deyun
Suýt chút nữa là đã tiếp cái mặt với cái đống kia, Sa Ưng gắt gao kẹp Tần Thái dưới cánh tay—— với dáng người của anh mà kẹp cậu nhóc mười tuổi dưới nách, giống như trên cái tai giắt điếu thuốc.
Nhưng lát sau Tần Thái cũng không bình thường—— cô ngửi thấy mùi vị trên người của Sa Ưng, lúc cô gọi cho Sa Ưng là lúc anh ta đang tắm rửa, trên người có mùi như sữa tắm.
Cô ngốc ngốc lè lưỡi li3m mặt Sa Ưng, Sa Ưng cố nín, rồi cô lại không nhịn được đi li3m miệng anh ta! Sa Ưng run bắn người, đánh cái miệng của cô như đánh con chó, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Tần Thái cảm thấy rằng chắc chắn là con chó này có trí nhớ khá tốt, li3m miệng sẽ bị đánh, vậy thì li3m ngực đi.... Li3m luôn hai viên nhỏ nhỏ trước ngực. Này mẹ nó!!
Sa Ưng duỗi tay sắp đánh, Tần Thái đã khóc lóc: " Sa Ưng, huhu, do tôi đang có mảnh hồn của chó trong người, anh cho tôi li3m một chút đi, rất ngứa răng mà!!!"
Sa Ưng cắm tức nhìn cô: "Nếu cô dùng thân thể xinh đẹp, tôi có thể miễn cưỡng chịu đựng, còn đây gầy như que diêm, ta không có bi3n thái!!"
Tần Thái vẫn li3m anh ta một cách tinh tế, cuối cùng có một chỗ cực kỳ hấp dẫn cô, cô không dám nghĩ tới nhưng mà mẹ nó, cô thật nhịn không được muốn duỗi đầu tới. Sa Ưng tức khắc cứng đờ, anh ta bắt lấy cổ áo của cậu nhóc, dùng sức xách lên.
Tần Thái khóc thành dòng sông, em gái nó, cô đang làm cái gì vậy a!! rốt cuộc đây là cái thói quen quái gì đâyyyy!
Sa Ưng khẽ hừ một tiếng, trong lòng cũng mắng—— đây là chó nhà ai..... mồ.... mẹ nó kỹ năng miệng lại tốt như vậy!!
Đàm Tiếu vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn sắc mặt của Sa Ưng, rốt cuộc nhịn không được nói: " Làm ơn, có thể để ý đến cảm giác của tôi một chút không?"
Sa Ưng nghiến răng nghiến lợi: " Tôi cmn xách nó lại cho anh, " giúp" anh có cảm giác!!"
" Tôi thấy là anh đang tâm viên ý mã, vui đến quên cả trời đất đấy chứ." Đàm Tiếu có chút buồn cười. Mặt Sa Ưng đã biến thành màu gan heo: "Lo mà lái xe đi!!"
Trở về biệt thự, Tần Thái đang mót chạy nhanh vào WC, rồi như có nhu cầu bức thiết chạy vào tầng hầm. Sa Ưng xoay người vào phòng tắm, tắm giặt sạch sẽ lại một lần. Đàm Tiếu sợ sẽ xảy ra chuyện gì khác nên cùng chạy vào tầng hầm với Tần Thái.
Tần Thái đang luyện xuất khiếu khỏi thân thể cậu nhóc, phải bốn mươi phút sau mới được.
Sau đó cô trở lại thân thể của mình, dùng linh thức tìm kiếm hồn phách của con chó đang nằm trong hồn phách của cô—— lúc này cô đã biết được cái mảnh hồn nhỏ đó là giác hồn = =
Cô lấy mảnh hồn đó ra rồi chuyển vào lại cho thân thể con chó, con chó nãy giờ vẫn ngơ ngác ngồi đó, không có giác hồn nên nó sẽ không ăn cơm.
Tần Thái lại mang hồn phách trong lúc trước cất đi chuyển vào lại trong người—— cô cũng đã lấy đi giác hồn của mình. Như vậy thì chuyện đã xảy ra với Thông gia cũng có thể đoán được—— một mảnh giác hồn của con chó đã lợi hại như vậy, hắn ta lại không biết hồn phách được chuyển vào thân kia lại là của một con lươn tinh độc ác.
