Mắt thấy kim quang xung quanh viện điều dưỡng ngày càng yếu đi, đàn kiền kỷ tử nhào lên, phá vỡ kim quang chỉ là vấn đề thời gian. Trần Dương vừa mới giơ tay định triệu hồi dũng tướng Phong Đô thì cửa phòng bị phá tung, một đám bệnh nhân chỉ còn da bọc xương nhe nanh múa vuốt nhào vào muốn nắm lấy tay chân hai người. Khấu Tuyên Linh nhanh nhẹn di chuyển, lưng tựa lưng với Trần Dương, hắn cầm kiếm gỗ đào, giơ tay làm phép.
Trần Dương: "...Văn ngô khấu lệnh, quỷ diệt thần tru. Thiên tương lập chí, vi ngã khu trừ. Cấp cấp như Phong Đô Bắc Âm đại đế luật lệnh!"
Chú thích: nghe thấy khẩu lệnh của ta, quỷ diệt thần tru. Thay trời hành đạo, vì ta diệt trừ. Nhanh nhanh như nghe lệnh của Phong Đô Bắc Âm đại đế.
Khấu Tuyên Linh: "... Ngũ xương tà vu quỷ quái... Ngộ bính đinh chi hỏa... Vạn quỷ diệt hình, hóa vi vi trần. Cấp cấp như luật lệnh!"
Người trước triệu hồi dũng tướng Phong Đô, người sau triệu hồi chú lôi hỏa, kiếm đào của Khấu Tuyên Linh vung lên, trên đó có gắn bùa Ngũ Lôi hướng vào đám bệnh nhân, mỗi lần kiếm chạm đến oan hồn là lôi hỏa lại đốt cháy toàn thân oan hồn, hắn thừa dịp chúng bị dày vò thu vào pháp khí, sẽ độ hóa sau.
Bên kia, Chu Khất xuất hiện trước cửa sổ, uy áp quỷ đế lập tức khiến oan hồn trong phòng run sợ không dám nhúc nhích, một cái tỏa hồn liên xuất hiện trong tay Chu Khất, hắn trói tất cả oan hồn trong phòng rồi thu vào trong tay áo. Khấu Tuyên Linh nhân cơ hội sập cửa lại, hắn đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài: "Nhiều kiền kỷ tử như vậy sao? Tại sao nhỉ?"
*Tỏa hồn liên: xích khóa hồn.
Chu Khất nói: "Nơi này từng là một mỏ quặng, sau đó bị sạt lở khiến rất nhiều người chết. Toàn bộ đều chôn dưới hồ nước, được giữ trong đất có chứa kim loại, biến thành kiền kỷ tử. Sau đó lại có phi cương xuất hiện, nó giết người rồi ném xác xuống hồ. Đám kiền kỷ tử dưới hồ vừa lạnh vừa đói, thấy thi thể bị ném xuống lập tức giành nhau ăn thịt. Nếm qua thịt người, kiền kỷ tử biến thành tà ma, bình thường trốn dưới hồ theo dõi người đi ngang qua, thừa dịp người ta không chú ý sẽ kéo xuống ăn thịt uống máu, xương cốt lại vùi dưới đáy hồ trở thành một con kiền kỷ tử khác."
Khấu Tuyên Linh đeo kiếm lên lưng, nghe vậy nói: "Âm phủ Phong Đô không quản sao? Chết nhiều người như vậy, bao nhiêu hồn phách bị giam cầm ở đó."
Không đợi Chu Khất trả lời, Trần Dương đã theo quán tính trả lời trước: "Không quản được. Sau khi chết, hồn phách họ bị giam giữ trong lớp da người không đi được, được đất chứa kim loại và tinh hoa mặt trăng nuôi dưỡng thành tinh quái cấp thấp, không thuộc phạm vi quản lý của cõi âm."
"Đúng vậy, không thuộc phạm vi của chúng tôi." Chu Khất gật đầu, lén cho Trần Dương một like. Thật ra nói đến tinh quái, cũng không phải là Phong Đô không thể quản. Chỉ là trước kia đại đế là một lão thanh niên lạnh lùng, luôn giữ quy tắc nghiêm ngặt. Việc phải làm thì không thiếu một việc, việc không cần quản thì không để ý đến, dù xảy ra ngay dưới mi mắt cũng làm như không thấy.
"Đại đế không giống Địa Tạng Bồ Tát, không thích lo việc không liên quan."
Trần Dương không hứng thú đối với Phong Đô đại đế, cậu gật đầu phụ họa rồi nói sang chuyện khác, hỏi Chu Khất có biết nguyên nhân nơi này hình thành cục diện quỷ dị hiện tại không.
