deyun
Tần Thái cảm thấy mình đã mắc chứng sợ hãi dưa chuột, trong tầm mắt của cô không được phép xuất hiện bất cứ đồ vật gì có liên hệ với dưa chuột—— mặt nạ dưa càng không được!
Cũng may là Đàm Tiếu rất tinh tế, lập tức phân phó người làm trong nhà, về sau không cho phép bất cứ thứ gì có quan hệ với dưa chuột.
Vì trấn an Tang Cốt Nê, Đàm Tiếu mua về rất nhiều phân bón hoa, sau khi nếm tất cả Tang Cốt Nê chọn một loại phân bón gọi là” thần hộ hoa” thì mới đáp ứng bảo mật ảnh của hai người.
Mà nói ra, nó quả thật là cái cây có hiệu suất cao. Ngày hôm sau nó nhận ảnh chụp được nhận từ cao nhân dưa chuột kia, còn có một đoạn video.
Hình ảnh với video này hoàn toàn là dùng pháp thuật, nghe nói được phát minh từ một vị cao nhân dưa. Vì mục đích là rình coi người khác không phát ra tiếng động không ai hay biết, đồng chí cao dưa này đã dốc lòng tu luyện một ngàn năm.
Đó là một ngàn năm, bạch xà mẹ nó cũng thành tiên, mà vị ấy nghiên cứu ra một loại mật pháp.
Mật pháp này giúp hình ảnh đã nhìn bằng mắt có thể chứa lại trong đầu, lúc có thời gian thì sửa sang lại rồi phát ra, chỉ cần gương, pha lê, thủy tinh trong suốt là có thể phát ra hình ảnh.
Đây tuyệt đối là thứ dùng để rình lén đỉnh cao!
Tần Thái nhận trước vài ảnh chụp về Nguyệt Hiện, khi đó cô ấy mặc váy ren dài, đang ngồi trên xích đu, đeo khuyên tai ngọc trai, má trắng hồng như xuân, phong hoa tuyệt đại.
Tần Thái thúc giục Tang Cốt Nê: “ Video đâu?”
Tang Cốt Nê rất không kiên nhẫn: “ Gấp cái gì, còn chưa truyền tới!!”
Tần Thái hóa đá: “ Cái này… còn phải truyền!!”
Tang Cốt Nê dùng ánh mắt ngươi thật ngu ngốc: “ Không chỉ phải truyền, mà còn phải giải nén. Không kiến thức! ĐM, sao hướng gió lại đổi rồi? Dưa chuột dưa chuột, ta là lão Tang, tín hiệu ở đây không ổn định, ta muốn đổi sang chỗ khác tốt hơn…”
Má ơiiiii!!!
Nếu tư liệu Nguyệt Hiện chưa tải xong, Tần Thái nghĩ hay là giải quyết việc của Ngô Tích trước.
Tuy rằng đã mạnh miệng nói sẽ sửa mệnh cho Ngô Tích, nhưng phải sửa làm sao, Tần Thái còn chưa biết. Nhưng nhắc tới sửa mệnh, người hiểu rõ nhất chắc chắn là Bạch Cập. Tần Thái cảm thấy không gấp gáp, cần từ từ lay động hắn. Cô còn muốn học nhiều điều từ người này.
Ngô Tích cũng không hề thúc giục, cô ấy biết sự tình rất nghiêm trọng. Hai ngày nay rất nghe lời Tần Thái, chỉ ngốc ở tầng hầm.
Khoảng 10 giờ sáng, Tần Thái đang đi hướng Thông Dương quán, lúc đi ngang qua núi giả, đột nhiên cô cảm thấy lưng hơi lạnh. Cô dừng chân, nhìn kỹ phía sau núi giả thì không phát hiện điều gì khác thường. Lúc đi qua phòng an ninh thì thấy có người ôm trẻ con đi tới.
Giống như thấy Tần Thái bà ta liền đi hướng khác tránh.
Trong lòng Tần Thái nói thầm —— kia không phải là bảo mẫu của nhà Chu Chí Minh hay sao. Thật lạ, không lẽ hôm trước Thích Ấn với Vô Địch Tử cũng đi về nhà Chu Chí Minh?
Cô thấy việc không liên quan đến mình, thì không quan tâm nữa. Dù sao thì Chu Chí Minh đã không tìm cô, vậy thì coi như không biết thôi.
Lúc cô quay người đi, đột nhiên đứa nhỏ trong lòng bà ta khóc lóc nỉ non. Tần Thái đi vài bước, rốt cuộc không nhịn được xoay người—— được rồi, cô là kiểu người ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ.
“ Này.” Cô gọi người kia, “ Chị Ngô à, sao hài tử vẫn khóc vậy?”
Bà ta cứng đờ, ôm đứa nhỏ không hề xoay người lại: “ Không sao, chắc là đói bụng thôi.”
Thấy hai người đang nói chuyện, bảo an đi tới. Phân công bảo an của khu này khá nghiêm ngặt, có cả đội tuần tra, anh ta họ La, cùng một người họ Vương phụ trách những người đăng kí ra vào tiểu khu cũng như mấy khiếu nại của dân nơi này.
