Nguyễn Nhuyễn đang nói chuyện phát hiện hình nhân trong thành cho Ninh Giảo và Mạnh Tịch, Thẩm Ân có vẻ không muốn tiếp xúc nhiều với hai người họ nên ở trong phòng không ra ngoài. Sự thật là xuống núi sắp mười ngày rồi, ngoài hai ngày vừa xuống núi ra thì Thẩm Ân không hề gặp Ninh Giảo. Bữa ăn đều là Nguyễn Nhuyễn mang tới phòng, ăn xong lại dùng thuật làm sạch để tản đi mùi thức ăn trong phòng.
Vả lại, Thẩm Ân và Ninh Giảo đều thuộc kiểu vô cùng lạnh lùng, số câu nói với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhìn thái độ cư xử này của hai người, Nguyễn Nhuyễn bỗng không biết chuyến đi này có ý nghĩa gì, có lẽ thật sự là giúp đỡ chính nghĩa.
Biết được chuyện hình nhân, Ninh Giảo vô cùng xem trọng, lập tức dẫn Mạnh Tịch ra ngoài thăm dò tình hình. Nhìn chòng chọc bóng lưng hai người lao ra cửa, Nguyễn Nhuyễn đứng trên tầng thở dài, nàng phát hiện Ninh Giảo hoàn toàn không muốn dẫn nàng đi theo.
“Cốc cốc cốc.” Nàng gõ rồi mở cửa phòng Thẩm Ân, thấy chàng đang ngồi xếp bằng trên giường. Nắng vàng rọi vào cửa sổ, rơi trên tấm màn trướng nhạt màu, chiếu sáng bừng cả căn phòng. Làn gió lay đưa, thổi vào đai buộc tóc của người nam nhân, ống tay áo mềm mại cũng tung bay, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo như miếng ngọc của chàng.
Chiếc áo đạo sĩ rộng khiến vóc dáng chàng trông hơi gầy, cộng thêm vẻ ngoài quá anh tuấn, quả thực giống hệt với những công tử được nuông chiều ở giới phàm trần. Nhưng Nguyễn Nhuyễn đã từng chạm vào lồng ng.ực rắn chắc đó, nàng biết cơ thể ẩn giấu bên dưới lớp áo đạo sĩ rộng rãi đó khiến người ta suy nghĩ xa xôi đến thế nào.
Hai tay Nguyễn Nhuyễn chống má ngồi một bên, yên lặng tán thưởng vẻ đẹp vô tận một lúc, ánh mắt nàng bị một luồng khí đen thu hút. Luồng khí đen đó tỏa ra từ giữa hàng mày của Thẩm Ân, lướt qua cổ chàng, quấn lấy chàng hệt như một sợi dây xích. Đuôi mắt của nam tử bị luồng khí đen bao bọc dần phiếm đỏ, đôi môi hồng cũng dần tươi tắn, cả căn phòng đầy mê hoặc.
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt bởi hình ảnh này, khuỷu tay chạm đổ tách trà trên bàn, nàng hé môi, quên mất tình huống hiện tại của mình, mắt nhìn chằm chằm vào người nam nhân ngồi trên giường.
Người nam nhân đang nhắm chặt hai mắt bỗng mở mắt ra như bị tiếng tách trà rơi xuống đất làm phiền, đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào thiếu nữ đang dựa bên bàn. Luồng khí đen quanh quẩn quanh người dần tan đi, lần nữa chui vào giữa đôi mày.
Thẩm Ân bỗng nở nụ cười, đôi môi khêu gợi cong lên thành vòng cung cực đẹp, chàng vẫy tay với thiếu nữ đang ngẩn người nhìn chàng, giọng nói trầm khàn mê hoặc: “Lại đây.”
Trong mắt chỉ chứa khuôn mặt tuấn tú của người nam nhân, ánh mắt Nguyễn Nhuyễn dại ra, nàng nghe lời đứng lên đi tới trước người chàng. Nguyễn Nhuyễn ngồi xổm xuống dựa vào bên giường, ngoan ngoãn nghiêng đầu dán mặt cọ vào đùi Thẩm Ân, nũng nịu gọi: “Đại sư huynh.”
Đầu ngón tay lành lạnh nắm cằm thiếu nữ nâng lên, Thẩm Ân thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc muội là ai?”
Tiếc là chàng không thể nhận được lời hồi đáp nào cả. Đôi mắt mất đi tiêu cự của thiếu nữ chỉ đờ đẫn, mờ mịt nhìn chàng.
Thẩm Ân luồn hai tay qua nách thiếu nữ, bế nàng ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt, nhìn đăm đắm vào đôi mắt hạnh trong veo của thiếu nữ, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên mí mắt. Chóp mũi chạm nhau, hơi thở ấm áp đan xen, Thẩm Ân ngậm lấy hai cánh môi hé mở. Đầu lưỡi mềm mại thuận theo hình dạng đôi môi, tiến vào khoang miệng ấm áp.