"Người quỷ cùng ngụ, lại có oan hồn và kiền kỷ tử, còn từng xuất hiện phi cương, sao nơi này lại có nhiều chuyện kỳ quái như vậy?"
Chu Khất nói: "Cô âm sát, mở ra Quỷ môn quan, đã từng là nghĩa trang, sau lại biến thành bệnh viện tâm thần. Dần dần, nơi này trở thành nơi toàn là âm khí." Cái gọi là cô âm sát tức là ngôi nhà nào đó ở khu vực chỉ có âm khí, hoặc bản thân chứa đựng toàn âm khí. Hồ nước ở cổng vốn dĩ là nơi chôn xác, thêm với khu đất là nghĩa trang này đều là khu vực cực âm. Trùng hợp thiết kế cổng chính của tòa nhà này đối diện với quỷ môn, nơi này trở thành nơi bắt nguồn của âm khí.
*Giải thích thêm một chút về cô âm sát: trong phong thủy và xây dựng, từ này được dùng để chỉ những khu vực, những căn nhà thấp hẳn so với khu vực xung quanh, được bao vây kín bởi những kiến trúc cao hơn khác.
Cô âm sát ở đây tương đối đặc biệt, vốn là ngoài ý muốn bị sạt lở tạo thành ngôi mộ, sau đó không biết có nguyên nhân gì hay không mà trấn áp phi cương ở đây rồi xây dựng nghĩa trang Trường Hòa. Nghĩa trang lại trở thành nơi đặt thi thể không có người nhận, kế đó phi cương phá vỡ phong ấn, đại khai sát giới, khiến nơi này dính máu. Trước kia vốn là mộ, sau lại thành nghĩa trang, rồi lại là nơi trấn áp phi cương, tất cả tạo thành thế cô âm sát dẫn đến nơi này toàn là oan hồn và kiền kỷ tử.
Trần Dương cởi sợi dây đỏ, xuyên đồng tiền cổ vào. Sau đó cậu đến cửa sổ nhìn xuống dưới lầu: "Tại sao kiền kỷ tử lại cố chấp tiến vào viện điều dưỡng?" Biết rõ chạm vào kim quang sẽ hóa thành bãi nước đen, thế mà chúng vẫn cố tiến vào, trừ phi trong viện điều dưỡng có thứ gì đó khiến chúng không thể từ bỏ.
"Máu cương thi."
Cương thi bình thường không có máu nhưng phi cương thì có. Máu cương thi rất âm rất độc, chỉ cần một giọt là có thể luyện hóa mấy vạn người thành cương thi cấp thấp, gặp người thì cắn. Đối với kiền kỷ tử, máu cương thi cực bổ, có thể giúp chúng tiến hóa thành cương thi không sợ ánh nắng.
"Tôi xuống xử lý đám kiền kỷ tử, hai người đối phó với đám oan hồn và tìm tên nghiệt súc giả làm Bồ Tát." Trần Dương đạp lên bệ cửa sổ, quấn dây đỏ quanh cổ tay sau đó đeo ba lô lên vai. Tay kia thì nắm nửa khối ngọc ban chỉ nhảy xuống đất.
Chu Khất tinh mắt, thoáng nhìn thấy nửa khối ngọc, hắn kinh hãi nhìn kỹ, phát hiện dưới ánh trăng, Trần Dương linh hoạt nhảy lên, hai ba bước đã xuống dưới đất, trông thấy đám kiền kỷ tử đang nhào lên, cậu ném bùa ra và nhanh chóng lui vào phạm vi bảo vệ của kim quang. Thị lực của Chu Khất không tệ, dù đứng trên lầu 4 cũng nhìn thấy rõ nửa khối ngọc ban chỉ trong tay Trần Dương: "Ấn của Phong Đô đại đế?"
Khấu Tuyên Linh quay lại: "Anh nói gì?"
Chu Khất hoàn hồn: "Không có gì."
Hai người mở cửa chia nhau hành động, dọc theo hành lang bắt oan hồn thu vào pháp khí. Phòng nào có nhãn dán là có người ở. Hai người không xông vào tìm kiếm, nhưng lục soát hết viện điều dưỡng vẫn không tìm ra An Nhạc Thần.
Khấu Tuyên Linh nói: "Không tìm thấy điện thờ của nó."
An Nhạc Thần dựa vào hương khói của tín đồ gia tăng pháp lực, hẳn là đang ở nơi có hương khói thờ cúng thịnh nhất, không ngờ hai người không tìm được điện thờ của nó ở đây.
