Chương 112: Vương Quốc Màu Xám

Ngày 22 tháng 5, B

Phiên bản convert 13155 chữ

deyun

Tần Thái đang bừng bừng hứng thú nghiên cứu thuật khống thi, không để ý đến trời đã sáng. Thuật khống thi cũng có những hạn chế, ví dụ dung buổi tối, để phòng ngừa các sát khí khác hoặc âm hồn quấy nhiễu, phải thêm vài phù pháp khác. Dùng ban ngày, để ngừa dương khí đốt cháy, cũng phải thêm phù vào.

Tần Thái đang nghiên cứu phù, Đàm Tiếu đi xuống: " Cô đang làm gì ở đây?"

Anh đứng sau Tần Thái mà cô chưa nhận ra, lúc vừa nói là cô cũng vừa bị dọa. Anh ta đến gần quá, Tần Thái quay người lại vừa vặn xém hôn lên mặt Đàm Tiếu.

Có tiện nghi sao không chiếm, Đàm Tiếu lập tức cúi người tới trước, dán môi mình lên môi Tần Thái. Cô không giận, chỉ đấm đấm vai: "Tôi vừa khám phá ra cách có thể tạm thời bảo vệ được anh."

Đàm Tiếu nhìn cô  vẽ lung tung: "Là cái gì?"

Cô chọn một thân thể đàn ông cao lớn cường tráng. Chỉ là lúc vẽ phù khống thi thì lại thấy khó —— bình thường để vẽ được bùa chú, cần lưu lại tên của mình như là lạc khoản, làm hiệu lệnh.

Bây giờ cô dung tên gì đây?

Đối với yêu ma quỷ quái, tên là đại diện, còn phải nghe một phát là mạnh mẽ vượt ngoài sức tưởng tượng. Để chúng nó không xem thường.

Tần Thái nghĩ tới nghĩ lui, hứng thú bừng bừng chọn tên—— Đại tướng quân vô địch!

1

Đàm Tiếu cười đến không thở được: "Vô địchhh...."

Tần Thái mặc kệ, vì thi thể này dùng để bảo vệ Đàm Tiếu, cô dùng giai cao nhất của thuật khống thi, thủy phù. Thi thể đứng dậy, Tần Thái chọc một ít máu Đàm Tiếu nhỏ vào nước phù, sau đó một cột băng nhỏ như sợi tóc kết lại, đặt cột băng đó vào huyệt Bách Hội của thi thể.

Đàm Tiếu nhìn không hiểu, Tần Thái tiếp tục niệm chú pháp, thi thể vốn đứng im bỗng nhúc nhích đứng thẳng dậy. Đàm Tiếu hoảng sợ lui về sau.

Tần Thái lại tiếp tục niệm, cuối cùng vẽ thêm hai đạo phù, một cái để tránh âm tà quấy nhiễu, một cái tránh dương khí gây thương tích.

Làm xong hết tầm 30 phút, cô vỗ vỗ tay: "Thử xem?"

Đàm Tiếu nửa tin nửa ngờ: "Cái này hữu dụng thật à?"

Nói thật, trong lòng Tần Thái không chắc chắn: "Cái này đã là giai cao nhất rồi, ít nhất ở trong kí ức của tên kia là thế. Nhưng mà cụ thể thế nào thì thử một chút mới biết được."

Cô cùng Đàm Tiếu đến vườn hoa phía sau, Tang Cốt Nê vốn đang ngủ, thấy hai người thì nhảy ra: "Họ Lam kia, phân bón của ta đâu?"

Tần Thái thuận miệng nói bậy: "Bị Đàm Tiếu ăn hết rồi!"

Tang Cốt Nê nghe thấy liền giận dữ: "Ngươi là cái thứ không có tiền đồ, phân bón của ta mà cũng ăn cho được!"

Nó nhảy tới tính động thủ với Đàm Tiếu, Đàm Tiếu chỉ nghiêng người tránh một cái, khối thi thể phía sau liền chắn trước mặt. Tần Thái lùi sang bên cạnh, cơ thể kia như là sắt đá, vô cùng cứng rắn.