Thấy Tần Thái tỉnh lại, Đàm Tiếu vẫn cầm tới một miếng xương gà sốt đậu, thấy cô không phản ứng thì mới yên tâm. Tần Thái duỗi cái eo, đậu má, nhớ tới cái đống vàng vàng kia, bây giờ cô vẫn thấy sợ hãi nha.
Đàm Tiếu lại nghĩ không giống với cô: " Bây giờ cô tính làm gì?"
Tần Thái không hiểu: " Làm gì là làm gì?"
Đàm Tiếu hận rèn sắt không thành thép: " Sa Ưng đó, sẽ không phải là cô thả anh ta đi chứ?"
Tần Thái đổ mồ hôi lạnh: " Nhưng tôi cũng không thể trói anh ta lại được."
Đàm Tiếu lạnh mắt liếc cô: " Nếu hôm nay cô thả anh ta đi, cô định khi nào mời anh ta trở lại hả?" lời anh ta dần thâm hơn: " Lam Trù, đúng là hiện tại Thông Dương quán cần người có thân thủ. Sa Ưng rất thích hợp, nhưng bây giờ anh ta là Thủ Vọng Giả chuyên huấn luyện người giám sát, tôi lo cô không biết làm cách nào để anh ta trở về."
Tần Thái cắn môi suy nghĩ: " Anh ta được thăng chức?"
Gương mặt Đàm Tiếu trở nên khác kỳ quái: " Không chỉ là thăng chức, còn có... thôi cô tự tìm hiểu đi."
Tần Thái gật đầu: " Tôi sẽ đi hỏi anh ấy."
Đàm Tiếu cầm lấy ống tay áo của cô: " Cô muốn hỏi anh ta chuyện gì?" Tần Thái có chút ngơ ngác, Đàm Tiếu lại rất vô tình: " Cô có thể cho anh ta đãi ngộ tốt hơn tổng bộ hay không? Cô biết Nhân Gian là tổ chức gì mà, còn không biết họ cung cấp cái gì sao? Không có cái gì tốt cũng như đổi chác nhân tình, dựa gì cái gì cô yêu cầu anh ta giúp cô?"
Suy nghĩ một lúc, Tần Thái phát phiền: " Vậy tôi phải làm sao bây giờ!"
Sắc mặt Đàm Tiếu ngưng trọng: " Nếu muốn anh ta làm việc, không khỏi phải hy sinh, nói dễ nghe một chút là trả giá."
Tâm tình Tần Thái lạnh băng: " Ý anh là bồi hắn ngủ."
Đàm Tiếu nhìn thật sâu vào cô, một lát sau cẩn thận nói: " Nói thật, thì với cô... ai, cho dù là... cũng rất khó."
" Biến!!!"
Đàm Tiếu cũng không giận: " Tôi không phải dạy bảo gì cô, nhưng đừng cứ chờ đợi cơ hội, cô không thể lúc nào cũng gặp may đươc. Thân là tuyến thứ ba của Tuyến Trường, cô phải có trách nhiệm giải quyết được các vấn đề."
Tần Thái vẫn rất khó xử: " Nhưng mà Sa Ưng giờ đang ở chỗ cao hơn tuyến ba, tầm phát triển cũng hơn nơi này, chúng ta không thể hại anh ta. Hơn nữa tính cách của anh ta rõ ràng, nếu mà tôi bồi....cái kia, không chắc anh ta sẽ từ bỏ mà tới đây giúp tôi."
Đàm Tiếu nắm tay cô, đem tay đặt trên vai: " Cho nên cô hẳn phải biết, muốn một người đàn ông nguyện ý lưu lại không phải thân thể... mà là..." anh ta đưa tay chỉ trước ngực của Tần Thái: " Nơi này."
Tần Thái không nói gì, Đàm Tiếu lại càng tiến thêm: " Đừng nói hắn là người tốt gì đó, Lam Trù, cô thấy lời đó có ý nghĩa à?"
Tần Thái hừ lạnh: " Đàm Tiếu, trong mắt anh, tôi vẫn luôn là người xấu đúng không?"
Đàm Tiếu nhéo nhéo mặt cô: " Cũng không xấu lắm, Lam Trù, cô là loại người dù đang có đang ngập trong bùn sắp chết đến nơi, nhưng vẫn treo bên miệng cái gì nhân nghĩa đạo đức, lúc nào cũng dối trá làm kiêu ngạo."
