Chương 58: Vương Quốc Màu Xám

Phiên bản convert 11064 chữ

Editor: Thùy Phạm

Beta: Crow Very Fun

Chương 58: Ngày 14 tháng 4 chương A

Tần Thái không biết phải kiểm chứng như thế nào. Thông Gia giống như không có chuyện gì, lúc phải đi làm vẫn đi làm. Lúc tan việc liền xuống tầng ngầm, gọi Đàm Tiếu đến như thường ngày, cũng không biết định làm gì.

Nếu như nhất định phải chỉ ra có gì đó sai sai, thì chỉ là hắn không còn nghiên cứu hồn phách của Tần Thái nữa.

Chuyện lươn tinh như chưa từng xảy ra, thứ duy nhất còn sót lại là tháng này, tháng sau, tháng sau sau nữa, lương của Tần Thái đều bị trừ thôi..

Tần Thái cay đắng.

Không có tiền lương, nhưng cơm vẫn phải ăn. Tần Thái đành gọi cho Thanh Hoạt Tử: "Mấy ngày này có nơi nào có việc làm, nhớ nói với tôi."

Thanh Hoạt Tử vừa nghe Tần Thái muốn tìm việc, liền biết ngay là loại việc gì. Hắn vội vàng nhận lời. Nhưng mà loại công việc này không giống như giao báo, mỗi ngày đều có việc làm. Tần Thái cũng chỉ có từng ấy lựa chọn.

Mấy ngày này rất bình lặng, cô vẫn luôn tìm tới chỗ Sa Ưng, không hiểu sao, lần nào Sa Ưng cũng vắng nhà. Tần Thái đợi ở cửa nhà anh rất lâu, bác gái hàng xóm đi chợ về thậm chí ăn xong, vẫn thấy cô đứng đợi, không khỏi thở dài: "Cô à, làm gì thì giờ này cũng nên về nhà đi thôi."

Tần Thái lắc đầu: "Cháu chờ thêm một lát, đến mấy lần anh ấy đều vắng nhà."

Bác gái bức xúc, tiến đến đập cửa uỳnh uỳnh: "Con gái nhà người ta đến đây bao nhiêu lần, anh định trốn đến lúc nào hả? Chia tay hay không cũng phải nói một câu chứ, trốn tránh như con rùa rụt cổ thế là sao?!"

Bác gái rất hăng hổ, âm thanh rất lớn. Mặt Tần Thái đỏ chót: "Bác gái, cháu.. không cần đập cửa đâu, cháu chờ là được rồi..."

Đến mức hàng xóm hai bên đều bị đả động, cửa cuối cùng cũng mở.

Dĩ nhiên người mở cửa là Sa Ưng, Tần Thái cùng anh bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì. Bác gái lúc này lại nở nụ cười: "Mấy người trẻ tuổi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, duyên số không như xe khách, lỡ một lần thì khó mà gặp lại."

Bác gái vừa nói vừa đẩy Tần Thái vào trong nhà, mình thì tự quay về. Sa Ưng im lặng một hồi, cuối cùng vẫn đóng cửa lại: "Uống gì?"

"À?" Tần Thái lúc này mới để ý đến nội thất trong nhà hắn.

Phòng khách bày trí đơn giản, một bàn trà màu trắng, bên cạnh là bộ sofa vàng nhạt. Sa Ưng xuống bếp, lúc ra tay cầm hai chai bia: "Trong tủ còn thứ này thôi."

Tần Thái nhận lấy, Sa Ưng không thay đổi sắc mặt: "Cô đến có việc gì?"

Tần Thái cũng không biết nói sao: "Sa Ưng, tôi.."

Sa Ưng phẩy tay: "Xin lỗi thì miễn."

Tần Thái càng không biết nói gì, cô chỉ dám lắp bắp: "ở chỗ tôi còn có... một cuộn da của chị Hồng, anh muốn lấy... làm kỉ niệm không?!"

"... " Sa Ưng nhìn cô, trầm mặc ít nhất năm phút, cuối cùng vùng dậy, nắm cổ áo Tần Thái: "Lam Sầu, mẹ kiếp! sở trường của cô là ăn đánh à!!!"