"Bên trong hoặc là oan hồn, hoặc là bệnh nhân tâm lý không bình thường. Người không thành tâm, dù có thờ cúng cũng không có tác dụng gì nhiều. Huống hồ trốn ở đây rất an toàn vì khó tìm ra nó." Chu Khất ném tỏa hồn liên, vừa bắt oan hồn đang muốn chạy trốn thu vào tay áo vừa nói với Khấu Tuyên Linh: "Cậu không phát hiện ai khả nghi à?"
Khấu Tuyên Linh suy nghĩ một lát rồi đổi hướng: "Đi bên này." Hắn đi về phía căn phòng Mạnh Khê trốn vào ban nãy, Chu Khất đi theo sau.
Trần Dương nhảy xuống đất, quấn sợi dây đỏ lên khung cửa, mười ngón tay cuốn lấy dây đỏ nhanh chóng bày ra trận pháp. Cậu lấy chu sa, rượu trắng, bùa vàng, bút lông trong ba lô ra, trộn rượu trắng và chu sa vào nhau, dùng bút lông chấm chu sa vẽ thoăn thoắt lên lá bùa, trong chớp mắt cậu đã vẽ xong mười mấy là bùa. Cậu dán bùa, hoặc chôn xuống đất theo từng phương hướng khác nhau, cuối cùng ở vị trí mắt trận, cậu lấy lá bùa bọc đồng tiền cổ trên sợi dây đỏ rồi chôn xuống đất.
Trần Dương suy nghĩ một chút, lại đào lên lấy nửa khối ngọc ban chỉ ấn lên lá bùa rồi lại chôn xuống đất. Cậu đứng dậy, đi đến từng lá bùa ở mỗi hướng khác nhau đóng pháp ấn, đến lá bùa cuối cùng, ngón trỏ cậu vừa ấn lên: "Phong Đô..."
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn, cậu ngẩng đầu nhìn, trông thấy đám kiền kỷ tử đã phá được cổng viện điều dưỡng. Đám kiền kỷ tử ngửi thấy nhân khí, càng hưng phấn xông vào. Lúc chúng đạp lên trập pháp Trần Dương bày ra, mặt đất bỗng hiện lên tia sáng vàng rực. Đám kiền kỷ tử lại không phát hiện, tiếp tục xông vào trận pháp. Trần Dương lùi ra sau, tiến vào trận pháp của sợi dây đỏ, che giấu hơi thở của cậu.
Hai mắt của kiền kỷ tử chỉ là hai cái hốc đen thui, chúng không nhìn thấy gì, chỉ có thể ngửi được mùi người. Trong viện điều dưỡng còn có người sống, kiền kỷ tử theo mùi mà lần mò lên lầu. Tia sáng vàng ngày càng sáng hơn, mỗi điểm Trần Dương chôn xuống bùa vàng sáng lên như ngôi sao, tự kết nối lại với nhau tạo thành một bản đồ hai mươi tám vì sao.
Trận pháp này gọi là khóa âm trận, để giam giữ tà ma quỷ quái. Ngày dương đêm âm, tà ma là thứ thuần âm, đồng tiền lại thuần dương. Khóa âm trận vốn cần 28 đồng tiền thay thế cho 28 ngôi sao, hình thành khóa âm trận. Nhưng hiện tại không có đồng tiền, chỉ có thể vẽ bùa tụ khí để thay thế. Bây giờ là ban đêm, lại đang ở vùng ngoại thành, khẳng định dương khí không thể hơn ban ngày.
May là xung quanh có núi, mặc dù nạp chí âm lại thuộc thuần dương. Thế nên vẫn có thể tập trung không ít dương khí, chỉ là yêu cầu về bùa rất cao, chỉ cần sai một nét là không tập trung được dương khí trong núi mà chính là âm khí.
Trần Dương quan sát kỹ trận pháp được các tia sáng vàng hình thành, phát hiện đúng là trận pháp hai mươi tám ngôi sao mới thở phào nhẹ nhõm. Đám kiền kỷ tử hướng lên lầu, cơ thể chúng cứng ngắc, tốc độ chậm chạp. Có một nhóm kiền kỷ tử lên đến lầu 2 thì đụng phải mấy oan hồn, thế là hai bên bắt đầu đánh nhau, kiền kỷ tử bị xé xác chỉ còn bãi nước đen, thế nhưng khí độc của nước đen lại ăn mòn oan hồn.
Ngay lúc Trần Dương đang yên tĩnh xem trò vui, bỗng một căn phòng trên lầu mở cửa ra, một thiếu nữ vừa dụi mắt vừa bước ra cửa, gió lạnh từng cơn, cô bị lạnh ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy với trận đấu của kiền kỷ tử và oan hồn, cô gái hét toáng lên.