Tần Thái quay đầu lại nhìn: " Vậy ta là dạng người gì?"
Đàm Tiếu suy xét một chút: " Nói ra... thì không được giận?"
Tần Thái gật đầu: " Nói thẳng."
Đàm Tiếu liều chết nói: " Đã làm con điếm lại còn muốn lập đền thờ trinh tiết!!"
Cắn c ắn môi dưới, một lúc sau Tần Thái im lặng dứng dậy: " Được, tháng này với tháng sau, còn tháng sau nữa, trừ tiền lương của anh!"
Vừa đúng lúc đền bù cho lần trước.
Đàm Tiếu bất bình: " Là cô bảo tôi nói thẳng mà!"
Tần Thái giận: " Tôi có bảo anh nói thẳng như vậy sao?!"
= =
Nhưng mà, nhờ Đàm Tiếu nhắc nhở mà Tần Thái đã tìm ra biện pháp nói chuyện với Sa Ưng.
Lúc lên lại trên lầu, Sa Ưng đã đi rồi. Đàm Tiếu thầm than Tần Thái lại vuột mất cơ hội tốt, Tần Thái lại không hề nản lòng.
Đến tối, Tang Cốt Nê cùng Thích Ấn, Vô Địch Tử trở về. Việc ở lò gạch đã giải quyết xong, ba người mang về được rất nhiều hồn phách, cũng coi như là thắng lợi trở về.
Tần Thái rất vừa lòng, dùng phương pháp vẽ bùa hộ mệnh cùng chú ngữ để đuổi Thích Ấn với Vô Địch Tử đi. Cô kéo Tang Cốt Nê vào phòng.
Tang Cốt Nê rất không hài lòng: " Phân đâu?!"
Tần Thái bảo nó ngồi trước bàn trang điểm, thần sắc trịnh trọng: " Phân ngươi muốn rất nhanh sẽ có. Cái này không vội, bây giờ ngươi nghe lời của ta thì ta sẽ cho ngươi một xe phân người!!"
Tang Cốt Nê nửa tin nửa ngờ: " Thật?"
Tần Thái ưỡn ngực: " Quân tử nhất ngôn, khoái mã một tiên!!"
Tuy chị Hồng đã chết lâu rồi, nhưng đồ vật của cô ta vẫn còn giữ. Bây giờ Tần Thái đang sống dưới thân phận của Thông Dương Tử, muốn tìm thì rất dễ.
Cho nên hôm đó lúc Đàm Tiếu đến phòng khách thấy tên kia thì khiếp sợ: " Chị Hồng?!"
Nhưng anh ta cũng khá là bình tĩnh, ngay sau đó liền hiểu: " Cây dâu tinh!!"
Tần Thái rất đắc ý, cô ăn diện cho Tang Cốt Nê, thay mái tóc giả như của chị Hồng, lại bôi phấn son, cuối cùng cho mặc bộ đồ mà chị Hồng hay mặc, trước ngực còn lót hai khối silicon. Ánh mắt gian xảo kia cũng rất giống chị Hồng—— đương nhiên nó không nói lời nào.
" Anh xem, nếu Sa Ưng thấy nó, có thể sẽ trở về giúp tôi không?"
Đàm Tiếu trầm mặc: " Nhìn bề ngoài thôi thì tôi không biết có thể hay không, nhưng mà biết nội tình, tôi dám khẳng định anh ta sẽ trở lại."
Được mới sợ đấy!!
Tần Thái hung phấn vỗ vỗ tay: " Vậy là được rồi!! lái xe ssi, chúng ta đến chỗ của Sa Ưng."
Đàm Tiếu nghĩ nghĩ, lại thở dài: " Tôi nghĩ nên làm kí hiệu trên mặt cô."
Tần Thái khó hiểu: " Tại sao?"
"..... Tôi sợ lát nữa Sa Ưng sẽ đánh mặt cô đến tôi cũng nhận không ra....."
" Biến!"
Đàm Tiếu lái xe, nhìn gương mặt trang điểm cả lớp của Tang Cốt Nê qua kính chiếu hậu mà thở dài thật sâu—— Lam Trù à.... Lúc cô cắt cuốn rốn chắc là cắt luôn tiết tháo rồi....