận cho mà xem

- Hắn nổi giận thì kệ hắn chứ, liên quan gì đến ta, chúng ta mau đến phòng bếp

- Nhưng mà...

- Muội còn nhưng mà một chút nữa là ta chết đói thật đó, yên tâm đi, hắn không làm gì được ta đâu

Nàng không đợi Tử Cúc nói thêm câu nào mà kéo nàng ấy đi

- Tử Cúc, sao phòng bếp lại không có ai hết vậy ? - Nàng cảm thấy lạ, hôm nay mọi người đáng lẽ phải bận rộn ở phòng bếp chứ, còn đằng này phòng bếp lại không có lấy một bóng người

- Mọi người đến đại sảnh rồi ạ, hôm nay yến tiệc mọi món ăn đều được làm ở đại sảnh luôn, nên không có ai ở đây cả

Tử Cúc giải thích cho nàng, lúc đầu Tử Cúc cũng không biết, là Hắc Ảnh đã nói cho nàng ấy

- Vậy rồi ta ăn cái gì?

- À, chắc là có điểm tâm, để nô tì lấy cho người

- Ừ, nhanh lên đó nha

Sở Lan ngồi xuống ghế đợi Tử Cúc lấy điểm tâm đến

- Điểm tâm đến rồi đây, người mau ăn đi

- Muội cũng ăn đi, từ sáng đến giờ muội cũng có ăn gì đâu - Sở Lan cầm lên miếng điểm tâm đưa cho Tử Cúc

- Dạ thôi, nô tì đã ăn rồi

- Muội ăn lúc nào, sao ta không biết?

- Là Hắc Ảnh, lúc nãy hắn đưa nô tì đến đây có lấy lấy thức ăn cho nô tì rồi

- Oa, Hắc Ảnh lại quan tâm đến muội như vậy sao? Ta biết rồi, Hắc Ảnh chắc là đang để ý đến muội nè đúng không

- Tiểu thư, không có a, nô tì và hắn không có gì cả, nô tì không thích hắn đâu - Tử Cúc xua tay lia lịa, nhìn nàng ấy như vậy Sở Lan chỉ nhướng mày cười đến gian xảo

- Phải vậy không? Ta có nói muội thích tên Hắc Ảnh đó đâu làm gì mà muội phản ứng dữ vậy

- Nô tì... nô tì... nói tóm lại là người mau ăn điểm tâm đi, nô tì đến hỉ phòng xem vương gia đến chưa

Tử Cúc nhanh chân vọt đi mất, nàng cũng không tiếp tục chọc nàng ấy nữa. Sở Lan cầm lên miếng điểm tâm cho hết vào miệng rồi lại lấy tiếp một miếng khác

- Nàng ăn như vậy không sợ nghẹn sao?

Hắn tử lúc nào đã đứng trong phòng bếp, nàng giật mình đánh rơi cả miếng điểm tâm, miếng điểm tâm vừa nãy chưa nuốt xuống hết bị mắc nghẹn ở cổ họng

- Ngươi không muốn để cho ta sống hay sao?Ta sắp bị ngươi làm cho đau tim rồi - Sở Lan với lấy ly nước uống một hơi rồi đưa tay vỗ vỗ ngực

- Tại nàng chạy đến đây, còn dám trách ta

- Ngươi thử cả ngày không ăn gì xem có đói không, ta chỉ là đi tìm chút đồ để ăn thì có gì sai

- Vậy giờ nàng no chưa

- Chưa, ta còn chưa ăn xong đâu

- Đừng có ăn cái này nữa, mau theo ta về phòng

- Không về, ta đói

- Haiz, ta đành xài chiêu cũ vậy - Hắn tiến đến bế nàng lên, nàng bị hắn bế lỡ tay đánh rơi đĩa điểm tâm xuống đất, Sở Lan bị hắn bế đi nhưng ánh mắt vẫn không rời đĩa điểm tâm, trong lòng tiếc rẻ, đĩa điểm tâm ngon vậy mà không ăn được, tiếc a!

- Này, ngươi để ta ăn xong đĩa điểm tâm không được sao ?

- Vào phòng trước đã - Nàng không để ý, trong lúc nàng còn tiếc rẻ đĩa điểm tâm thì hắn đã bế nàng đến trước hỉ phòng

- Vào thì vào, oa, bàn thức ăn này là ngươi chuẩn bị cho ta sao ? - Nàng nhìn thấy một bàn đầy thức ăn thì hai mắt sáng rỡ, quẳng luôn chuyện đĩa điểm tâm sang một bên, cả bàn thức ăn toàn là những món mà nàng thích

- Nàng mau đến ăn đi, đói bụng sẽ không tốt

- Sao ngươi không nói sớm, cảm ơn ngươi, sao ngươi biết ta thích những món này vậy

- Bí mật

- Không cho biết thì thôi, ta đi ăn đây,ngươi ăn cùng không?

- Nàng cứ ăn đi, ta ngồi đây nhìn nàng là được

Thật ra hắn đã cho người điều tra những sở thích của nàng, hôm nay hắn còn lo nàng sẽ đói bụng nên đã cho người chuẩn bị những món nàng thích, ai ngờ nàng lại chạy đến phòng bếp làm hắn phải đi tìm nàng

- Ngươi không đói sao?

- Không

- Nhưng ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như vậy làm sao ta ăn được

- Ta nhìn nàng thì liên quan gì đến chuyện nàng có ăn được hay không

- Thôi kệ ngươi luôn đó - Nàng xem nhẹ hắn mà cầm lên cái đùi gà nhai ngấu nghiến, bộ dạng này của nàng làm gì giống với một vương phi đâu

Sau một buổi chiến đấu với mấy món ăn trên bàn nàng đã thành công ngốn hết tất cả vào bụng, Sở Lan hài lòng xoa cái bụng no căng của mình

- Người đâu, mau dọn dẹp chén đĩa đi - Hắn vừa dứt lời thì một đám nha hoàn đã dọn xong đống chén đĩa trên bàn, nàng nhìn mà cảm thán tốc độ làm việc của bọn họ thật nhanh

- Giờ ta buồn ngủ rồi, đi ngủ cái đã

- Hôm nay trên kiệu hoa nàng đã ngủ rồi, bây giờ lại than là buồn ngủ sao?

- Chứ giờ không ngủ thì thức làm cái gì?

- Tất nhiên là làm những chuyện đêm động phòng hoa chúc nên làm rồi

- Thì cũng chẳng phải là đi ngủ đó sao, đêm nay ngươi không được giành giường với ta đâu, ngươi ngủ dưới, ta ở trên, vậy đi

- Theo lí thì nàng ở dưới mới đúng chứ?

- Lí lẽ gì kì cục quá đi, ta ở trên giường mới đúng, ngươi chịu khó ngủ dưới đất đi, ta ngủ đây

Nàng nằm xuống giường cuộn mình trong chăn, hắn đợi nàng ngủ rồi cũng lén trèo lên giường mà ôm nàng ngủ một giấc đến sáng

Bạn đang đọc Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!