Chương 72: Ai cũng có điểm yếu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu, bước chân của Khương Vọng cũng chẳng hề nặng nề.
Thẳng thắn mà nói thì sau khi tiến vào nội viện, hắn cũng không lo lắng Phương gia sẽ làm gì hắn. Cái gọi là Phương gia của Thành Phong Lâm, tuy rằng tiền nhiều thế lớn, nhưng so với Đạo viện thì chẳng là gì.
Khương Vọng hắn chỉ cần tu hành tiến bộ, thì tương lai sớm hay muộn cũng sẽ đạt được một chức quan ở Trang Quốc, nói không chừng còn có thể nhận chức ở thành Tân An. Thứ vọng tộc nông thôn ở thành Phong Lâm này căn bản không cần quá để ý đến.
Chỉ là hôm nay khi Phương Trạch Hậu nhắc đến Khương An An, Khương Vọng đã thật sự động sát khí. Chẳng cần Phương gia làm gì khác, chỉ cần sai bảo đám con cháu trong tộc ức hiếp An An ở học đường là đã khiến Khương Vọng không thể chịu đựng được.
Có một số chuyện ủy khuất hắn có thể chịu đựng nhưng mà An An thì tuyệt đối không được. Phụ thân đã chết, di nương đã tái giá, Khương An An chỉ còn có hắn.
"Muội ăn no chưa... Này! Đừng cọ trên người ta!" Khương Vọng nâng tay kéo cái đầu nhỏ của Khương An An ra.
Nàng bị ôm vào trong ngực, đang lén lút cọ cái miệng đầy mỡ lên vai Khương Vọng.
Khương An An chớp chớp đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn đã gần như sạch sẽ, nhưng lại vô cùng vô tội lên án: "Ca cũng không lau tay cho muội...."
Khương Vọng liền lập tức đầu hàng, giọng nói rất là bất đắc dĩ: "Muội xem trên người ta còn có chỗ nào sạch sẽ không nào... Tùy ý đi."
Đây tuyệt đối là cam chịu.
Khương An An bận rộn chà sát đôi tay bé nhỏ, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, liền nói: "Ca vừa hỏi gì vậy?"
"Ta hỏi muội... haizz!" Khương Vọng hít một hơi, hỏi thẳng: "Có muốn ăn thịt dê không?"
"Muốn." Khương An An gật đầu lia lịa, nàng vươn bàn tay bé nhỏ, ôm mặt của ca ca, chỉ về bên trái nói: "Đi bên này!"
Khương Vọng ghét bỏ quay đầu lại, nói: "Ta biết đường!"
Khương An An đã nhảy nhót đứng lên hô: "Đi nào~!"
Khương Vọng liền ôm lấy Khương An An, đi về hướng quán thịt dê.
"À đúng rồi, tiên sinh bảo ca ngày mai đến trường một chuyến." Khương An An lúc này mới nhớ tới chuyện này.
Khương Vọng nhíu mày: "Tiên sinh có nói vì chuyện gì không?
Tiển An An suy nghĩ một lát rồi chúi đầu vào ngực Khương Vọng, giọng buồn buồn nói: "Muội không biết đâu."
Khương Vọng đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
......
Cùng lúc đó, ở phủ thành chủ đang diễn ra một cuộc đối thoại giữa Đổng A và Nguỵ Khứ Tật.
"...Nếu đúng như ta nghĩ, có mồi câu này, không lo bọn chúng không mắc câu. Khi đám yêu nhân kia xuất hiện, chúng ta liền thu lưới, giết sạch sẽ!" Nguỵ Khứ Tật vung nắm tay lên nói: "Đây là toàn bộ kế hoạch."
"Kế hoạch thật kín kẽ." Đổng A gật gật đầu, nét mặt vẫn không hề dao động, nói: "Nhưng ta cảm thấy không có tác dụng gì lớn cả."
"Vì sao?"
"Ngươi cảm thấy..." Đổng A dùng ánh mắt mỉa mai nhìn lão nói: "Đám người gây nên cuộc thảm sát ở trấn Tiểu Lâm kia sẽ còn xuất hiện ở thành Phong Lâm sao?"
"Ngươi có ý gì?"