Với tính tình của Sa Ưng, mà tức được thế đúng là chẳng dễ. Tần Thái hơi hoảng: "Không phải không phải... tôi đến xin lỗi, thật đấy!!"

Sa Ưng bóp chặt Tần Thái, bị cô chọc tức sau cùng lại bật cười: "Cô mà là đàn ông, tôi đập chết cô thật đấy!!"

Dáng người anh vốn cao, lại lực lưỡng, Tần Thái thực sự sợ anh sẽ đánh cô: "Tôi là con gái, con gái thật! Anh đừng đánh, tôi sai rồi!"

Sa Ưng cuối cùng vẫn buông tay: "Cô đi đi."

Lúc Tần Thái về nhà cũng đã quá muộn rồi, giờ hẳn Thông Dương Tử cũng ngủ rồi. Cô tắm xong cũng không nhận được cuộc gọi nào, đúng lúc thấy Đàm Tiếu từ dưới tầng lên, còn bưng mũi."

Tần Thái thấy kỳ lạ: "Đàm trợ lý, anh sao thế?"

Đàm Tiếu cau mày, giọng có chút khàn: "Không có chuyện gì."

Tần Thái ghé sát vào nhìn hoảng: "Anh chảy máu mũi kìa."

Cô cầm hòm thuốc lại, tỉ mỉ xem xét, càng nhìn càng thấy không đúng: "Anh bị đánh à?" Đàm Tiếu vẫn không hé miệng, Tần Thái liền rõ ràng mấy phần: "Không phải Thông Gia làm chứ?"

Đàm Tiếu cầm bông thấm: "Lam Sầu, dạo này tôi thấy Thông Gia có chút kỳ quái."

Tần Thái trong lòng nhảy một cái, hỏi phắt lại: "Anh cũng nhận thấy rồi đúng không?"

Đàm Tiếu ngẩn ra, nét mặt càng nghiêm túc: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tần Thái tất nhiên không dám nói cô đang giữ một con lươn tinh có thể gây nguy hại cho Thông Gia, cô chỉ hàm hồ đáp: "Gần đây hắn không nghiên cứu tôi."

Đàm Tiếu lấy laptop ra lục đi lục lại: "Từ bốn ngày trước bắt đầu, thời gian hắn sinh hoạt đổi thành ngày ngủ đêm dậy. Đi tắm nước ấm từ 38 độ đã thành 26 độ, hơn nữa thời gian cực kì lâu. Mấy ngày này cũng khá hợp khẩu vị tôm cá."

Hắn càng nói, Tần Thái càng đổ mồ hôi lạnh.

Tần Thái muốn đi tìm Ngô Tích một lát, nhưng cô không dám đi. Mấy ngày nay thậm chí cô không dám đến tìm Sa Ưng --- trên người còn có 27 đồng. Vẫn sống nổi ở cái khu đại gia này, cũng đáng gọi là kỳ tích.

Lúc không có tiền đương nhiên phải tiêu ít đi chút, bữa trưa Tần Thái sẽ không gọi nhà hàng --- thó vài món trong bếp của Thông Dương Tử đem về tự nấu ăn.

Ăn thiếu thốn đói mấy ngày, Thích Ấn và Vô Địch Tử lần trước lại tìm tới, lần này hai lão chuẩn bị tươm tất, tiệc mừng bái sư cũng mở được luôn.

Tần Thái vốn muốn từ chối, cô dạy được hai lão cái gì đâu. Nhưng bỗng chợt cô lại muốn, mẹ nó! lần trước Phạm Thành còn đút cho mỗi lão một phong bì dày đấy!

Anh hùng hảo hán cũng phải khụy gối trước đồng tiền, không bằng từ người hai lão này... hờ hờ

Vừa nghĩ thế, cô liền mở lời, hắng giọng một cái: "Các người biết muốn học cần phải có thứ gì quan trọng nhất không?"

Thích Ấn mở miệng trước: "Phải biết lắng nghe!"

Vô Địch Tử nói theo: "Phải có đầu óc!"

Tần Thái lắc đầu: "Hai người đều không có tư chất bái sư, về học lại đi."

Bên này vừa đuổi được hai lão, bên kia lại nhận được điện thoại Tả Lực Khôi gọi, cần Tần Thái đến khu Khang Duy.