Tiếng hét chói tai hấp dẫn sự chú ý của đám kiền kỷ tử và oan hồn, chúng khựng lại sau đó đồng loạt nhào về phía cô gái. Trần Dương lên tiếng nhắc nhở: "Quay vào phòng!" Nhưng có lẽ cô bị dọa cứng người, cứ đứng yên không nhúc nhích, căn bản không nghe thấy tiếng Trần Dương.
Cậu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tháo sợi dây đỏ bày trận pháp, để lộ hơi thở. Đám kiền kỷ tử vốn chậm chạp ngửi được mùi con người lập tức bạo loạn, tốc độ trở nên rất nhanh. Trần Dương né mình tránh thoát trong tình thế khó khăn, cậu vung sợi dây đỏ quấn lấy cái cột trên lầu rồi mượn lực leo lên, chân đạp lên lan can tung người khỏi mặt đất, ngay lập tức một con kiền kỷ tử nhào đến chỗ cậu vừa đứng.
Trần Dương không quay đầu, vung dây đỏ đánh nó tan thành tro bụi. Dương khí trên sợi dây có thể trực tiếp đánh chúng thành tro bụi. Sau khi lên đến tầng lầu, Trần Dương kéo thiếu nữ vào phòng đóng cửa lại.
Thiếu nữ chính là Mạnh Dao, em gái của Mạnh Khê, tinh thần cũng có vấn đề. Cô cho rằng những người trong viện điều dưỡng đều bình thường, hằng ngày đi tìm ba mẹ nhưng chưa từng mở cửa căn phòng đó ra. Cô ghét Mạnh Khê, sống trong thế giới của riêng cô, đối với những thứ cô không muốn tiếp nhận thì lựa chọn bỏ qua.
Mạnh Dao lấy lại tinh thần, nhìn Trần Dương: "Tao biết mày, mày nói chuyện với Mạnh Khê." Vẻ mặt Mạnh Dao rất khó coi, cô hét to: "Cút ra ngoài! Ra khỏi phòng tao!" Mạnh Dao vừa la hét vừa vọt ra mở cửa. Ngoài cửa, đám kiền kỷ tử và oan hồn tóm lấy cánh tay cô muốn xé ra, Mạnh Dao đau đớn gào thét.
Trần Dương chạy đến dán bùa Ngũ Lôi lên đám oan hồn và kiền kỷ tử khiến chúng bị đốt cháy, cậu kéo Mạnh Dao ra phía sau: "Thần binh lôi binh lập tức tuân lệnh."
Trước cửa lập tức trống không, tất cả bị tiêu diệt trong nháy mắt nhưng vẫn còn hai oan hồn và mười mấy con kiền kỷ tử đang trèo lên theo cây cột và cầu thang. Trần Dương cầm tay nắm cửa định đóng lại, ai ngờ một lực mạnh từ phía sau đẩy cậu ra ngoài. Trần Dương quay đầu, thoáng nhìn thấy vẻ tươi cười đắc ý và bàn tay chưa kịp thu lại của Mạnh Dao. Cô ta vừa đẩy cậu ra ngoài vừa muốn cướp nửa khối ngọc ban chỉ. Nhưng Trần Dương phản ứng nhanh tóm chặt lấy khối ngọc, dù vậy vẫn bị đẩy ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng rầm một tiếng. Mắt cá chân Trần Dương bị một con kiền kỷ tử tóm chặt, ngón tay cậu kẹp lấy lá bùa dán lên nó. Sau đó cầm dây đỏ quất nó thành tro bụi. Oan hồn vẫn còn chút lý trí so với kiền kỷ tử, vì vậy chúng sợ hãi lùi ra sau.
Trần Dương nhân cơ hội nhảy xuống lầu, đến vị trí trung tâm của khóa âm trận, khóa tất cả kiền kỷ tử và oan hồn giẫm lên trận pháp vào trong khóa âm trận. Tia sáng vàng kim từ từ co rút lại, khóa mấy trăm kiền kỷ tử và mười mấy oan hồn vào trận pháp lớn chừng bàn tay không thể động đậy.
Trần Dương thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn bốn phía viện điều dưỡng. Lúc này yêu ma quỷ quái đã bị tóm sạch, viện điều dưỡng lại trở nên yên tĩnh. Cậu quấn sợi dây đỏ vào cổ tay, đi lên cầu thang tìm An Nhạc Thần. Đến lầu 3 thì gặp Khấu Tuyên Linh và Chu Khất, trông Khấu Tuyên Linh vô cùng tức giận. Mà ngồi bên chân hai người chính là Diệp Du Du và... Diệp Du Nhã?
