Chương 77: Đòn sát thủ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đưa mắt nhìn đám người thành Tam Sơn đi xa, Lâm Chính Nhân không nói gì thêm, thân đệ đệ của hắn ta - Lâm Chính Lễ vẫn có đôi chút không cam lòng: "Sơn man vô lễ!"
Lần này người lĩnh đội thành Vọng Giang chính là Lâm Chính Nhân, mà Lâm Chính Lễ thì đại diện cho đệ tử năm nhất của Đạo Viện thành Vọng Giang xuất chiến.
Lâm Chính Nhân nghe lời hắn ta nói liền nhếch miệng mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Từng tu sĩ thành Vọng Giang đang ngồi đều đeo châu mang ngọc. Tại thành Vọng Giang, xuất thân của bọn họ đều không phú thì quý, cho nên khó tránh khỏi mang chút thói xấu của hoàn khố. Cho dù ở trong địa giới thành Phong Lâm, cũng không biết thu liễm, muốn mắng ai là mắng.
"Đợi luận đạo bắt đầu, phải cho bọn chúng một bài học!"
"Người thành Phong Lâm cũng không có gì đặc biệt, ta nói muốn đi Tam Phần Hương Khí Lâu dạo chơi, bọn họ lại không biết bày tỏ thiện chí! Quả thực là keo kiệt!"
"Ha ha ha, bọn chúng toàn là những kẻ nghèo rớt mồng tơi kia mà. Ngươi xem sân viện dùng để chiêu đãi chúng ta đi, là nơi cho người ở sao? Ngay cả địa long cũng không có. Đệm giường thì lại chỉ là bông tơ bình thường!"
"Ai, đám người sa cơ thất thế, nghèo kiết hủ lậu này làmm gì còn cách nào khác? Ta đã sai hạ nhân đi đặt mua rồi, ráng chịu thêm hai ngày nữa đi."
Cả đám người liên tục đùa cợt, chợt có một thanh âm nói: "Phó Bão Tùng đâu? Lại không đến sao?"
"Ngươi mặc kệ hắn đi!" Lâm Chính Lễ cười nhạo nói: "Cũng không biết sao Viện trưởng lại cho cả hắn đi cùng, vừa chua vừa thối."
Lâm Chính Nhân nhẹ nhàng nâng chén đặt trên bàn, Lâm Chính Lễ lập tức ngậm miệng.
Lâm Chính Nhân giơ lên đũa: "Dùng đồ ăn đi."
Bầu không khí lại lập tức náo nhiệt liệt lên.
...
Dưới sự đốc xúc của Khương Vọng, Khương An An nhanh chóng trả lại hòm tài bảo kiếm được từ bạn học, cũng bày tỏ nàng sẽ không gian lận trong kỳ thi nữa, về sau sẽ cố gắng thi thật tốt, thi ra phong cách, thi ra thành tích, làm vẻ vang cho Khương gia.
Điều kiện là, sau mỗi bữa tối, nàng muốn thêm một phần bánh ngọt của Quế Hương Trai.
Nàng cũng không sợ rụng răng!
Khi bọn người Lăng Hà chiêu đãi đám bằng hữu đến từ thành Tam Sơn xa xôi, Khương Vọng cũng đang đi tới Minh Đức đường để đón muội muội tan học sau khi kết thúc một ngày tu hành.
Không thể không nói, nhờ có Khống Nguyên Quyết trợ giúp, lực khống chế của hắn đối với đạo nguyên đã dần tiến bộ hơn rất nhiều. Biểu hiện trực quan nhất chính là, bây giờ, mỗi lần hắn bày trận điểm thì đều rất nhẹ nhàng, đã một thời gian rồi mà vẫn chưa xuất hiện sai lầm nào.
Lại thêm có Tứ Linh Luyện Thể Quyết cường hóa thân thể, tăng số lần xông mạch tu hành lên rất nhiều. Nếu không phải hắn còn kiềm lại, chỉ sợ đã có thể đặt nền móng thành công. Nhưng cho dù không nghiền ép tiềm năng thân thể ở mức độ lớn nhất, hắn cũng đã cách lúc hoàn thành đặt nền móng không xa.
Sau khi đón Khương An An, hai huynh muội đang chuẩn bị đi ăn một bữa ngon, thì bỗng nhiên có một nữ hài tết tóc nhảy đến trước mặt hắn.
Một tay nàng chỉ vào Khương Vọng, giọng nói rất vô lễ: "Là ngươi không cho An An chơi với ta?"
