Da thịt Sở Hàn hơi nhíu, giống như đang thừa nhận đau đớn rất lớn.
Mỗi lần hắn vận chuyển khí huyết, miệng mũi phun ra hít vào dòng khí nóng bỏng, khí tức âm lãnh trong huyết dịch qua một đêm đã không còn nữa.
- Hô... có chút vết thương vẫn thể hồi phục triệt để.
Hắn lau mồ hôi mịn trên trán, khí huyết bị hao tổn nhanh chóng được bù đắp lại, chấn thương do đối chiến tạo ra lại không thể khép lại hoàn toàn.
- Về sau nếu có cơ hội, nhất định phải chọn một môn võ công có thể làm cho thương thế khép lại thật nhanh, như vậy mới không phải lo lắng về sau nữa.
Sở Hà đang suy nghĩ, đại não bỗng nhiên chợt lóe.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một cách, mỗi một lần công pháp tăng cảnh giới, dòng nước ấm di chuyển toàn thân, cơ thể hắn như trở về trong bụng mẹ, trong quá trình này, có thể làm cho vết thương nhanh chóng hồi phục không?
Ý thức được điều này, hắn nghĩ đến tầng Hồng Tuyến Quyền tầng thứ hai.
Tầng thứ hai Hồng Tuyến Quyền cũng chỉ cần 5 điểm năng lượng nữa, đây không phải là việc gì khó đối với Sở Hà bây giờ.
Cho dù ban ngày quỷ dị không thể nào hiện thân, nhưng bên trong thôn còn có rất nhiều pho tượng quỷ dị, đánh nát mấy thứ này cũng có thể gom góp đủ 5 điểm năng lượng.
Nói liền làm, Sở Hà xoay người nhảy dựng lên, muốn đẩy cửa đi ra.
Đúng lúc này!
Khối Huyết ngọc nằm trong ngực hắn kia, bỗng tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
...
Bộp!
Tiếng giẫm đạp nhỏ bé vang lên từ trên con đường nhỏ phía xa, Hàn Trung bước chân nhẹ nhàng, khiêng một cái kén lớn màu đen, nhanh chóng vụt qua.
Hắn không biết, trong một gian nhà dân rách nát cách đó khoảng ba mét, có một đôi mắt đang yên lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi.
- Hô.... sao tên Hàn Trung kia bây giờ mới xuất hiện?
Sở Hà rất tò mò về Hàn Trung cũng biến mất đêm qua.
- Không biết cái kén lớn trong tay hắn là gì, lần này hắn không xuất hiện chẳng lẽ là vì cái kén thịt màu đen kia?
Sở Hàn suy đoán cái kén thịt màu đen kia có thể là vật rất quan trọng, nhưng với trạng thái của Sở Hà bây giờ, đối đầu với Hàn Trung đang trong thời kỳ hưng thịnh thật không hay nên hắn chỉ có thể mặc kệ Hàn Trung rời khỏi nơi đây.
Sau khi phát hiện Hàn Trung đã hoàn toàn biến mất, Sở Hà ngồi trượt dọc xuống theo cánh cửa, chậm rãi lấy khối huyết ngọc trong ngực ra, trong mắt bừng sáng.
- Căn bản không có tuyệt kỹ gì, tất cả đều dựa vào khả năng của khối ngọc thạch này!
Chỉ mỗi sự thay đổi của khối ngọc, hắn lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.
Khó trách tên Lý Trực kia vẫn không chịu nói ra môn tuyệt kỹ kia, thì ra căn bản là không có, tất cả đều ỷ lại công năng của ngọc thạch này.
Biết rõ tác dụng của ngọc thạch, Sở Hà cũng không có vui vẻ như trong suy nghĩ. Hắn vốn muốn tìm ra một môn võ kỹ có thể đề cao cảm giác, lợi dụng thiết bị sữa chữa võ đạo tăng võ kỹ này lên tới đỉnh cao, giảm bớt nhược điểm của hắn về mặt cảm giác.
Bây giờ xem ra nhất thiết phải đưa việc tìm võ kỹ loại này vào trong danh sách quan trọng.
Sử dụng ngoại vật cuối cùng cũng không phải là kế sách lâu dài.
Cẩn thận đeo ngọc thạch lên cổ, Sở Hà lặng lẽ đi ra khỏi căn phòng, bước chân như ảnh, giống như linh miêu xuyên qua từng mái nhà.
Ngọc thạch này có thể cảm nhận được khí tức quỷ dị, Hàn Trung đi ngang qua cũng khiến nó có phản ứng, chứng tỏ Hàn Trung hoặc là bị âm khí xâm nhiễm, hoặc là kén thịt mà hắn khiêng hoặc trên người hắn có cất giấu một quỷ dị.
Sở Hà thầm nhớ kĩ điều này.
Xuyên qua những nhà hoang ở phía đông thôn, Sở Hà dễ dàng nhanh nhẹn chui vào trong một ngôi nhà. Cửa nhà mở rộng, một vị nam tử trung niên vịn tường bước ra, hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, trên hai má nổi lên vết màu trắng như có như không.
- Sao cảm thấy càng ngủ càng mệt mỏi thế nhỉ?
Lý Tứ Hà từ trên giường bò dậy đi đến cửa phòng, chỉ một đoạn ngắn như thế thôi, hắn đã thở hồng hộc, mệt quá sức.
Lau trán thì thấy đổ rất nhiều mồ hôi, hắn trợn mắt:
- Ta còn chưa cưới vợ đâu, sao lại yếu cỡ này được?
- Nhất định phải đi tìm lão lang trung, bốc một thang thuốc bổ!
Lý Tứ Hà cúi đầu nên không có phát hiện, trên đỉnh đầu hắn, có một nam tử giống như con nhện, đang lặng lẽ bò vào trong nhà.
Lý Tứ Hà thở sâu vài cái, tìm một cây gậy làm gậy chống, lung lay đi ra khỏi sân, đi tìm lão lang trung xem bệnh.
Sau khi đi ra khỏi cửa không xa, Lý Tứ Hà bỗng nhiên cảm thấy cơ thể đỡ mệt mỏi hơn, giống như tòa núi nặng đè lên người đang chậm rãi dời đi.
Hắn quăng cây gậy đi, siết chặt năm tay:
- Ta biết mà, sao ta có thể yếu vậy được…. Ai, được rồi được rồi, vẫn nên đi tìm lang trung bốc một thang thuốc bổ rồi tính.
Eo hắn lại thấy mỏi nhừ, đánh vỡ Lý Tứ Hà mạnh miệng, hắn lại nhặt cây gậy lên, loạng choạng rời đi. Trên đường đi hắn gặp được Lý Nhị thúc, tình huống của đối phương còn tệ hơn Lý Từ Hà nhất nhiều.