Chàng mở mắt quan sát những thay đổi trên khuôn mặt người thiếu nữ, nhìn thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng đó dần bao phủ một tầng sương nước, như pha lê trong suốt, như hạt sương đọng trên cánh hoa buổi sớm mai. Dáng vẻ bị chàng dẫn dắt vô cùng đáng thương nhưng lại lộ ra đôi chút mờ mịt vì mất đi thần trí.
Thẩm Ân nghĩ, nếu lúc này thiếu nữ trong lòng chàng tỉnh lại, chắc chắn nàng sẽ giơ móng vuốt sắc bén như mèo ra, sau đó cào cho chàng máu tươi đầm đìa. Xong chuyện, sợ chàng tính sổ, nói không chừng sẽ ôm đùi chàng mà nhận thua.
Ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
M.út mạnh cánh môi đầy đặn của thiếu nữ, lúc này Thẩm Ân mới lùi lại, thấy cánh môi nhuốm một lớp óng ánh, để lại dấu vết mờ ám bị người ta giày vò chẳng chút thương xót. Chàng hài lòng cong môi, đôi hàng mi dài che đi dục vọ.ng cuộn trào trong đáy mắt.
Vùi mặt vào cần cổ thanh tú trắng nõn của người thiếu nữ, ngửi mùi hương thoang thoảng chỉ thuộc về nàng, trái tim chàng bỗng chốc ổn định lại. Tùy ý hôn lên chiếc cổ xinh đẹp vài cái, lúc này chàng mới bế nàng đứng dậy, xuyên thẳng qua tường đến một gian phòng khác.
Đặt thiếu nữ nằm lên giường xong, tay làm phép, người trên giường bỗng nhắm mắt ngủ say. Thẩm Ân ngồi bên giường nhìn nàng trong chốc lát, sau đó biến mất khỏi phòng.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Nhuyễn mơ màng tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt. Trong đầu trống rỗng, như thể quên mất chuyện gì đó. Đột nhiên nàng vỗ trán, mang ủng rồi chạy sang phòng bên cạnh.
Đến cửa, nàng khuôn phép gõ cửa, được sự đồng ý của người bên trong rồi mới đẩy cửa đi vào. Thấy Thẩm Ân đã thay quần áo ngạc nhiên, không kiềm được nhìn thêm hai lần.
Chiếc trường bào này hoàn toàn khác với áo đạo sĩ thuần trắng bình thường Thẩm Ân hay mặc, cổ tay áo và vạt áo phân đều hoa văn phức tạp, nhìn kỹ còn có một lớp viền vàng được khảm dọc theo cổ áo. So với áo choàng thuần trắng như trước đây thì có thể nói là bộ quần áo này rất lộng lẫy.
Liếc nhìn người nam nhân biếng nhác tựa bên cửa sổ, lần này Nguyễn Nhuyễn giữ được miệng không hỏi nhiều. Không ngờ nam tử đối diện nhìn sang, cau mày với nàng: “Muội không nhận ra ta có gì khác à?”
“À thì…” Nguyễn Nhuyễn im lặng, dò xét trả lời: “Thay quần áo rồi?”
“Hết rồi à?” Thẩm Ân trầm giọng, ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm, không hài lòng mím môi: “Không đẹp?”
“… Đẹp.”
Có được câu này của thiếu nữ, Thẩm Ân giãn đôi mày đang cau chặt ra, nhàn nhã dựa vào tường: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Đại sư huynh, có phải huynh quên chuyện hình nhân rồi không?” Nguyễn Nhuyễn kéo ghế ngồi xuống, vội nói: “Nhóm Ninh tiên tử đã ra ngoài điều tra rồi, có phải chúng ta cũng nên làm chút gì đó không?”
“Làm gì?” Thẩm Ân hờ hững liếc nàng, đứng im không nhúc nhích.
Nguyễn Nhuyễn không hiểu dáng vẻ này của Thẩm Ân là ý gì, nàng khảy ngón tay, hỏi: “Chúng ta không đi giúp sao?”
Vừa dứt lời, Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy người nam nhân đối diện quan sát từ đầu đến chân nàng, lời nói nhẹ bẫng toát vẻ chán ghét quen thuộc: “Có đệ tử của Quy Nhất Tông rồi, chân yếu tay mềm chạy mấy bước là thở hồng hộc như muội có thể giúp được gì?”