Hành động cũng nhanh nhẹn hơn tưởng tượng, xem ra không phụ lòng nghiên cứu thuật khống thi này rồi.

Đứng cạnh nhìn một hồi, Tang Cốt Nê là yêu, tránh né thì dễ chứ đấu thì không lại, Tần Thái thoáng yên tâm—— thật sự cô không trông cậy thứ này có thể giết được ai. Quan trọng nhất là nó giúp chặn đối thủ, tạo cơ hội cho Đàm Tiếu chạy trốn.

Tang Cốt Nê mất mười phút mới chế trụ được nó, Tần Thái cũng cùng nó thử sức, phát hiện nó không bị ảnh hưởng bởi phù trấn thi bình thường. Nhưng phù chú dùng cho cương thi thì được.

Xem ra sau khi dùng thuật khống thi, tính chất thân thể cũng thay đổi.

Cô lại vẽ thêm vài phù pháp, đây là Bạch Hà dạy cô nên thêm trên người. Nói chung là dùng để chặn bớt ảnh hưởng của bùa trấn cương thi.

Tần Thái dào dạt đắc ý: "Tên gia hỏa Sa Ưng kia không đáng tin, tôi cho anh một cận vệ! mau khen tôi đi"

Đàm Tiếu xoa xoa đầu cô, nâng mặt cô lên hôn nhẹ: "Cám ơn."

Sắc trời dần sáng, Tần Thái đổi sang thân thể " Đàm Tiếu thích nhất", đi ra ngoài cùng người bảo vệ được đặt tên là Đàm Tiếu số 2. Thứ đang khống chế bên trong là máu Đàm Tiếu, cho nên nó không thể cách Đàm Tiếu quá xa.

Lúc Tần Thái nhìn Đàm Tiếu ăn cơm, nó đứng bên cạnh. Lúc Đàm Tiếu tắm rửa, nó đứng bên ngoài phòng tắm. Cuối cùng lúc Đàm Tiếu bế Tần Thái về phòng, nó lại đứng cạnh giường =.=

Đàm Tiếu không nhịn được nữa: "Tôi nói này...chẳng lẽ nó không cách xa được một chút hả?"

Tần Thái cũng rất bất đắc dĩ: "Cái này.... Do làm lần đầu, mấy chức năng mới chưa có. Không thì để tôi đi xuống tầng hầm nghiên cứu lại?"

Đàm Tiếu làm sao lãng phí thời gian quý giá bên Tần Thái. Anh căng da đầu mà cố gắng bỏ qua sự hiện diện của Đàm Tiếu số 2, nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy đôi mắt to như chuông đồng đó, không thể đứng dậy đượccc!

Tần Thái cười lăn lộn đến cuối giường, Đàm Tiếu kéo cô dậy: "Mười phút, chỉ cho cô mười phút quăng nó ra khỏi phòng cho tôi."

Tần Thái phải dùng loại thuật khống thi khác, cô đặt giai sơ, giai cao của thuật cùng với nhau. Cứng như sắc dùng để bảo vệ Đàm Tiếu, còn loại khác có thể khống chế như hành động con người.

Loại thứ hai hơi phức tạp hơn chút, mất 40 phút cũng hoàn thành việc bỏ nó ra ngoài phòng.

Nhưng Đàm Tiếu ngủ rồi.

Tần Thái biết anh ta gần đây rất mệt, không đánh thức mà nằm xuống bên cạnh.

Anh ta ôm lấy eo Tần Thái, hô hấp đều đều. Nhưng Tần Thái không ngủ được. Bên ngoài ánh nắng Mặt Trời lên cao, rèm trong phòng đã được kéo lại.

Trong bóng đêm, cô đang suy nghĩ chuyện khác. Cuối cùng thì vẫn không thể dùng thuật này mãi, Tuyến ba cùng Tuyến Trường bên kia, phải nghĩ cách hạ bệ.