Mặt Tần Thái đầy đau khổ: "Tả đội trưởng, tiền bắt xe đến có được trả không?!"

Tả Lực Khôi ngẩn ra, giờ mới phản ứng: "Trả, tất nhiên chứ!"

Tần Thái ngẫm lại thấy không được lắm, lại thêm một câu: "Đi về cũng phải trả đấy!"

Tả Lực Khôi dở khóc dở cười.

Xe vừa đến nơi, Tả Lực Khôi đã tìm được, tiện trả luôn tiền xe. Bên cạnh có một khu chợ đêm, Tần Thái còn chưa hỏi anh có chuyện gì, anh đã mở miệng trước: "Có muốn đi ăn chút gì không?"

Tần Thái vẫn còn hơi đói, thảm thương vô cùng: "Ăn gì đây?"

Tả Lực Khôi kéo cô qua một quán nhỏ ngồi xuống: "Lươn ở quán này ăn rất ngon..."

"... " Tần Thái cảm thấy cơ bản là anh chả có tí thành ý gì, chỉ muốn phá hoại khẩu vị người khác, "Quên đi, quay trở về bàn việc đi."

Hừ, giả mù sa mưa mời cơm cái gì, quá giả dối!!

Tả Lực Khôi cảm thấy phụ nữ thật khó đoán, giờ lại không ăn nữa rồi. Anh đành đưa Tần Thái đến địa điểm. Có xe cảnh sát di chuyển tiện hơn nhiều, đến nơi, Tần Thái có chút mù mờ: "Đây là nhà hoang mà, anh cũng quản sao?!"

Tả Lực Khôi kéo Tần Thái bước chầm chậm: "Nơi này đối diện với sân gạch của nhà kho, người gác đêm liên tiếp báo cảnh sát ba lần, nói rằng tối đến nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch trên tường."

Tần Thái suýt thì bị mảnh gạch vỡ quệt xước chân: "Mặt trắng bệch? Cái này các anh cũng quản sao?"

Tả Lực Khôi lắc đầu: "Mấy ngày trước dân cảnh ghé qua xem, vẫn cho là ông ta hoa mắt nhưng tối hôm qua ông ta chết rồi."

Tần Thái và anh bước vào phòng trong, đây đúng là một căn phòng gạch xanh xây tạm bợ. Bên trong có đèn điện, ngoài ra chỉ có một tấm ván gỗ, bên trên có một hai tấm chăn màn, còn có một cái đèn mỏ sạc ắc quy."

Tần Thái nhìn cái đèn mỏ, Tả Lực Khôi cũng không dấu diếm: "Có muốn nhìn qua ảnh xác chết không?"

Tần Thái biết trong chuyện này có điểm ma quái... Nếu không ma quái thì Tả Lực Khôi cũng chẳng tìm đến mình: "Lấy ra đi."

Tả Lực Khôi vẫn cảm thấy hơi thiếu đạo đức, dù sao người ta cũng chỉ là thiếu nữ: "Cô nên chuẩn bị tâm lý trước đã."

Tần Thái hít một hơi sâu: "Lấy đi."

Lúc này Tả Lực Khôi mới cầm ảnh ra, Tần Thái dựa gần ánh đèn mỏ nhìn hồi lâu: "Thứ này.. là con người sao?!"

Trong hình là một đống nhăn nhúm chồng lên nhau, hơn cả xác ướp. Tần Thái đột nhiên mắt sáng lên: "Hắn bị người khác hút hết dương khí mà chết."

Tả Lực Khôi cảm thấy phấn chấn hẳn lên: "Cô chắc chứ?"

Tần Thái lắc đầu, thẳn thắn nói: "Thật ra tôi cũng không có cách nào để xác minh được."

Tả Lực Khôi bật cười: "Đừng có đùa."

Hai người ở trong nhà gạch đợi đến quá nửa đêm, xung quanh đúng là có tiếng dế kêu, ngoài ra không có gì khác thường. Tần Thái chưa ăn cơm tối, còn chưa kịp nấu đã bị Tả Lực Khôi gọi đi. Đã thế còn im ỉm ngồi đợi hơn nửa buổi tối, cô vừa lạnh vừa đói.

Tả Lực Khôi cũng không phải người tinh ý, mãi đến khi bụng Tần Thái kêu òng ọc, anh mới phản ứng: "Cô đói đấy à?"