Nguyễn Nhuyễn mở lớn mắt, tức đến mặt đỏ tía tai. Mặc dù chàng nói không sai, nhưng lại quá thẳng thừng. Huống hồ, cho dù nàng không giúp được gì nhưng ít nhất nàng cũng có lòng. Đâu như người nam nhân nhàn nhã vô tư trước mặt, giúp được mà cũng chẳng thấy chàng động đậy gì.
Nguyễn Nhuyễn tức giận đi ra ngoài, cảm thấy việc đến tìm Thẩm Ân là một sai lầm. Nàng khẽ thở dài, xuống tầng, tìm một vị trí có tầm nhìn tốt trong sảnh nhà trọ rồi ngồi xuống, đợi nhóm Ninh Giảo quay về. Mặc dù không giúp được gì, nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn bận tâm đến chuyện này.
Dù sao thì chuyện này chẳng những liên quan đến an nguy của bản thân, trong thành còn có nhiều người dân như vậy, nếu không tóm được kẻ đứng sau cướp những linh hồn kia thì tai họa tiềm ẩn sẽ rất lớn.
Đợi cả một ngày, cho đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng trên bầu trời biến mất, Ninh Giảo và Mạnh Tịch mới vội vã trở về, sắc mặt không tốt cho lắm. Nguyễn Nhuyễn đoán, có thể chuyện này hơi nan giải.
“Điều tra được manh mối gì không?” Nàng đứng dậy đón, ngăn bước chân họ đang muốn lên tầng.
“Ở phía Tây thành có một trạch viện rất lớn để trống. Rất lâu trước đây, ở đó xảy ra một vụ hỏa hoạn tự nhiên, bị người trong thành xem là điềm chẳng lành nên bỏ trống. Lúc bọn ta đến đó thì phát hiện viện tử đó đã bị kết giới vây lại. Ta với sư tỷ gắng gượng phá kết giới đi vào trong, thấy bên trong chất đầy xương trắng, Những thứ khác thì cần kiểm chứng.” Mạnh Tịch đôi ba câu giải thích xong hành trình hôm nay của họ, không hề giấu giếm chút nào.
Ninh Giảo bên cạnh vẻ mặt nghiêm trọng không lên tiếng, nàng ta vẫn đang nghĩ đến kết giới ở trạch viện kia. Thực ra đó không chỉ đơn giản là một kết giới, nếu Mạnh Tịch cẩn thận hơn chút nữa thì có lẽ sẽ nhận ra bên trong kết giới còn rải rác hoa văn bùa chú lộn xộn. Đó là thứ mà chưởng môn Quy Nhất Tông, cũng chính là Vật Thông chân nhân – sư phụ của nàng ta quen dùng.
Có lẽ người khác không biết, nhưng từ lúc còn rất nhỏ Ninh Giảo đã nhìn thấy sư phụ của mình tạo ra kết giới giống vậy, hoa văn bùa chú rườm rà đó đã để lại cho nàng ta ấn tượng rất sâu sắc.
Ninh Giảo siết chặt tay cầm kiếm, tự nhiên nghĩ đến rất nhiều thứ. Chẳng hạn như tại sao hoa văn bùa chú đó lại xuất hiện ở đây? Hình nhân bị hút lấy linh hồn là thế nào?
Ký ức lãng quên theo thời gian dần hiện ra, nàng ta nhớ đến chuyện hơn mười năm trước, sư phụ đã tổn hại rất nhiều nguyên khí để gia cố phong ấn của Ma Sơn, vì vậy mà bế quan một lần. Thời gian chưa đến nửa năm, tu vi đã từ kỳ Hóa Thần, vượt qua giai đoạn hợp thể, trở thành lão tổ của kỳ Đại Thừa, chỉ thiếu độ kiếp nữa là thăng lên thành tiên.
Song, điều kỳ lạ là đây vốn là chuyện tốt, sau khi bị nàng ta vô tình bắt gặp, sư phụ không cho phép nàng ta nói với người khác. Ninh Giảo nghe theo lệnh sư phụ, giấu đi chuyện này, không nhắc đến với ai. Bây giờ nghĩ lại thì phát hiện không hợp lý.
Độ kiếp đến kỳ Đại Thừa ứng với sáu mươi tư tia sấm sét, tia nào cũng cực kỳ hung dữ mạnh mẽ. Nhưng những ngày sư phụ bế quan hoàn toàn không có sấm sét, vậy sao tu vi có thể đến kỳ Đại Thừa nhỉ?
Trước đây Ninh Giảo chưa từng nghĩ đến, nhưng gặp phải chuyện hình nhân, nàng ta lại không khỏi nghĩ nhiều. Nàng ta từng đọc được ghi chép có liên quan đến thuật nhiếp hồn trong một cuốn sách mật ở Tàng Thư các, nói rằng tà thuật này được tạo ra bởi ma quỷ, dựa vào việc hấp thụ linh hồn để nâng cao tu vi của bản thân.