Hai người nằm trên giường đến ba giờ chiều. Di động Đàm Tiếu vang lên, là Tuyến Trường tuyến ba Thiếu Lợi Minh. Đàm Tiếu đang mớ ngủ, một tay ôm Tần Thái, tay kia bắt điện thoại.

Bên kia gọi bắt anh đến tổng bộ.

Đàm Tiếu đành phải đứng dậy, Tần Thái thế mới biết. Bây giờ Thiếu Lợi Minh không chỉ bắt Đàm Tiếu làm Thủ Vọng Giả vô dụng, còn bắt anh ta chạy việc ngoài.

Ngôn Hải đã bị hắn đuổi, chỉ còn một mình Đàm Tiếu, chắc chắn chạy không kịp. Thật sự là ác quan áp bức người khác.

Đàm Tiếu sờ đầu Tần Thái: "Tôi ra ngoài một chút."

Tần Thái giữ chặt cánh tay anh ta: "Anh còn tính giấu tới khi nào? Rõ ràng hắn ta muốn chỉnh chết anh, anh không nhìn ra sao?"

Đàm Tiếu thoáng nhíu mày, anh không phải là đồ ngốc, làm sao không biết được ý đồ của Thiếu Lợi Minh. Nhưng việc của tuyến ba anh biết quá nhiều, Thiếu Lợi Minh không thể đuổi anh ra khỏi Nhân Gian.

Chỉ có thể chết đi trong yên lặng, cũng coi như là có cái để nói với bên ngoài.

" Trước mắt không còn cách nào khác" Giong nói Đàm Tiếu nặng nề, "Tôi không có thân thủ, chỉ có thể làm văn chức. Mà cô biết đó, văn chức ở Nhân Gian không dễ dàng."

Tần Thái cũng trầm mặc, cô vỗ vỗ vai Đàm Tiếu: "Được, anh đi trước đi."

Đàm Tiếu thay xong quần áo, lúc sắp ra tới cửa thì đột nhiên quay lại: "Nơi này... cô tính thế nào?"

Vấn đề này, lần trước Sa Ưng đã nói qua. Tần Thái thở dài: "Cứ giữ trước đã, còn tiền bạc.... tôi sẽ nghĩ cách giải quyết."

Đàm Tiếu gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Lúc đi ra cửa, Đàm Tiếu số 2 cũng đi theo sau. Đàm Tiếu cười khổ: "Sao cô không cho tôi một người đẹp? Cái này... cảm thấy rất quái dị!"

Tần Thái nhún vai: "Đưa mỹ nhân nhỡ anh cho tôi đội nón xanh thì làm sao?"

Đàm Tiếu lắc đầu, không có biện pháp, đành mang Đàm Tiếu số 2 đi cùng.

Mai là cuối tuần, không phải đi làm.

Trời vừa tối, Tần Thái đã nhận được điện thoại của mẹ Tần, bảo cô về nhà ăn cơm. Tần Thái sớm đã không cần ăn cơm, nhưng về nhà cũng không tệ. Cô đồng ý.

Trời tối đen như mực, cô xuất phát từ Thiên Lư Loan, chạy hết ba tiếng đồng hồ, hơn mười giờ đêm đã về tới Chu Dương trấn.

Lần này Tần Tiểu Vinh, Tần Tiểu Quý đều ở nhà, tâm tình Tần Lão Nhị rất tốt, vỗ đầu Tần Thái: "Mấy ngày không thấy, đã gầy đi rồi, ở ngoài ăn không ngon đúng không."

Vốn là một câu quan tâm khó có khi được thấy, Tần Thái lại không hề cảm động—— cô đã sớm không mập lên hay ốm đi.

Cô chỉ cười nhẹ.

Tuy rằng đã khuya, nhưng mẹ Tần vẫn chuẩn bị một bàn ăn ngon.