Trần Dương hiếm khi thấy Khấu Tuyên Linh giận dữ như vậy bèn hỏi Chu Khất: "Sao vậy?"
Khấu Tuyên Linh đang trợn mắt trừng trừng nhìn Diệp Du Nhã, vẻ mặt cô ta thì dại ra. Diệp Du Du thì tức giận và oán hận.
Chu Khất nói: "Chúng tôi bị đánh lén, Khấu Tuyên Linh suýt bị đâm thủng ngực, là sư tổ hiển linh cứu hắn, nhưng Diệp Du Nhã chạy đến dẫn oan hồn quấn lấy. Khấu Tuyên Linh cứu được cô ta nhưng lại bị cướp bức họa sư tổ, bị người nhân cơ hội đánh lén. Sư tổ lại hiển linh cứu hắn lần nữa, nhưng lần này bức tranh bị đốt thành tro. Vậy nên Khấu Tuyên Linh mới nổi điên như vậy."
Trần Dương kinh ngạc nhưng không quá bất ngờ: "Khấu Tuyên Linh rất thành kính sư tổ mà." Cậu lại hỏi sang chuyện khác: "Sao hai người này lại ở đây?"
Chu Khất nhìn hai chị em họ Diệp nói: "Diệp Du Nhã trốn trong viện điều dưỡng, chạy ra đánh lén Khấu Tuyên Linh, làm hại bức tranh sư tổ bị cháy. Hắn nổi điên tóm lấy cô ta muốn ném vào đám oan hồn cho cô ta bị xé xác. Diệp Du Du chạy ra nói cô ta có thể nhường căn phòng, van xin tha cho Diệp Du Nhã."
"Hai người từ chối à?"
Dường như hai chị em kia bị đả kích rất lớn, đặc biệt là Diệp Du Nhã, giống như bị đả kích mất hết hy vọng.
"Ai kích thích họ vậy?"
"Đương nhiên chúng tôi không đồng ý rồi." Chu Khất thở dài rồi nói: "Tên nghiệt súc kia thừa dịp chúng tôi không chú ý, ném một tờ báo cho Diệp Du Nhã xem, sau khi xem xong thì cô ta thành như vậy." Hắn chỉ chỉ tờ báo dưới đất.
Trần Dương nhặt lên xem, trên tờ báo có một khung nhỏ viết về cuộc đời một người đàn ông. Hắn từng vì cứu một đứa bé bị cưỡng hiếp mà bị vu oan, mấy ngày trước bị Diệp Du Nhã tàn nhẫn giết chết.
Quả nhiên An Nhạc Thần không buông tha cho Diệp Du Nhã, cô ta biết được chân tướng lập tức suy sụp. Diệp Du Du ôm chặt chị gái, vừa sợ hãi vừa căm hận: "Chị, nó gạt chúng ta. Nó vốn lừa gạt chúng ta, chị còn không nhận ra sao? Nó thích chơi đùa, nó biết phải đùa giỡn người ta thế nào. Chị đừng tin, đừng tin thứ nghiệt súc đó. Nó chỉ muốn chơi chết chị..."
Diệp Du Nhã đẩy tay Diệp Du Du, quay đầu nhìn cô, mỉm cười trong làn nước mắt: "Chị biết nó muốn đùa chết chị. Chị biết, vậy nên nó không gạt chị." Vì Diệp Du Nhã biết rõ An Nhạc Thần sẽ lợi dụng nhân tâm thế nào, sẽ đùa bỡn người khác thế nào, nên cô biết nó không lừa cô.
"Xin lỗi, Du Du, làm em bị liên lụy, xin lỗi em." Diệp Du Nhã ngẩng đầu nhìn ba người Trần Dương, mỉm cười nói: "Tôi không biết An Nhạc Thần ở đâu. Nhưng nó rất biết đùa giỡn lòng người, cũng rất xảo trá, vậy nên nó rất kiêu ngạo. Tôi đoán nó đã từng xuất hiện trước mặt các anh, nhưng các anh không hề nghi ngờ. Nó rất xấu xa. Nó..." Diệp Du Nhã cười nhạt: "Nghiệt súc giấu đầu lòi đuôi, vốn không có pháp lực. Đùa giỡn người khác sẽ không chiếm được sự thành kính tín ngưỡng."
Hai mắt Diệp Du Nhã lóe lên tia sáng, vẻ mặt quỷ dị: "Tùy ý đùa giỡn tính mạng người khác, cuối cùng sẽ bị đùa chết." Nói xong câu đó, cô đột ngột vùng khỏi cái ôm của Diệp Du Du, lao đầu xuống đất.