Tần Thái bức bối: "Tôi còn lạnh nữa đấy!"

Tả Lực Khôi cười một cái: "Tôi đi kiếm đồ ăn."

Tần Thái gật đầu, anh liền đi ra cửa. Anh vừa đi, căn phòng vốn yên tĩnh lại càng yên tĩnh, Tần Thái muốn ngủ mà không ngủ được, bỗng cảm thấy lạnh hơn. Cô xoa xoa tay, bất chợt ngẩng đầu, thấy trên tường có một cái mặt trắng bệch như ẩn như hiện, to như cái chậu rửa mặt!!

Tần Thái trong ngực đập thình thịch, mẹ nó mặt gì to khiếp!!

Cô nhìn cái mặt, cái mặt nhìn lại cô, Tần Thái đánh bạo: " Mày là thứ gì thế? Làm gì ở đây hại người?!"

Đương nhiên là Cái mặt không trả lời, Tần Thái nắm liêm đao trong tay, còn khuyên nó: "Thực ra ý, tao biết tại sao mày lại oán khí không tan, có phải có cái mặt to như thế cũng phiền não lắm đúng không? Người ta mặt như cái đ ĩa đã nhục, mặt mày còn to như cái chậu... Nhưng mà, làm người hay quỷ cũng phải có đạo đức, mày không thể hưởng sung sướng tạo ra từ nỗi khổ của người khác được đúng không..."

Cô vừa nói vừa đến gần, vốn định trước tiên làm nó chú ý rồi âm thầm cho nó ăn một nhát đao, cái mặt trên tường lại rơi xuống, sau đó lăn ra ngoài y hệt cái chậu thật.

Tần Thái đuổi theo phía sau, cuối cùng đuổi đến một chỗ bỗng dưng lại mất dấu.

Tần Thái tìm xung quanh một hồi, cái gì cũng không thấy, có gốc cây dâu mọc bên cạnh. Lúc này đang là mùa dâu tươi tốt, gió khuya thổi qua có thể nghe thấy âm thanh xào xạc.

Lẽ nào là cây dâu thành tinh?!

Tần Thái đang mịt mù, Tả Lực Khôi đã mua thức ăn về: "Cô ở đấy làm gì? Lại đây ăn đi."

Tần Thái cũng không nói gì với anh, hai người ngồi quanh chiếc đèn mỏ ăn bánh bao, quá nửa đêm cũng không khác thường.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Thái vẫn đang ở nhà gạch, Thích Ấn và Vô Địch Tử đã tỉnh ngộ rồi. Sau khi hai lão trở về, nghĩ mãi không trả lời được câu hỏi của Tần Thái. Cuối cùng bất đắc dĩ phải nhờ tới người có chuyên môn. Hai lão gọi điện đến trường học, thẳng thắn hỏi: "Thầy ơi, cho hỏi muốn học thì phải có cái gì quan trọng nhất?"

Đối phương trả lời một phát giải hết nghi vấn: "Học phí!"

Hai người chuẩn bị phong bì dày, quay lại bái sư. Tần Thái muốn mượn có việc bận để đưa đẩy, ai ngờ biết được cô đang có việc, Vô Địch Tử càng cao hứng: "Sư phụ, ta có cái la bàn này, là pháp khí nguyên bộ cao cấp nhất, ngài có cần đến không?"

Trong lòng Tần Thái nhảy một cái, lúc này mới cho địa chỉ.

Hai lão đến xưởng gạch, Vô Địch Tử lấy la bàn ra thử một cái. Hay thay, la bàn vừa cầm ra, kim xoay như chong chóng. Vô Địch Tử lập tức liền nài: "Sư phụ, pháp khí đây rồi, đồ nhi đi trước!"

Thích Ấn cũng không chịu kém cạnh: "Sự phụ, chuỗi Phật châu này đồ nhi hiến cho ngài, hẹn gặp lại sư phụ."

Hai lão vọt đi như sét đánh. Tần Thái nhìn cây dâu kia nét mặt nghiêm nghị.

Chết thật, lẽ nào cái mặt chậu đúng là gốc cây này?!

Bạn đang đọc Vương Quốc Màu Xám của Nhất Độ Quân Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!