- Tranh thủ tuần tra xong, báo lại chuyện này cho thôn truowrng.
Sở Hà trầm ngâm nói.
Mấy người khác gật đầu, đoàn người chuẩn bị nhanh chóng tuần tra xong khu vực còn lại, nhưng ở khu vực cuối cùng lại thấy Lưu Từ thong thả đến trễ.
Hắn ngồi xổm bên ruộng, một tay hơi xoa ngực, khóe miệng như mang theo nụ cười nhạt, tâm trạng dường như rất tốt.
Thế nhưng khi nhìn thấy đám Sở Hà, sắc mặt lập tức nghiêm lại, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, cuối cùng như một mũi thương nhìn thẳng Sở Hà.
- Vì sao không đợi ta mà tự tiện dẫn người...
- Ngươi đến muộn!
Sở Hà ngắt lời, lập tức lạnh lùng nhìn lại hắn.
Thân thể này trước kia tính tình chất phác, không hiểu nguyên tắc, làm việc nhiều lần khiến Lưu Từ thấy bất mãn, giữa hai người từ lâu đã sinh hiềm khích. Nhưng con người Lưu Từ rất nặng thân phận, thích sĩ diện, đương nhiên không muốn thừa nhận chuyện mình đến trễ, lại không muốn mất đi uy nghiêm trước mặt các sư đệ khác, thế là chỉ có thể đi trước một bước.
Cho nên hắn vừa mở miệng, Sở Hà đã biết tên này muốn thả rắm gì, thậm chí nội dung Sở Hà cũng đoán được sơ sơ.
- Tới muộn cái gì, ta chẳng qua đến trễ một chút, ngươi tự tung tự tác dẫn dội tuần tra, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải Đại sư huynh sẽ trách tội lên đầu ta sao?
Lời vừa rồi của Sở Hà làm hắn không nén giận được.
- Bây giờ ngươi thấy rồi, không có bất trắc gì, cũng không có ai sẽ trách tội ngươi.
Sở Hà không muốn lãng phí thời gian với đồ ngu ngốc này, xoay người muốn đi ngang qua người hắn, ai ngờ Lưu Từ sải bước ngăn trước người Sở Hà.
Sở Hà ngẩng lên, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
- Tránh ra, ta còn có việc.
- Haha, Sở Hà, công pháp đột phá hình như làm người có chút không biết lượng sức mình rồi?
Lưu Từ trầm mặt, cười lạnh.
Đệ tử bên cạnh thấy dáng vẻ hai người giương cung bạt kiếm, muốn giải thích thay cho Sở Hà nhưng lại không dám đắc tội với Lưu Từ.
Nhưng vẫn có người hít sâu một hơi, đứng ra.
- Lưu sư huynh, chúng ta đã đợi ngươi, là ngươi...
- Câm miệng! Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Lưu Từ đột nhiên quay đầu hung ác nói:
- Còn nữa, đây là việc riêng của ta và Sở Hà, mấy người các ngươi nếu biết điều thì cút nhanh đi!
Lúc này, Sở Hà đột nhiên xoay đầu nói với mấy người:
- Các ngươi đi đi, chúng ta muốn nói chuyện riêng một chút.
- Sở sư huynh, ngươi...
- Ôi ôi, đi thôi, dính líu vào làm cái gì.
Mấy người khác đẩy tên đệ tử kia, nhanh chân rời đi.
Sở Hà nhìn về phía mấy người, không quên nhắc nhở:
- Đúng rồi, nhớ phải báo cho thôn trưởng, phải đổi dùi.
Đệ tử đi sau cùng lập tức quay đầu lại đáp lời, sau đó nhanh chóng rời đi.
- Được, Sở sư huynh, chúng ta làm ngay.
Sở Hà nhướng mắt, nhận ra Lưu Từ làm khó dễ mình là có việc khác.
- Được rồi, có chuyện gì ngươi cứ nói đi.
- Ha ha, xem như ngươi thức thời.
Thấy người đã đi hết, Lưu Từ càng trắng trợn không kiêng nể, xòe bàn tay ra trước mặt Sở Hà, lạnh lùng nói:
- Đưa đồ Đại sư huynh tặng ngươi cho ta!
...
Nhìn bàn tay đưa tới, Sở Hà không hiểu gì cả. Hàn Trung đã cho hắn cái gì như vậy sao?
- Lấy ra nhanh lên, ta không tin hắn không đưa thứ đó cho ngươi!
Gương mặt trắng nõn của Lưu Từ vặn vẹo, hắn quát to.
- Được rồi, đưa ngươi là được chứ gì, gấp cái chó gì chứ!
Sở Hà lẩm bẩm chửi thầm, sau đó xoay người qua bên giống như đang tìm thứ gì.
Ánh mắt Lưu Từ nóng lên, đang cúi đầu định xem xét phía hông Sở Hà, đột nhiên trong đồng tử hắn xuất hiện hình ảnh một cây đoản côn đánh tới, tiếng kêu đau đớn vang lên.
- Vô liêm sỉ!
Lưu Từ thần tình âm lãnh, hai mắt bốc hỏa, đang định bước lùi ra phía sau, cánh tay lại bị cản lại.
Sở Hà đã sớm đoán được động tác tiếp theo của Lưu Từ, tay hắn chế trụ cổ tay Lưu Từ như gọng kìm sắt.
Ông ——
Thoát đi không được, quanh thân Lưu Từ lóe lên kim quang, tay phải vung lên che mặt, lập tức va chạm với đoản côn đang đánh tới.
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên, cánh tay phải đau đớn không tả nổi, ngay sau đó là lực lượng khủng khiếp ập tới!
Từ khi nào khí lực của đối phương lại lớn như vậy!
Hai mắt Lưu Từ ửng đỏ, trong lòng càng là khiếp sợ vạn phần, nhưng mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Sở Hà.
- Thứ chó má, trốn cái gì, không phải ngươi muốn đồ của lão tử sao? Bây giờ lão tử cho ngươi!
Sở Hà cong lưng vung cước tới, Lưu Từ phản ứng cũng không chậm, lập tức lấy chân đánh trả.
Phanh!
Hai người đồng thời lui ra sau, nơi ngực có một dấu chân.
- Phốc!
Sở Hà phun ra một búng máu, hắn xoa xoa ngực, chỉ cảm thấy nội tạng khí quan giống như bị bỏ vào trong máy giặt, quay cuồng khó chịu.
Lưu Từ cũng không tốt hơn chút nào, sắc mặt trắng bệch, lại vì ở thế bị động nên còn nặng đòn hơn Sở Hà nhiều.