Tần Thái khong biết bản thân thích ăn món gì —— từ nhỏ đến lớn, dường như không có cái gì đặc biệt thích. Dù cho sống trong cái nhà này mười lăm năm, nhưng hiểu biết được cô, so với Đàm Tiếu thì mẹ Tần thua xa

Tại một gia đình đông con, có thể nuôi lớn các cô, không để thiếu ăn thiếu mặc đã là cái ơn lớn nhất từ cha mẹ. Thật sự không có mấy người trong tình cảnh đó mà còn lo lắng đến con cái yêu thích gì.

Tần Thái cũng đã quen.

Cô tính vào bếp giúp đỡ như lúc trước, nhưng đột nhiên trước mắt có ánh sắc kim quang. Cô biết là Ông Táo hiển linh, mỗi một nhà đều có không ít thần linh an trạch.

Giống như Thần giữ cửa, Ông Táo,...

Bây giờ cô là cương thi, xem ra Ông Táo nhận ra được.

Tần Thái im lặng đọc một pháp quyết, trấn an thổ địa cùng ngũ thần.

Đạo kim quang kia mới dần yếu đi.

Khi mẹ Tần không để ý, Tần Thái giúp bà bưng thức ăn, xới cơm. Đều là những việc trước kia cô quen làm.

Lúc này Tần Lão Nhị lại mở miệng: "Lại đây ngồi xuống, mấy việc này sao lại để con làm."

Tần Thái không đồng ý với cách nói này giống như mẹ Tần vốn phải luôn bận rộn cực nhọc. Nhưng cô không muốn chọ Tần Lão Nhị mất hứng, đành đi đến cạnh bàn ngồi xuống.

Tần Lão Nhị rót một ly rượu cho Tần Thái, liếc mắt sang Tần Tiểu Vinh. Hắn ta lập tức đứng dậy: "Em tư, anh đây kính em một ly."

Tần Thái không biết vì sao lại như vậy, nhưng cô đã không còn như xưa. Cô đứng lên, chạm nhẹ ly với Tần Tiểu Vinh.

Món đầu tiên là Cá hấp, Tần Lão Nhị phá lệ gắp cho Tần Thái miếng đầu, cô sớm không cần đến thức ăn, lúc này chỉ cầm đũa chọc chọc, không đụng đến.

Tần Lão Nhị đốt điếu thuốc, mở miệng: "Cái tư à, bây giờ con đang làm việc ở đâu?"

Tần Thái hơi giật mình, đã rất lâu không ai hỏi cô câu này. Cô lại không thể nói đang ở Trật Tự, chỉ trả lời qua loa: "Ở thành phố Tam Họa."

Tần Lão Nhị chạm li với cô, Tần Thái cảm thấy cái này thật mới lạ, giống như bàn hồng môn yến.

Tần Lão Nhị uống hết nửa ly, lại hỏi: "Con cũng không nhỏ, có bạn trai chưa?"

Tần Thái lắc đầu: "Tôi vẫn còn nhỏ."

Bỗng nhiên Tần Lão Nhị cười rất cổ quái: " Không phải có bạn trai mà ngại nói đó chứ?"

Đến bây giờ, Tần Thái vẫn không tìm được cảm giác thoải mái trong căn nhà này: "Không phải."

Không khí bữa tiệc nặng nề, mẹ Tần mang thêm đồ ăn lên: "Con vừa về tới, không để nó ăn no mà cứ hỏi."

Tần Lão Nhị trừng mắt: "Tôi đang tâm sự với con nhỏ, bà thì biết cái gì."

Tần Thái ngửi mùi bò kho trong chén, Tần Lão Nhị lại nói: "Cái tư à, việc lần trước của anh con.... Chắc là bạn bè giúp đỡ đúng không?"

Tần Thái không giải thích, chỉ căng da đầu gật gật. Tần Lão Nhị cười hắc hắc hai tiếng: "Còn dám nói không phải, sao không đưa bạn trai về cho người nhà nhìn mặt chứ?"

Tần Thái cảm thấy như người cha này vẫn còn quan tâm đ ến cô, trong lòng có chút ấm áp, không nhiều lời: " Ba, đừng nghĩ lung tung."