“ Cái gì mà không sao, chị Ngô à, nửa đêm hôm qua không biết có bao nhiêu người gọi đến phàn nàn đâu.” Lúc anh ta đi tới, chị Ngô vẫn không xoay người lại.
Tần Thái cảm thấy kỳ quái: “ Cho tôi nhìn đứa nhỏ chút.”
“ Không được.” Giọng chị Ngô rất lạnh lùng, Tần Thái cau mày, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ—— mấy ngày nay không thấy Thích Ấn với Vô Địch Tử, không làm tốt việc này khẳng định bọn họ sẽ chạy tới tìm cô.
Chị Ngô chuẩn bị ôm đứa nhỏ đi, thì Tần Thái đặt một tay lên vai bà ta. Chị Ngô đột nhiên quay lại, Tần Thái liền ngây ngẩn cả người.
Vẫn là gương mặt của bà ta,, nhưng đôi mắt kia lộ ra sự hung hang, hàn khí bốn phía. Có điểm giống khi Thông Dương Tử chui vào thân thể của người khác.
Bảo an họ La kia không biết chuyện gì đang xảy ram chỉ thấy chị Ngô vung móng vuốt tới. Nếu không phải Tần Thái nhanh tay đẩy anh ta ra, chắc hẳn bộ móng đã nằm trên mặt anh.
Bây giờ Tần Thái không hề hoảng loạn, lưỡi hái trên tay phải của cô đã biến thành vũ khí, nhưng vì sợ đứa nhỏ bị thương nên chưa làm được gì.
Cô lập tức lôi bùa tùy thân ra ngoài, cô không có thiên nhãn cho nên không biết đây là chuyện gì, nhưng thấy người bị đoạt xam cô liền lấy bùa đuổi ma ra.
Hiện tại là ban ngày ban mặt, nó có thể ra ngoài chứng tỏ có chút năng lực. nhìn thấy Tần Thái lấy bùa ra, chắc chắn không đứng im cho dán. Lập tức hất chân đá về phía Tần Thái.
Động tác kia vừa nhanh lại linh hoạt, quả thật không thua gì cao thủ võ thuật. Bảo an sợ ngây người, Tần Thái lại sợ bị thương đến đứa nhỏ,chỉ có thể né tránh: “ Đi lấy đôi đũa, mau!!”
Lúc này bảo an làm gì có chủ kiến, lập tức chạy vào phòng trực ban. Tần Thái cố gắng vừa đánh vừa đoạt lại đứa nhỏ, nhưng phát hiện ra ý đồ của cô, chị Ngô liền bạo nộ. bà ta há mồm phát ra một loạt tiếng hô, cực kỳ phẫn nộ.
Lúc bảo an cầm đôi đũa chạy ra, vừa thấy bộ dáng đáng sợ đó của chị Ngô, hai chân anh ta phát run: “ Bây, bây giờ phải làm sao….”
Tần Thái lấy đôi đũa trong tay anh ta, một phen sáp tới chị Ngô, ngón cái khẽ chọt, đẩy ngón giữa của bà ta ra, sau đó dùng đũa kẹp lấy: “ Lấy được đứa nhỏ rồi!!”
Động tác của cô rất nhanh, ngón giữa của chị Ngô bị kẹp, sức mạnh bị giảm đi. Bảo an La đoạt được đứa nhỏ. Lúc này ngũ quan của chị Ngô đã vặn vẹo, hoàn toàn không phải là biểu tình của con người.
Bảo an La định ôm đứa nhỏ chạy trốn. Nhưng anh ta rất nhanh đã phản ứng lại, lấy bộ đàm gọi người trong đội tuần tra đến.
Mục tiêu của chị Ngô là đứa nhỏ trong ngực anh ta, Tần Thái đưa chân quét đường chạy của bà ta, không nói hai lời đạp lên khuỷa chân sau đầu gối, áp bà ta quỳ xuống đất. Sau đó dùng một đống bùa hàng ma, bùa đuổi yêu, bùa trấn thi dán lên trán bà ta.
Trong đám bùa đuổi ma lóe lên một tia sáng, chị Ngô nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích.
Lúc đội tuần tra đuổi tới đã thấy tình huống này—— trên đầu chị Ngô dán ít nhất bốn mươi lá bùa.
Tần Thái ho khụ khụ hai tiếng, bóc hết mấy lá bùa ra, chỉ để lại cái bùa hàng ma đã sáng lên. Nhớ đến trong giỏ có một lọ nước pha máu gà, cô lấy ra đút cho chị Ngô.
Bị hồn phách khác đoạt xá, thông thường trong cơ thể khí âm sẽ rất nặng. lúc này nên cho uống nước gỗ đào phía Đông, những thứ thuần dương, gỗ đào thuần dương sẽ gia tăng được khí dương.
Nhờ Bạch Cập mà Tần Thái biết phương pháp uống máu gà này cũng rất hiệu quả, nhưng lại khá phiền toái.
Đội tuần tra không biết chuyện gì đang xảy ra, bảo an họ La đang giải thích cho bọn họ. Có người gọi cấp cứu, Tần Thái khẽ ôm đứa nhỏ kia vào lòng. Đứa nhỏ vừa được cô ôm liền nín khóc, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô.