Trần Dương phát hiện, muốn kéo Diệp Du Nhã nhưng đã không kịp. Độ cao từ tầng 3 không chết người, nhưng Diệp Du Nhã có ý muốn chết, đầu đâm thẳng xuống đất, lập tức gãy cổ chết không nhắm mắt.
"Chị!!"
Diệp Du Du cũng muốn nhảy lầu theo Diệp Du Nhã, bị Trần Dương và Khấu Tuyên Linh cản lại. Ngay lúc đó bóng dáng Mạnh Dao xuất hiện ở dưới đất, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào bốn người trên lầu, nở nụ cười quỷ dị rồi ngồi xổm xuống đào lớp đất.
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Mạnh Dao định làm gì vậy?"
"Tôi bày khóa âm trận, nơi đó chính là mắt trận. Mạnh Dao muốn phá mắt trận."
Trần Dương nói xong dứt khoát nhảy xuống, muốn ngăn cản Mạnh Dao. Khấu Tuyên Linh đang nổi điên không có chỗ trút giận cũng nhảy theo. Còn Chu Khất, chớp mắt một cái đã xuất hiện dưới lầu.
Mạnh Dao thấy thế đẩy nhanh tốc độ đào đất, thấy lá bùa được chôn bên dưới, cô mở ra thấy đồng tiền cổ, lại phát hiện phía dưới đồng tiền có pháp ấn quen thuộc. Mạnh Dao quan sát một lúc, thấy rõ hình dạng liền hoảng sợ hét lên: "Ấn của Phong Đô đại đế?!" Pháp ấn lập tức như núi đè xuống, đánh lên người Mạnh Dao, làm nghiệt súc nhập vào người Mạnh Dao hiện nguyên hình.
Đó là một con hồ ly mắt xanh. Hồ ly ngoan cố bám vào người Mạnh Dao, nó ném lá bùa và đồng tiền ra xa, hét lên thảm thiết trốn qua một bên. Lúc ngẩng đầu lên, gương mặt Mạnh Dao đã biến thành mặt hồ ly nhọn hoắt, hai mắt trợn ngược, trông cực kỳ quỷ dị.
Trần Dương nhặt đồng tiền xuyên vào sợi dây đỏ, Chu Khất thu toàn bộ kiền kỷ tử và oan hồn bị khóa trong khóa âm trận vào tay áo. Có lẽ vì thu quá nhiều oan hồn nên Chu Khất phải đổi quan bào của Phong Đô.
Mạnh Dao sợ hãi lùi ra sau vài bước: "Quỷ đế trung ương?!" Nó ngọ ngoạy, giọng nói lúc nam lúc nữ: "Ngươi tới khu vực ta cai quản làm gì? Ngươi bắt lệ quỷ, ta siêu độ vong hồn, ngươi định làm phiền Bồ Tát tu hành sao?"
Chu Khất cười nhạo: "Bồ Tát nào ở đây? Không biết xấu hổ!"
Mạnh Dao giận dữ nói: "Quanh năm suốt tháng ngươi ở Phong Đô, không biết việc đời! Người nghĩ ta không phải là Bồ Tát, vậy ngươi từng gặp Bồ Tát chưa? Ngươi nhìn tướng mạo ta đã phán bản tính của ta, vì ta là hồ ly mà nghĩ ta là tà ma. Ngươi có biết hồ ly có khả năng thành Phật lớn nhất không? Từ khi ta có linh trí đã tu theo Đại thừa. Ta độ hóa thế nhân, thỏa mãn nguyện vọng của họ. Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, ta cũng cứu khổ cứu nạn, lẽ nào vì những việc ta làm quá ít mà không thừa nhận ta tu thành Bồ Tát sao?"
Tài ăn nói của thứ xảo trá này khá lợi hại, biết đổi trắng thay đen. Trần Dương lạnh lùng cầm dây đỏ quất nó: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cứ dứt khoát đánh chết đi. Có oan thì xuống địa phủ mà giãi bày!"
Cậu nói xong, không cho nghiệt súc cơ hội mở miệng, thậm chí lười phản bác, dứt khoát đánh nó không còn sức phản kháng. Quả nhiên thứ này chả có thực lực gì, dù dựa vào hương khói tín đồ thờ phụng gia tăng pháp lực, nhưng vì tâm tư bất chính đùa giỡn người khác khiến tín đồ không thành tâm.
Nhưng vì nó đã nhập vào người Mạnh Dao, trừ phi đánh nó ra khỏi cơ thể cô, nếu không sẽ tổn hại đến cơ thể Mạnh Dao. Nhưng nếu đánh nó ra lại không biết bản thể của nó ở đâu, sợ là sẽ thả hổ về rừng. Trần Dương trói chặt Mạnh Dao, ba người vây quanh thương lượng xem nên xử trí thế nào.
