- Ta....
Cơ thể Lý Phóng run rẩy, áy náy cúi đầu xuống, nhưng một giây sau, hắn lại ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười dữ tợn
- Đương nhiên nhẫn tâm! Chúng ta vì ngày này đã phải đợi mười năm! Vì mục tiêu này, ta làm trâu làm ngựa cho các ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ là lúc các ngươi phải trả nợ!
- Ngươi..... Lý thị chúng ta thật là không biết dạy con, thẹn với thôn dân, nuôi dưỡng ra loại người tai họa, vô ơn như ngươi.
Lý lão mở to hai mắt, lộ vẻ mặt khổ sở.
Những người khác không hiểu gì hết, lại không biết hai người đang nói về cái gì.
- Các ngươi đang nói điều gì?
Một vị thôn lão mờ mịt hỏi.
- Nói điều gì...... Đương nhiên là nói việc tính mạng các ngươi nên đi về đâu.
Lý Phóng không cười nữa, lộ vẻ mặt lạnh lùng như sương.
- Lý Phóng, ngươi thật sự thẹn với sự tín nhiệm của Hồng viện trưởng.
Cho dù đã tin tưởng chân tướng, Lý lão vẫn không hề hoang mang.
- Mấy lão già các ngươi không chịu chút ảnh hưởng nào từ pho tượng, là có người đã sớm nói gì với các ngươi đúng không?
Thôn trưởng híp mắt lại.
- Còn có, thật sự cho rằng đàn hương này có thể khiến ta trúng độc sao? Có phải đã quá coi thường ta rồi không?
Lời vừa nói ra, Lý lão đang lạnh nhạt bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Hàn Trung vẫn đang im lặng lập tức bước nhanh đến trước bàn thờ, vươn tay muốn dập tắt làn khói trong lư hương.
Nhưng khi mới vươn được nửa tay, hắn bỗng nhiên giống như rắn độc chuyển hướng, tay nhanh như ảnh, chộp về phía tấm rèm phía sau nơi cung phụng bài vị.
Xoẹt!
Tấm rèm vỡ vụn, một bàn tay đỏ từ trong rèm vươn ra, chạm vào tay Hàn Trung, trong nháy mắt hai bàn tay chạm vào nhau tóe lên tia lửa sáng chói. Tiếng va chạm vang lên, dư âm chấn động, quét bay bài vị trên bàn thờ, cũng làm bại lộ người ẩn nấp phía sau bức rèm.
Người này làn da thô ráp, ăn mặc mộc mạc, hai ống quần cuốn lên tận đầu gối, khuôn mặt phổ thông, giống như lão nông dân cày ruộng trong thôn.
Đây là Ngô Phong đã biến mất từ lâu.
Hai người cũng không giằng co, chỉ giao thủ một chiêu, thăm dò sâu cạn, tự giữ khoảng cách, nhìn nhau bằng ánh mắt ngưng trọng.
- Sư huynh, ngươi giống như trở nên ít nói hơn rồi.
Ngô Phong lãnh đạm nói.
- Sư đệ, ta biết ngươi không có chạy đi........
Hàn Trung nói chuyện, thế nhưng lộ ra giọng nói như có người đang cắt lên tấm kính, tiếng nói khàn khàn còn mang theo cảm giác quái dị vô cùng.
- Không cần để ý đến giọng nói của sư huynh, chẳng qua là bị món đồ chơi nhỏ làm bị thương cuống họng.
Hàn Trung lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn Ngô Phong
- Ngươi ẩn nấp thời gian dài như thế, chẳng lẽ là vì đợi ta ở đây?
- Sư phụ không hy vọng ngươi biến thành cái dạng này.
Ngô Phong hiếm thấy nói một câu dài hoàn chỉnh, thậm chí là mở miệng khuyên giải.
Vừa nhắc đến sư phụ, Hàn Trung lại tránh không nói thêm gì nữa.
Một bên khác, Ngô Phong xuất hiện, thôn trưởng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hắn vặn cổ lạnh nhạt nói:
- Biểu thúc, chất độc này của ngươi rất lợi hại, nhưng ta đã không còn là người nữa, ngươi cảm thấy loại độc này còn có tác dụng với ta sao?
Nói xong, đầu Lý Phóng bỗng nhiên xoay 180 độ, quay về phía sau lưng, nhìn chằm chằm về phía Vương Lão Nhị do nhận thấy tình huống không ổn đã lặng lẽ đi đến cửa:
- Còn có, ngươi muốn đi đâu?
...
Giữa cổ âm u lạnh lẽo, giống như có con rắn độc quấn quanh cổ.
- Tha... tha mạng.
Vương Lão Nhị cứng người tại chỗ, không dám di chuyển, cửa lớn gần trong gang tấc bây giờ lại trở thành khoảng cách không thể vượt qua, khó có thể chạm đến.
- Lão già, chạy trốn rất nhanh đấy!
Trong mắt Lý Phóng lóe lên sự oán độc, ngón tay hắn kéo trong không khí một cái.
Ngay sau đó, Vương Lão Nhị quỳ hai chân xuống đất, cơ thể ngã sầm xuống, đầu đập lên cửa lớn, cơ thể trượt dài, co quắp chết ở trước cửa như một đống bùn nhão, trên cổ còn vương một sợi tóc.
- Đây là quái vật gì?
- Thôn trưởng bị quỷ nhập vào người rồi!
- Chết tiệt, nhanh trốn ra ngoài!
Những thôn lão khác sợ hãi hết hồn, nhanh chóng nhảy dựng lên, rời xa khỏi người thôn trưởng, động tác nhanh nhẹn không giống như những ông lão bảy tám chục tuổi.
- Là do lão phu sai, nếu sớm tin những lời Ngô tiểu tử nói thì sự tình cũng không đến nước này.
Lý Lão vẫn ngồi tại chỗ như cũ, hắn buông quải trượng ra, đấm ngực dậm châm, hai mắt tràn đầy phức tạp cùng hối hận.
Ngô Phong ở bên cạnh đang giằng co với Hàn Trung chợt nhớ lời sư phụ nói, thần sắc mờ mịt không rõ, chậm rãi lùi về sau mấy bước.
- Biểu thúc, xem ngươi là đồng tộc thân thích, ta sẽ không khiến ngươi chết đau đớn.
Lý Phóng quay đầu về phía hắn, lạnh lùng nói.
- Phải không, vậy ta có cần phải cảm ơn tấm lòng tốt của ngươi không?
Lý Lão thu hồi đau xót, bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nói.