Khương Vọng nhận ra, tiểu cô nương này chính là hỗn thế tiểu ma nữ ngày đó hắn nhìn thấy ở ngoài chỗ lão tiên sinh Minh Đức đường, là một tiểu nha đầu chỉ nhìn qua liền biết được nuông chiều từ bé.
Chỉ nhìn từng viên trân châu, ngọc châu, thúy châu nho nhỏ treo trên những bím tóc của nàng, đã đủ thấy khí tức giàu có rồi.
Khương Vọng không so đo với đứa trẻ này: "Vị tiểu bằng hữu này, ta chỉ bảo An An không được gian lận với ngươi thôi, không phải là không cho muội ấy chơi với ngươi."
Nữ hài tết tóc hừ một tiếng: "Vậy tại sao lại trả những tài bảo kia lại? Đó đều là bằng chứng cho tình bạn giữa chúng ta!"
"Tình bạn không thể dùng tiền tài để làm chứng." Khương Vọng không có quá nhiều kiên nhẫn đối với trẻ con nhà người khác, thuận miệng giáo dục một câu xong liền nói: "Được rồi, ta và An An phải về nhà."
"Không được! Không nói rõ ràng thì không được phép đi!" Nữ hài tết bím tóc nhỏ dang hai tay, ngăn ở trước đường.
Khương Vọng bất đắc dĩ, đành phải dùng đòn sát thủ: "Ta nói cho tiên sinh của các ngươi nha."
"Ngươi dám?" Nữ hài tết bím tóc nhỏ thở phì phò, xắn tay áo: "Có tin ta đánh ngươi hay không?"
Khương Vọng còn chưa nói chuyện, Khương An An đã mở miệng: "Thanh Chỉ, nếu ngươi đánh ca ca ta, ta sẽ nghỉ chơi với ngươi thật đấy!"
"Ai, đừng. Vậy ta không đánh hắn." Tiểu nữ hài tên là Thanh Chỉ liên tục buông tay áo xuống.
Khương Vọng ở một bên nghe đến im lặng, ngươi đánh thắng được ta sao? Tiểu nha đầu nghịch ngợm!
"Ta lặp lại lần nữa, tiểu bằng hữu. Chỉ cần các ngươi không cùng nhau làm chuyện xấu, tỉ như gian lận, trốn học. Ta sẽ không ngăn cản việc An An chơi với ngươi. Nghe rõ chưa? Hiểu rồi thì ngươi ở lại đây chờ người nhà đến đón đi, bây giờ ta và An An muốn đi ăn canh thịt viên nhúng!"
Khương An An vốn còn muốn nói hai câu với bạn tốt nhưng vừa nghe thấy được đi ăn canh, liền chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa, liên tục khoát tay: "Thanh Chỉ, tạm biệt! Ngày mai gặp!"
Nữ hài tết bím tóc nhỏ vừa khoát tay vừa tránh đường, Khương Vọng liền ôm Khương An An nhanh chân mà đi.
Nhìn bóng lưng sải bước của Khương Vọng, nàng lại hừ một tiếng, nói lầm bầm: "Có gì đặc biệt hơn người chứ."
...
Các tu sĩ thành Tam Sơn cuối cùng cũng đi tới tiểu viện mà Đạo Viện thành Phong Lâm chuẩn bị cho bọn họ.
Cửa vừa đóng lại, người áo đen bị dân chúng thành Phong Lâm coi là Đại Ma Vương ngầm liền đặt mông ngồi xuống mặt đất, âm thanh bi phẫn đến khó tin: "Có thể tản ra được chưa? Đều đến trong thành Phong Lâm rồi, ta còn có thể chạy đi đâu?"
Trên đường đi, hắn ta đã thử trên trăm loại phương pháp trốn về thành Tam Sơn, nhưng mỗi lần đều bị bắt về. Cuối cùng khi tới gần Thành Phong Lâm, họ còn vây quanh hắn ta mà vào thành.
Đám tu sĩ thành Tam Sơn nghe thấy đều hơi xấu hổ, người thì nhìn trời, người thì nhìn đất, còn có hai người đang nhìn ngón tay nhau. Nhưng không có ai dời bước.
Đại Ma Vương chân chính nhảy nhót chui vào trong phòng, sau khi dạo hết toàn bộ sáu gian phòng, mới nhảy về trong viện. Nàng ta chỉ một ngón tay vào gian phòng xa nhất phía tây. Trên hai cổ tay của nàng ta đều có một cái vòng bạc, cuối dây treo một cái chùy nhỏ màu bạc, lung la lung lay theo động tác của nàng.
"Được rồi, các ngươi đi chọn gian phòng đi! Gian phòng kia là của ta."