Nếu tu theo con đường tu luyện chính thống thì phải chịu đựng sấm sét mới có thể thăng cấp, dựa vào hấp thụ linh hồn để thăng cấp nhưng lại khéo léo tránh được đạo trời, không cần độ kiếp cũng có thể tăng tu vi.
Con đường tắt này tạo ra đã nhận được sự săn đón của vô số tu sĩ, không chỉ ma quỷ mà ngay cả đệ tử của rất nhiều môn phái cũng đi theo con đường tà này. Khi ngày càng nhiều người bị hút mất linh hồn, giới phàm trần và giới tu tiên đều bị chìm trong những đau khổ tang thương.
Người mất đi linh hồn không có linh hồn, chết cũng tan thành mây khói, không vào được địa phủ. Người thân của họ khóc lóc chẳng kể ngày đêm, cuối cùng kinh động đến đạo trời. Giáng xuống hỏa hoạn để trừng phạt, thiêu sạch những tu sĩ đi theo con đường tà đạo đó.
Ai dám đấu với trời? Từ đó về sau, thuật nhiếp hồn thất truyền, mãi cho đến ngày nay mới xuất hiện lại.
Lòng Ninh Giảo ngờ vực lo lắng, nhưng nàng ta không dám và cũng sẽ không nói cho Nguyễn Nhuyễn và Mạnh Tịch biết. Chuyện liên quan đến Quy Nhất Tông và sư phụ của nàng ta, nàng ta buộc phải thận trọng.
“Ể? Nguyễn tiên tử, sao trên cổ ngươi có mấy dấu đỏ thế?”
Lời Mạnh Tịch khiến Ninh Giảo hoàn hồn, nàng ta vô thức nhìn vào cổ Nguyễn Nhuyễn, chỉ thấy trên làn da trắng nõn đúng là có ba chỗ đỏ, hệt như bị cào.
“Hả?” Nguyễn Nhuyễn sờ cổ mình, nàng xuống giường cũng không soi gương, không biết cổ mình đỏ, tiện miệng nói: “Có thể là bị côn trùng cắn đấy.”
Mạnh Tịch hiểu ra gật đầu, lấy một hộp tròn nhỏ trong ống tay áo nhét vào tay Nguyễn Nhuyễn: “Đây là cao Ngọc Ẩn, rất hiệu quả với vết sưng đỏ do côn trùng cắn.”
“Cảm ơn.” Nguyễn Nhuyễn không từ chối, cất hộp cao vào túi.
Đồ mình tặng được nhận, Mạnh Tịch đứng một bên cười ngốc nghếch, còn Ninh Giảo thì nheo mắt nhìn chằm chằm vào vết đỏ đó một lúc lâu.
Càng nhìn càng cảm thấy đó không phải do côn trùng cắn mà giống với… dấu hôn hơn.
Mặt Ninh Giảo bỗng chốc thoắt xanh thoắt đỏ, liếc nhìn thiếu nữ vẻ mặt vẫn bình thường như không có gì xảy ra, phất tay áo cắn răng lên tầng.
Có thể thân thiết với Nguyễn Nhuyễn như vậy, ngoài người nam nhân mặt mày anh tuấn, mắt như đầm nước lạnh lẽo thì còn có thể có ai nữa chứ? Mấy ngày qua, hai người họ như hình với bóng.
Trong lòng có chút không cam tâm. Rõ ràng nàng ta quen Thẩm Ân sớm nhất chẳng phải sao? Dựa vào đâu mà một đứa vô dụng chỉ ở kỳ luyện khí lại lọt vào mắt chàng?
Bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của người nam nhân ở đầu cầu thang, Ninh Giảo giật mình, vội cụp mắt, căng thẳng quay về phòng mình.
“Xem ra hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, có phải ta quấy rầy rồi không?” Thẩm Ân bước từng bước đi xuống, vẻ mặt hơi lạnh lùng, trông không vui lắm.
Nguyễn Nhuyễn nhạy bén nhận ra cảm xúc của người nam nhân thay đổi, lúc tay chàng nắm sau cổ áo của nàng rồi xách nàng lên trước, nàng cười nịnh nọt: “Nào có chứ? Có phải đại sư huynh đói rồi không, hay là chúng ta bảo ông chủ đưa cơm đến phòng nhé?”
Nam tử liếc nhìn nàng, bỏ đi ý nghĩ xách nàng lên tầng. Chàng đi tới trước, ánh mắt tỏ ý bảo nàng đi theo. Chào Mạnh Tịch xong, Nguyễn Nhuyễn vội đuổi theo, chỉ sợ Thẩm Ân sáng nắng chiều mưa lại đổi ý.
Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau, Mạnh Tịch há miệng, trong mắt toát lên vẻ cô đơn.