- Khụ khụ....
Hồng Thủ phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt càng thêm yếu ớt:
- Cho nên ngươi phải chạy trốn! Chạy khỏi thôn! Trốn càng xa càng tốt!
Sắc mặt của Sở Hà xụ xuống, nhưng vẫn miễn cưỡng tỉnh lại:
- Nếu ta chạy trốn, vậy thôn dân trong này phải làm sao?
- Không cần lo lắng, thôn này chính là một mắt trận, chỉ cần không mở cửa, thì con đại quỷ kia sẽ không dễ dàng mạnh mẽ xông tới.
Hồng Thủ còn nghĩ nói cho Sở Hà biết nhiều chuyện hơn nữa, nhưng lồng ngực ứ nghẹn, làm hắn không thể không nói ngắn gọn:
- Ngươi rời khỏi thôn thì con đại quỷ kia cũng sẽ không chú ý đến thôn nữa.
Nói đến đây, sắc mặt hắn lộ ra vẻ khổ sở.
- Con trai, con đường về sau con đi sẽ rất khó khăn.......
Sở Hà lắc đầu, im lặng một lúc, bỗng nhiên nói
- Đường ở dưới chân, có gì mà khó đi.
Câu trả lời bất ngờ, làm cho Hồng Thủ sững người.
Hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng, mở miệng lại nói, lần này không nói chuyện về con đại quỷ kia nữa, mà liên qua đến bí mật của thôn cùng với kiến thức.
Giờ phút này, Hồng Thủ giống như một vị phụ thân có người con sắp đi xông xáo ngoài đời, chăm chỉ không ngừng lải nhải kinh nghiệm cuộc sống.
Sở Hà cũng không giống người trẻ tuổi có sự phản nghịch và không kiên nhẫn, hắn im lặng nghe sư phụ nói, nhớ kỹ trong lòng, cho đến khi giọng của Hồng Thủ càng ngày càng nhỏ, sắc mặt hắn yên lặng, bước chân càng lúc càng nhanh.
- Sư phụ.......
Ngô Phong bước đi khập khễnh được Trương lão đầu đỡ, gặp được hai người đầy chật vật, nhìn thấy Hồng Thủ gầy như que củi đang hấp hối.
Ngô Phong đau khổ trong lòng, khẽ gọi, hai mắt ửng đầy nước.
Hắn không có cầu Trương lão đầu ra tay cứu trị.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hạn lớn của Hồng Thủ sắp đến.
- Ừ... là Phong Tử à?
Giọng nói của Hồng Thủ vốn càng ngày càng yếu, chợt nghe thấy tiếng của Ngô Phong, ý thức giống như tỉnh lại, quay đầu nhìn hắn một cái.
- Hồng viện trưởng.......
Trương lão đầu lộ ra vẻ mặt sầu khổ, cũng nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Hồng Thủ, thân là một vị thầy thuốc, không có người nào có thể hiểu rõ trạng thái bây giờ của Hồng Thủ hơn hắn.
Khí huyết chỉ còn lại một tia, còn sống đã là kỳ tích.
Bước chân của Sở Hà cũng không ngừng lại, Ngô Phong dưới sự giúp đỡ của Trương lão đầu, đi theo phía sau Sở Hà, cùng nhau đi đến cửa chính của thôn.
Lúc sắp tiến vào chỗ đầu thôn Tây, Sở Hà bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện tất cả các thôn dân đã ra khỏi nhà từ lúc nào, bọn họ đứng ở hai bên đường, khổ sở, phức tạp nhìn Hồng Thủ đang ở trên lưng hắn.
- Hồng viện trưởng.....
- Hồng viện trưởng.....
- Hồng viện trưởng.....
Mỗi một bước Sở Hà đi qua, thôn dân ở bốn phía đều không kìm nén được gọi tên Hồng Thủ, trong mắt họ có kính nể, khổ sở càng nhiều hơn chính là buồn đau.
Những tiếng kêu to tầng tầng lớp lớp, chấn động linh hồn.
Hồng Thủ sắp chết giống như đã nhận ra sự cổ vũ của mọi người, lần nữa tỉnh lại, hắn cố gắng nở nụ cười, tự nhiên đối mặt với mọi người.
Các thôn dân giống như Ngô Phong đi theo phía sau Sở Hà, mọi người đi đến chỗ cửa chính của thôn, số lượng thôn dân đi theo hơn trăm người.
Có rất nhiều người trong số bọn họ đều ở trên mái nhà nhìn rõ trận thảm chiến xảy ra, đều biết Hồng Thủ là vì thôn mới xảy ra như thế.
Sở Hà nhún chân, nhảy lên đầu tường.
Phía trước chính là biên giới tràn đầy sương mù dày đặc, dãy tường vây quanh co khúc khủy to lớn.
Một tòa tế đàn rất lớn hiện ra trước mặt hai người.
- Sư phụ....
Sở Hà nhẹ giọng gọi, thật lâu cũng không được đáp lại.
Trong lòng hắn nhói đau, ngay lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai hắn.
- Thả ...... Thả ta xuống!
Sở Hà nhẹ nhàng đặt Hồng Thủ lên trên tế đàn.
Hắn nhìn qua sương mù dày đặc, bên tai quanh quẩn tiếng mắng chửi oán độc của Lý Phóng, trong miệng thì thào: . - Hy vọng ..... là ta nghĩ nhiều, mong trước khi chết, phát huy được tác dụng cuối cùng.
Hồng Thủ lấy một nửa thanh đồng lệnh từ trong ngực ra, phí sức đặt lên tế đàn, một ngụm máu phun lên thanh đồng trên tế đàn.
Trong giây lát, hào quang lóe lên.
Trên tường rào phạm vi mấy dặm, mỗi một tòa dùi đá bắt đầu chuyển động, tản mát ra ánh sáng nóng bỏng, bao phủ lấy toàn thôn.
Trận lớn của thôn Thổ Hà, khỏi động.
Sở Hà thấy vậy, trong lòng cảm thấy may mắn vì trước đây chưa bao giờ có ý định đụng vào đầu tường.
- Hí...
Bỗng ngay lúc này, ở một góc phía Nam của thôn bỗng vang lên tiếng kêu gào kịch liệt, một đoàn bóng tối bị đẩy lùi ra ngoài, chạy về trong sương mù.
Đó là một cái đầu người.
Cái đầu này giống y như đúc cái đầu pho tượng ở trong miếu Thổ Địa của thôn Thổ Đầu.
- Sư phụ, cái này.
Sở Hà quay đầu hỏi, câu hỏi bỗng nhiên ngừng lại.
Trên tế đàn, chẳng biết từ lúc nào Hồng Thủ đã rũ đầu xuống.
Ngô Phong ở một bên che mặt khóc, rất đau buồn.
Mấy trăm vị thôn dân đứng trước cửa cũng lộ ra vẻ đau buồn.
Một vị thôn lão chậm rãi đi ra từ trong đám người, đau khổ hô to.
- Tiễn đưa Hồng viện trưởng!
Mấy trăm vị thôn dân cùng nhau quỳ xuống đất.
Chậm rãi cúi mình trước thân thể vĩ đại ở trên tế đàn kia.