Chương 63: Ngươi chỉ quá nhàm chán
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đỗ Dã Hổ thuận tay muốn kéo Hoàng A Trạm ra ngoài làm thịt, để tránh việc cùng nhau mất mặt. Hắn ta đang suy nghĩ xem nếu cõng một vụ án mạng trên lưng trước khi nhập ngũ có đáng giá hay không.
"Thế nào là không đủ thích đây?" Chỉ có Triệu Nhữ Thành mất mặt không thua trận. Gương mặt hắn ta trấn định, phảng phất như hoàn toàn không biết Hoàng A Trạm, hiển thị rõ đạo hạnh của tay già đời lưu luyến bụi hoa: "Ta chưa từng theo đuổi một nữ nhân lâu như vậy, từ khi nhìn thấy Diệu Ngọc cô nương, thời gian ta chờ đợi ở Tam Phần Hương Khí Lâu, còn nhiều hơn ở Thành Đạo viện. Sự yêu thích của ta đã tràn ra ngoài, sắp bao phủ cả nơi này rồi."
Hắn ta đứng dậy rời chỗ ngồi, nhẹ nhàng đến gần Diệu Ngọc.
"Nơi này." Hắn ta đặt tay lên trái tim của mình.
Không thể không nói, dưới tình cảnh này, lại là người tuấn tú như thế. Dù tú bà đã trải qua vô số sóng gió trong cả đời, giờ phút này đôi mắt cũng lộ ra say mê choáng váng, lại có chút không giữ được trái tim đang đập nhanh dần.
Nhưng Diệu Ngọc chỉ cần một câu đã ngăn hắn ta lại——
"Ngươi không phải thật sự thích ta, ngươi chỉ quá nhàm chán thôi."
Nụ cười mê người treo trên mặt Triệu Nhữ Thành nhạt đi, hắn ta ngừng bước chân lại, không đi về phía trước nữa.
"Hiện tại ta quả thật không thích ngươi." Hắn ta nói: "Ta chán ghét nữ nhân quá thông minh."
Khương Vọng luôn biết Triệu Nhữ Thành là người rất sợ phiền phức, cũng không quá coi trọng điều gì. Dường như hắn ta không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, được chăng hay chớ chính là phương châm cuộc đời của hắn ta.
Hắn ta tiêu tiền như nước, hoang phí thời gian, cũng lãng phí thiên phú giống như lãng phí tiền tài. Nhưng đó đều là chuyện của chính hắn ta, không ai có tư cách can thiệp hắn ta.
Cho nên hắn có thể lý giải, thích và không thích tùy tiện trong miệng Triệu Nhữ Thành.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, bản thân việc trò chuyện đề tài có thích hay không trong thanh lâu kỹ quán, đã là một chuyện hài hước.
"Đi về nhà đi, ta còn phải nấu cơm cho An An đây." Khương Vọng đứng dậy nói.
"Tam ca." Mặt Triệu Nhữ Thành đầy vẻ thành khẩn nhìn hắn: "Ta gọi món ăn rồi đóng gói về được chứ? Đừng tự làm."
Bên kia, Đỗ Dã Hổ cũng nghiêm nghị gật đầu, vẻ mặt nghĩ lại còn sợ hãi: "An An vẫn còn là con nít."
"..." Sắc mặt Khương Vọng khó coi: "Thế có đi hay không?"
"Đi đi đi."
Đỗ Dã Hổ dùng một tay nhấc Hoàng A Trạm lên, không để ý tới hắn ta đang giãy dụa cười ngớ ngẩn, một đoàn người lập tức giải tán.
Diệu Ngọc cứ mỉm cười như vậy mà nhìn bọn hắn rời đi, không nói lời nào.
Nhưng ngón tay của nàng ấy nhẹ nhàng quấn khẽ, trong trạng thái mọi người không biết rõ tình hình, một vật có dạng viên màu trắng được chuẩn bị đã lâu liền yên lặng rơi vào trên lưng Khương Vọng.
Đồng thời thẩm thấu đi vào.
...
Đỗ Dã Hổ tiễn bạn rượu đã say không còn biết gì của hắn ta đi, Triệu đại thiếu đương nhiên là về phủ nghỉ ngơi, một mình Khương Vọng đi ký túc xá Đạo viện đón An An.