Vẻ mặt Tần Lão Nhị lại ngoài dự kiến: "Hay là hắn ta đã có gia đình, nên mày không dám đưa về?"

Tần Thái còn chưa hiểu ý, Tần Lão Nhị lại cho rằng cô đang ngầm cam chịu: "Mày một đứa con gái, lại không được học hàng nhiều, nếu không phải là bạn trai, sao lại có người giúp mày nhanh như vậy?"

Ánh mắt Tần Thái dần dần lạnh xuống, cô bỏ cái nhà này đi thật đã lâu lắm rồi. Lâu đến nỗi nó đã không còn là nhà cô.

Quả nhiên Tần Lão Nhị nói tiếp: "Dù sao cũng không có vấn đề gì, đầu năm nay, ngoại tình nhiều lắm. Chỉ cần có tiền....hắc hắc.Con xem, sang năm anh con cũng tốt nghiệp đại học, lại chưa có công việc nào, trong nhà lại nghèo... cả việc đâm chết người mà bạn con cũng có thể giúp đỡ, tìm một công việc không phải là dễ như trở bàn tay sao?"

Ông ta vừa nói xong, Tần Tiểu Vinh đã cướp lời: " Em tư, bên ngoài làm việc quá mệt mỏi, anh nghĩ nên làm ở văn phòng, tiền lương cũng phải cao. Tốt nhất là có thể mua được nhà ở thành phố ấy."

Tần Thái nhìn sang Tần Lão Nhị, cô hiểu ý nghĩa của bữa cơm này rồi.

Tần Lão Nhị còn uống rượu: "Đàn ông thật lòng thích con, không chỉ nói ngoài miệng được. Nếu đến anh em ruột còn không giúp được, thì không thể trông mong trong lòng nó có con, Con nói với anh ta, chỉ cần giúp được chuyện này, thì coi như đã là người trong nhà."

Tần Thái từ từ đứng dậy: "Nếu tôi không giúp được thì sao, cha?"

Ông ra lập tức không vui: "Mày là đang khinh thường anh mày? Nó là đứa đầu tiên trong cái thôn này thi đậu được Đại học thành phố Tam Họa đó biết không? Còn nữa, nó là anh mày. Lớn lên ra ngoài rồi, cũng không được quên gốc rễ."

Tần Thái im lặng tầm mười phút, Tần Lão Nhị lại cho rằng cô dễ dàng chịu thua như trước đây, thì cô bỗng nhiên cười.

" Ông cho rằng tôi bị một tên đã kết hôn bao dưỡng?" Nụ cười cô xa lạ, " Ông có biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào không?"

Tần Lão Nhị giận tím mặt: "Chỉ là bảo mày giúp anh mày tìm việc làm, sao lại lại là vô sỉ? bây giờ cũng có rất nhiều người đi cửa sau thì sao?"

Tần Thái nghĩ có lẽ bản thân khổ sở không phải là chuyện ba mẹ mình cho rằng cô đang làm tiểu tam bao dưỡng cho nên có thể giúp được chuyện cho anh trai.

Mà chính là người thân của cô, không nghĩ đến đầu tiên là cô sống có được không, sau này sẽ thế nào. Mà chỉ biết lợi dụng cô, tìm công việc cho anh trai.

Thức ăn trên bàn chỉ lên được ba món, rượu vẫn còn ấm nồng.

Tần Thái xoay người đi ra cửa, khi đó đã là mười giờ hai mươi, cô vào cái nhà này chưa được mười phút.

Chu Dương trấn rét lạnh, gió thổi như cắt da cắt thịt, lay động góc áo, hai bên đường cây cối run sàn sạt. Cô đã nhiều lần rời khỏi đây, chỉ có lúc này mới cảm giác được, cô thật sự sẽ rời đi.

Bạch Cập đã từng nói với cô rằng, xuất gia không ở thân, mà là tâm.

Nhưng Bạch Cập không nói, tâm nếu đã xuất gia, từ nay về sau, không còn gia.

Bạn đang đọc Vương Quốc Màu Xám của Nhất Độ Quân Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!