"Ta không biết gì về Bạch Cốt Đạo mà ngươi nói, cũng không hiểu vật mà ngươi vất vả lấy được kia có gì hấp dẫn. Nhưng một sự kiện trọng đại như Tam Thành Luận Đạo, canh phòng trong thành Phong Lâm sẽ vô cùng sâm nghiêm, vật kia đáng giá đến mức để bọn chúng mạo hiểm sao? Nếu bọn chúng là kẻ ngốc thì không thể nào đem chúng ta đùa giỡn quay vòng, hiến tế trấn Tiểu Lâm dưới mí mắt của chúng ta được! Huống hồ gì ngươi cũng không xác định được bọn chúng có phải là Bạch Cốt Đạo hay không, không phải sao?"
"Như vậy thì cũng chỉ có thể thử một lần, Đổng A! Sự kiện trấn Tiểu Lâm đã qua lâu rồi, bản phủ không thể không đưa ra một lời công đạo được!"
"Vậy ngươi nắm chắc được mấy phần? Ngươi muốn dùng an nguy của dân chúng cả thành Phong Lâm để đi cược một ván mà ngươi không nắm chắc sao?"
"Thành Phong Lâm là của bản phủ, tâm ý bản phủ đã quyết!"
Đổng A vỗ bàn đứng lên: "Thành Phong Lâm là thành Phong Lâm của Trang Quốc!"
"Đổng A, ngươi nghĩ lại đi." Nguỵ Khứ Tật bất đắc dĩ hòa hoãn thái độ nói: "Ở Tần Quốc, Cảnh Quốc, thậm chí ở Ung Quốc sát bên chúng ta! Bọn chúng có thể làm được chuyện như vậy sao? Hiến tế cả một thôn trấn! Hơn ngàn thôn dân, với vô số linh hồn bao đời vốn nên an nghỉ!
Thuỷ phủ Thanh Hà vừa có dị động thì quân lính cả quận Thanh Hà liền lập tức đổi nơi đóng quân. Một tên Thôn Tâm Nhân Ma xuất hiện thì cả Tập Hình Ty quận Thanh Hà đều ra trận. Đối phương hiểu rõ chúng ta như lòng bàn tay mà chúng ta lại chẳng biết gì về chúng!
Chuyện như vậy, ngươi chẳng lẽ còn chưa nhận ra sao? Đây là lúc chúng ta phải xuất đầu lộ diện!"
Đổng A suy sụp ngồi xuống: "Đúng vậy, chúng ta đều có trách nhiệm. Những vong hồn uổng mạng này, những người mà họ ghi hận nguyền rủa trước khi chết chắc chắn có tên ngươi và cũng có tên ta."
Giọng ông mỏi mệt nói: "Liền làm theo kế hoạch của ngươi đi, Đạo quán sẽ tận lực phối hợp. Nếu yêu nhân này thật sự xuất hiện lại, cũng để cho ta nhìn xem.... Có phải thiện ác có báo hay không!"
"Nếu bọn chúng là người của Bạch Cốt Đạo, Minh Chúc đối với bọn chúng hẳn là rất quan trọng. Dù sao thì cũng là thứ lấy ra từ chỗ đó..."
"Bất kể thế nào, lần này ta sẽ toàn lực phối hợp với ngươi. Hy vọng lần Tam Thành Luận Đạo này đừng trở thành chuyện cười của quận Thanh Hà."
"Bọn chúng có lẽ sẽ đến cũng có lẽ sẽ không. Nhưng bản phủ dù sao cũng chỉ có thể thử một lần." Nguỵ Khứ Tật thì thào nói, sau đó hỏi: "Chúc Duy Ngã đâu rồi, không tới kịp thật sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Chiến trường của hắn không phải ở đây." Đổng A quay mặt sang, tựa như nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được nơi bầu trời xa xôi nào đó, nói: "Hắn đã được định là nhân tài tỏa sáng ở Quốc đạo viện, danh ngạch này chính là lãng phí hắn. Danh ngạch Tam Thành Luận Đạo này, ta hy vọng có thể khiến cho Trương Lâm Xuyên đạt được."
"Cứ như vậy, Thành Phong Lâm sẽ có 2 nhân tài Quốc Đạo viện. Ngươi nghĩ cũng thật đẹp."
"Ta sẽ dốc toàn lực chỉ dẫn bọn chúng. Coi như là một chút chuộc lỗi của ta vậy."
Bên trong phòng tối, không biết là ai thở dài một tiếng.
Ghế ngồi trống trơn.
...
...