Lúc đón được Khương An An, cảm xúc của cô bé không được tốt, miệng nhỏ phình lên, cũng không biết là đang giận cái gì.
"Làm sao vậy, Tiểu An An của ta?" Khương Vọng cười tủm tỉm, hết sức hòa ái dễ gần.
"Không có việc gì." Khương An An bĩu môi nói.
"Vậy là tốt rồi." Khương Vọng vẫy tay: "Về nhà đi."
"..." Khương An An kinh ngạc đến ngây người. Chẳng lẽ ca thật sự không có ý định hỏi nhiều thêm một chút, quan tâm thêm vài câu sao?
Bên kia, Lăng Hà cũng không giữ lại, chỉ phất tay: "An An, gặp lại sau."
Khương Vọng hiểu, chỉ sợ vị đại ca này đã sớm muốn tu luyện, chỉ là do phải chăm sóc Khương An An mà không cách nào tập trung được. Thiên phú của y cũng không phải quá tốt, nhưng chăm chỉ lại là đứng số một.
"Lăng Hà ca ca, gặp lại sau." Mặc dù Khương An An không mấy vui vẻ, nhưng vẫn giữ lễ phép cơ bản.
"Đúng rồi." Trước khi đi, Khương Vọng thuận miệng nói: "Đạo huân của mấy người chúng ta đều chuyển cho huynh, góp lại một chút hẳn là gần đủ để đổi Khai Mạch Đan rồi. Huynh thêm chút sức, đổi sớm một chút đi."
Lăng Hà trầm mặc một hồi, mới nói: "Hẳn nên cho Nhữ Thành trước, đệ ấy nhỏ tuổi nhất, thiên phú cũng tốt nhất, không nên lãng phí."
"Hắn không có hứng thú." Khương Vọng dứt khoát giải thích luôn: "Vài ngày nữa Hổ ca sẽ đến Cửu Giang Huyền Giáp, đi theo đường khí huyết xông mạch của binh gia thời cổ."
Lăng Hà không tiếp tục nhún nhường, chỉ nói: "Được."
Y biết, Triệu Nhữ Thành không có hứng thú là thật sự không có hứng thú, quyết định của Đỗ Dã Hổ cũng thật sự là không ai có thể vãn hồi. Việc y có thể làm không nhiều, việc phải làm trong giai đoạn hiện tại chính là, không thể lãng phí những Đạo huân này, những tình nghĩa này.
"Về nhà thôi." Khương Vọng dùng một tay nhấc Khương An An lên, để nàng ngồi trên vai phải của mình, bước chân vững vàng đi về nhà.
Khương An An bỗng nhiên liền vui vẻ trở lại, "Giá" một tiếng, bắp chân lắc lư lung tung trước người Khương Vọng.
Trên đường rời khỏi Đạo viện, nàng còn tràn đầy phấn khởi thay mặt Khương Vọng phát biểu. Mỗi khi có người chào hỏi "Chào Khương sư huynh", nàng liền trả lời giòn tan: "Chào huynh."
Khương Vọng cũng tùy nàng, chỉ gật đầu ra hiệu.
"Lăng Hà ca ca rất nhàm chán, phải không?" Trên đường về nhà, Khương Vọng thuận miệng hỏi.
"Còn chưa tan học, huynh ấy đã chờ ở cửa. Sau khi người ta tan học còn có chuyện quan trọng phải làm, huynh ấy cũng không cho phép, cứ luôn đi theo muội." Khương An An cắn ngón tay nói.
Tính tình Lăng Hà khoan hậu đáng tin, để y hỗ trợ chăm sóc Khương An An là ổn thỏa nhất. Đi theo như hình với bóng chỉ là hành động theo bản năng.
"Muội có thể bận chuyện gì được." Khương Vọng vừa nói, vừa kéo đầu ngón tay của nàng xuống: "Đừng cắn móng tay."
"Hứ!" Khương An An tức giận đến nỗi muốn nhảy xuống tại chỗ, nhưng ngẫm lại còn có một đoạn đường nữa mới đến nhà liền thôi: "Muội rất bận rộn đấy, lười nói cho ca."
Khương Vọng không quá để ý, câu được câu không nói: "Lăng Hà ca ca là người rất tốt, An An phải có lễ phép với huynh ấy."
"Không được xị mặt."
"Đừng cắn móng tay."
Thanh âm cứ xa dần như vậy.
"Muội! Biết! Rồi!"