Khấu Tuyên Linh nói: "Mang về Hiệp hội Đạo giáo, khai đàn pháp hội cưỡng chế nó rời khỏi thân thể Mạnh Dao."
Nghiệt súc cười hì hì nói: "Không thể tách rời. Khai đàn pháp hội cũng vô dụng, ta là Bồ Tát, pháp lực của ta dựa vào hương khói thờ cúng, các ngươi có thể phá hủy miếu thờ sao? Có thể ngăn cản tín đồ thờ cúng ta sao? Có thể chối bỏ sự tồn tại của Thần - Phật sao? Không có miếu thờ, không có hương khói, căn bản không có thần tồn tại. Các ngươi thờ phụng tôn kính tổ sư Tam Thanh, tôn thần Đạo giáo, dựa vào tín ngưỡng duy trì pháp lực, các ngươi không bỏ tín ngưỡng được."
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn nó: "Đồ ngu!"
An Nhạc Thần kiêu ngạo bản thân thông minh, bị nói như vậy chỉ cho là bọn họ không dám thừa nhận.
Khấu Tuyên Linh khinh miệt nói: "Thần có trước, miếu có sau. Mọi người tín ngưỡng thần, có thần linh mới có hương khói. Chúng ta tín ngưỡng và thờ phụng sư tổ vì mong sư tổ phù hộ chúng ta bình an, tâm tưởng sự thành. Chúng ta cầu sư tổ, không phải sư tổ cầu chúng ta. Nếu sư tổ cần hương khói chúng ta thờ cúng mới duy trì được pháp lực, vậy chúng ta còn cầu sư tổ làm gì? Tin vào bản thân không tốt hơn sao? Chỉ có yêu ma quỷ quái, bàng môn tả đạo mới dựa vào việc hấp thu hương khói của tín đồ để gia tăng pháp lực, không có năng lực bản thân, hoàn toàn dựa vào người khác. Quả thật ngu xuẩn, không chịu nổi một đòn."
An Nhạc Thần tích góp từng chút pháp lực nhờ hương khói của tín đồ, lại đùa giỡn người khác. Không được thờ cúng, pháp lực của nó sẽ suy yếu. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Nghiệt súc tự cho là không có hương khói thờ phụng sẽ lẩn trốn được trong viện điều dưỡng, không bị Trần Dương phát hiện, nhưng nó chưa từng nghĩ đến, khi bị phát hiện mà không có pháp lực thì chỉ là cá nằm trên thớt chờ bị làm thịt.
Ở đây không ai có tư cách nói về vấn đề thờ phụng hơn Khấu Tuyên Linh, mỗi ngày hắn đều thành kính vái lạy sư tổ ba lần.
Khấu Tuyên Linh liên tục phản bác quan điểm của An Nhạc Thần, khiến nghiệt súc tức giận chịu không nổi. Hắn dán bùa Ngũ Lôi lên người Mạnh Dao: "Đi ra! Nếu tự xưng là Bồ Tát thì đừng chiếm thân thể của một gái nhỏ. Quay về bản thể của mày đi."
An Nhạc Thần âm u nói: "Các ngươi dám bất kính với Bồ Tát, sẽ bị báo ứng."
Trần Dương suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta thử cách khác xem, thử không dùng đạo thuật đuổi nó xem."
An Nhạc Thần hấp thu hương khói, cùng một mạch với Đạo gia, đương nhiên không có cách dùng đạo pháp xua đuổi hay giết nó. Trần Dương cau mày: "Đi tìm bản thế của nó."
An Nhạc Thần cười đắc ý: "Các ngươi vĩnh viễn không tìm ra."
"Tôi tìm được rồi."
Mọi người quay đầu lại, trong thấy Diệp Du Du ôm một bức tượng giống thần Ngũ Thông đi tới. Cô đứng cạnh thi thể Diệp Du Nhã, giơ bức tượng cho An Nhạc Thần xem, mỉm cười hỏi nó: "Có phải cái này không?"
An Nhạc Thần không lên tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Du Du. Vẻ mặt nó đã nói lên đáp án, bức tượng kia chính là bản thể của nó. An Nhạc Thần là một trong Ngũ Thông, được thỉnh về làm gia thần, sau đó yêu ma nhập vào tượng, lâu dài có thể rời khỏi bản thể nhờ hấp thụ hương khói đèn nhang mà tu luyện.