Mấy bảo an đều tấm tắc khen lạ, khen cô có bản lĩnh.
Nếu là trước đây,chắc chắn đuôi cô sẽ vểnh lên tận trời, nhưng bây giờ cô lại không như vậy. Kiến thức như đại dương, người tài còn có người tài hơn, cho dù có bản lĩnh thật sự, nhưng đừng khoe khoang nó.
Những người hay dương dương tự đắc thường là những người không đủ kiến thức.
Đứa nhỏ rất nhanh đã ngủ mất, bảo an báo cho Chu Chí Minh. Hắn ta gấp gáp trở về, lúc nhìn thấy Tần Thái rất là sửng sốt, rồi đưa tay đón đứa nhỏ.
Tần Thái thấy sắc mặt hắn không khỏe, cũng là xuất phát từ hảo tâm: “ Nếu anh không muốn đứa nhỏ này tiếp tục chịu tội, thì mau đưa bát tự cho tôi.”
Thần sắc Chu Chí Minh rất tiều tụy: “ Cô thật sự có biện pháp?”
Tần Thái gật đầu: “ Trẻ con khóc đêm rất đơn giản, vấn đề không lớn.”
Chu Chí Minh hít sâu một hơi: “ Vậy được.”
Hắn thật sự đưa sinh thần bát tự đứa bé cho Tần Thái, Tần Thái không hiểu tại sao hắn lại bảo mật cái này như vậy. Nhận xong thì chuẩn bị đi: “ chị Ngô chắc chắn đã bị hoảng sợ, là người làm của anh thì anh chiếu cố đi.”
Cô xoay người đi, Chu Chí Minh lại đột nhiên giữ chặt cô: “ Đại... đại sư Tần, nhà tôi có chút việc, cô có thể giúp tôi được không? Giá cả có thể thương lượng, nhưng nhất định không được nói cho ai.”
Tần Thái nghĩ hắn có thể sống sờ sờ như thế này thì việc chắc sẽ không nghiêm trọng, cô lười không muốn nhận thì Chu Chí Minh lại nói ra việc khiến cô chấn động: “ Hai ngày trước tôi đã mời hai vị rất nổi danh là đại sư Thích Ấn cùng đạo trưởng Vô Địch Tử, không biết bọn họ làm cái gì, đã lấy năm vạn đồng mà đến giờ hoàn toàn không có hiệu quả…”
Tần Thái mắng to một tiếng: “ ĐM!!!”
Nghiệt đồ!! Có chút việc trẻ con khóc đêm mà không trị hết.
Tần Thái cất sinh thần bát tự đi, cũng lấy tiền chuyện này—— coi như cho Thích Ấn và Vô Địch Tử chùi đít đi. Ai bảo cô đã thu phí bái sư.
“ Giữa trưa 12 giờ, tôi cho anh câu trả lời.” cô chỉ để lại câu đó, Chu Chí Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu.
Mọi việc ở Thông Dương quán vẫn như cũ, chỉ có Trật Tự đang có đợt quét lớn, các tuyến cần hoạt động cẩn thận hơn.
Tần Thái họp các tiểu tổ xong, Tang Cốt Nê gọi điện tới: “ Họ Lam, đợi lát nữa ngươi sẽ nhận một kiện hàng, đưa cho người giao hàng một ngàn.”
Tần Thái không hiểu: “ Tại sao?”
Tang Cốt Nê nói như đúng lý hợp tình: “ Phí chuyển phát nhanh!!”
Tần Thái đang đợi ở văn phòng, đột nhiên cả căn phòng run lên một trận, trên trần nhà hiện ra một kiện hàng.
Một thân mồ hôi lạnh—— này mẹ nó thật sự là chuyển phát nhanh, quá nhanh!! Quá thần kỳ!!
Cô móc tiền ra, đang suy nghĩ làm sao đưa tiền. Thì trên bàn hiện ra một thứ giống như đôi tay, cuốn lấy tiền trên tay Tần Thái, rồi như tiêu hóa thức ăn mà biến mất.
Nếu chuyện chỉ như thế, nhiều nhất thì Tần Thái chỉ cảm than một phen, nhưng chuyện cô không thể nghĩ được là—— trên tường tự dung xuất hiện một cái lá cây, phía trên còn viết chữ.
Tần Thái nhìn kỹ, mẹ nó lại là danh thiếp mới ghê chứ!
Nội dung danh thiếp như sau:
Chủ tịch công ty chuyển phát nhanh tới tận tay: Dưa Chuột.
Trực thuộc liên minh thực vật toàn cầu, chuyển phát nhanh trong ngày!
Phía dưới còn có loạt chữ nhỏ: chúng tôi đảm bảo, không hề ăn bớt! Mỗi một đồng mà ngài trả phí đều được sử dụng để mua phân bón, bảo vệ môi trường. Yêu quý trái đất, duy trì liên minh thực vật.
Má nó, đây là muốn nghịch tập hay sao….= = ( là vùng lên phản kháng ấy)
Tam quan bể nát.