Hắn tin chắc những người bị nhốt trong lồng kia đều cất giấu ít nhất một quỷ dị, thậm chí trong đám người kia còn có mấy con, tất cả đều bị niêm phong trong cơ thể thôn dân.
Thôn trưởng và Hàn Trung rốt cuộc muốn làm gì đây?
Lẽ nào thật sự vì muốn kéo dài tuổi thọ bản thân sao?
Không biết rõ nguyên do chuyện ấy, Sở Hà nghĩ nát óc cũng sẽ không ngờ được đám người thôn trưởng lợi dụng năng lực Phùng Quỷ, thực hiện thuật di hoa tiếp mộc, muốn cướp lấy thân thể Quỷ dị được khâu lại, đạt được vĩnh sinh.
Tuổi thọ nhân tộc có hạn, quỷ dị thì lại không có.
- Lý Lão! Lý Lão có ở đó không?
Một nam tử gầy nhom xuyên qua đám người, hét lớn về phía từ đường.
- Gấp cái gì, có chuyện gì không thể vào trong rồi nói?
Một giọng nói già nua nhưng lại vang dội chậm rãi vang ra từ bên trong từ đường.
Cửa phòng mở ra, một mùi đàn hương thoang thoảng tản ra từ trong từ đường, mấy vị lão giả tóc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh, chống quải trượng đi ra, ánh mắt liếc nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người một thanh niên.
Đây đều là những người có bối phận cao nhất, cũng là những người đức cao vọng trọng trong thôn, lời bọn họ nói đều có trọng lượng, không ít người đều nghe bọn họ nói.
- Lý Lão ......
Nam tử gãi đầu, do dự không biết có nên nói hay không.
- Ấp úng cái gì, nói đi, thế nào?
Lý Lão mắng một câu, hỏi.
Nam tử lập tức lo lắng nói:
- Ta đến nhà thôn trưởng, nhưng gọi mãi không có ai trả lời, nên đã đẩy cửa đi vào, cũng không phát hiện có ai ở nhà..... Thôn trưởng.... không thấy Thôn trưởng ở đâu hết!
Không thấy Thôn trưởng?
Những thôn dân khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt hoang mang.
Lúc này, bỗng nhiên có thôn dân kêu lên:
- Vậy tại sao không đi tìm Hồng viện trưởng ? Lỡ như thôn trưởng đi tìm Hồng viện trưởng thì sao?
- Việc này…
Thanh niên kia nhìn Lý lão, muốn nói lại thôi.
Chuyện Hồng Thủ rời thôn chỉ có một số người biết, dù sao trong giờ phút quan trọng này rời thôn, việc Hồng Thủ rời đi sẽ làm cho không ít người lo lắng, nhưng chỉ có mỗi Hồng Thủ là người có tư cách đi lên trấn bẩm báo chuyện Lê Thôn bị diệt thôn.
Thế là nhóm thôn lão che giấu tin Hồng Thủ đã rời đi.
Điều này cũng nói rõ lý do vì sao lúc trước Hàn Trung lại triệu tập các sư huynh đệ nói chuyện với nhau vào lúc nửa đêm, chính là không muốn cho người khác biết tin Hồng Thủ đã rời đi.
Bởi vì Hồng Thủ có võ nghệ cao cường, làm việc công bằng, còn có đội ngũ có võ lực duy nhất ở trong thôn, thường là người lãnh đạo những việc lớn của thôn.
Bây giờ, việc hắn đi hay ở sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của rất nhiều người.
Lý Lão vuốt râu, mặt không đổi sắc nói:
- Hồng Thủ rời thôn, hắn đi lên trấn làm việc, ngày mai mới trở về.
- Hồng viện trưởng rời thôn ..... việc này.....
Không ít thôn dân thay đổi sắc mặt khi nghe tin này, khi nghe thấy ngày mai hắn trở về họ thì lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng cuối cùng vẫn có hơi lo lắng bất an.
Sở Hà yên lặng nhìn xem tất cả, nhìn qua sắc mặt của thôn dân, trong đầu không khỏi hiện lên bộ dáng sang sảng vui cười của Hồng Thủ.
Ông lão này là người rất có sức hút!
- Hồng viện trưởng không ở, vậy Hàn Trung đâu?
Lý Lão không muốn nói nhiều về Hồng Thủ, cho nên dời đề tài.
- Ách ..... việc này ...... Hàn Trung sư huynh cũng không thấy.
- Bọn họ đang làm gì?
Một thôn dân dùng quải trượng khẽ gõ sàn nhà, nói:
- Triệu tập tất cả mọi người lại, nhưng lại không thấy bóng dáng, bọn họ nghĩ chúng ta rảnh lắm sao?
- Chuyện này, sau đó ta sẽ tự đi hỏi thôn trưởng, để hắn giải thích rõ cho chúng ta.
Phải chờ đợi một lúc, trong lòng Lý Lão cũng thấy bực.
- Muốn giải thích gì, bây giờ ta có thể nói cho ngươi!
Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng bọn họ, mấy ông lão sửng sốt, quay người lại, phát hiện thôn trưởng và Hàn Trung sải bước từ gian phòng thờ cúng pho tượng thần Thổ Đia ở phía sau chính đường ra.
- Sao các ngươi lại đi ra từ bên trong?
Thôn lão lúc trước bực tức với thôn trưởng nghi ngờ hỏi:
- Vừa rồi chúng ta đi vào bên trong, trong đó căn bản không có ai, sao các ngươi lại xuất hiện trong miếu Thổ Địa?
Bây giờ nhìn mặt thôn trưởng không có gì đáng ngại, nhưng ngón tay bên trong tay áo hắn lại đang run nhè nhẹ, trong mắt còn toát ra vẻ mệt mỏi.
Hàn Trung cũng không thể duy trì nụ cười ấm áp như trước, đuôi lông mày vẫn còn đọng lại sương lạnh, các vị trí trên cơ thể còn giữ lại tổn thương khác nhau do giá rét gây ra, giống như đã lăn một vòng trong đống tuyết vào mùa đông buốt giá.
- Chúng ta làm gì, đâu cần phải nói cho ngươi biết?
Thôn trưởng híp mắt lại, nhìn vị thôn lão kia, bỏ qua hình tượng hiền lành trước mặt người ngoài xưa nay.
- Vương lão nhị, ở nơi này, ngươi là cái thá gì chứ, đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!
- Ngươi .....