Diệp Du Du không cười nữa: "Tao đã từng biết ơn mày cứu chị tao, bây giờ tao cực kỳ hận mày. Tại sao mày không buông tha cho chị tao? Tại sao phải đả kích khiến chị tao suy sụp đến nỗi tự sát?" Cô giơ cây kéo trong tay lên cao, nở nụ cười khoái trá: "Mày biết không, chơi người khác, cuối cùng cũng bị chơi chết."
Máu văng khắp nơi, vẻ mặt An Nhạc Thần từ bình tĩnh cứng ngắt trở nên điên cuồng, nó mở mắt trừng trừng nhìn Diệp Du Du đâm kéo vào ngực, máu đầu tim phun lên bức tượng thần Ngũ Thông. Nó bỗng hét lên, hận không thể nhào đến giết chết Diệp Du Du.
"Sao mày biết?! Ai nói cho mày biết!"
Trần Dương không giết chết An Nhạc Thần, sợi dây đỏ vừa đụng vào người Mạnh Dao, cậu phát hiện An Nhạc Thần suýt nữa bị bắn ra. Cậu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Diệp Du Du, đại khái đã hiểu, máu đầu tim triệt tiêu pháp lực của An Nhạc Thần. Cậu làm phép khiến nó văng ra khỏi cơ thể Mạnh Dao, dây đỏ nhanh chóng đan thành cái lưới tóm lấy hồ ly mắt xanh muốn chạy trốn.
Hồ ly rít lên the thé, cố gắng cắn tay Trần Dương, rơi xuống đất còn muốn chạy trốn. Chu Khất vung tỏa hồn liên đập xuống đầu hồ ly, nó lập tức chết không nhắm mắt. Dây đỏ rơi xuống, xác hồ ly biến mất, cùng lúc đó, bức tượng thần Ngũ Thông cũng vỡ vụn.
"Nhiều người bị đùa giỡn đến chết, chủ mưu lại là một bức tượng Ngũ Thông." Khấu Tuyên Linh nhìn xác hai chị em họ Diệp, nhớ đến cả nhà Tiền tiên sinh và còn rất nhiều người nữa. Bọn họ trông có vẻ như bị An Nhạc Thần này chơi đến chết, nhưng thật ra là bị chính bản thân đùa chết. Con hồ yêu này cũng vậy, tự mình chơi chết mình.
"Ngũ Thông An Nhạc Thần vốn chỉ là gia thần cầu tài, tính cách thay đổi thất thường, có thù tất báo, nhưng nó không có nhiều pháp lực."
Hết lần này đến lần khác lại có thể hại chết nhiều người như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc,
Trần Dương nhìn chằm chằm bức tượng vỡ nát, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Đột nhiên cậu hô to: "Quỷ đế ngũ phương Chu Khất phụ tá Phong Đô đại đế!"
"Có mặt." Chu Khất nghi hoặc: "Chị dâu, có chuyện gì?"
Trần Dương bình tĩnh nhìn Chu Khất, chợt cười ôn hòa: "Không có gì."
Chu Khất không hiểu ra sao nhìn Khấu Tuyên Linh, người sau còn đang khiếp sợ. Không ai giải thích thắc mắc, Chu Khất bèn quay về Phong Đô báo cáo sự tình. Trần Dương và Khấu Tuyên Linh báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến mới lái xe ra về, cả đoạn đường đều im lặng không nói chuyện.
Trần Dương bỗng nói: "Đúng rồi, anh có thấy Mạnh Khê không?"
"Không thấy."
"Ừm." Trần Dương đáp một tiếng rồi lại im lặng, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề.
Trên đỉnh núi xa xa, Mạnh Khê đang chơi một bình nhỏ trong lòng bàn tay, trong bình chứa máu phi cương cực âm cực độc, hắn vừa cười vừa nói: "Cô có biết Trần Dương đeo gì trên cổ không? Pháp ấn của Phong Đô đại đế." Hắn cảm thấy rất thú vị, lại cười nói: "Càng ngày tôi càng thích hắn."
Đứng bên cạnh Mạnh Khê là một cô gái mặc đồ trắng có vẻ mặt lạnh nhạt, đang ôm một con mèo mun trong lòng. Cô hơi quay đầu, nhìn về phía viện điều dưỡng: "Mạnh Dao không chết."
"Ồ." Mạnh Khê vui vẻ nói: "Để nó sống đi."
Cô gái lại nói tiếp: "Nó sẽ làm bại lộ tung tích của anh."
"Không sao. Ai bảo tôi thích Trần Dương như vậy, cho hắn biết cũng không sao." Hai mắt Mạnh Khê đầy sung sướng và thích thú, như gặp được thứ gì đó rất thú vị.
_____________
Chương sau thú vị lắm.