Chương 24: Báu Vật Độc Nhất Vô Nhị
Ngay lập tức, vẻ mặt của cậu sinh viên đại học đông cứng lại, đến cả những người đứng cạnh cũng vậy.
Thời gian như ngừng chuyển động.
Khuôn mặt như được thần linh dành cả tình yêu, tỉ mỉ từng đường nét để khắc họa nên đó, mỗi một bộ phận đều vừa vặn hài hòa, áng nắng ấm áp nán lại trên người nàng, biểu cảm ngây thơ của nàng như nữ thần lạc vào chốn nhân gian.
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, cuối cùng ba người đuổi theo phía sau cũng đuổi kịp Vân Xu.
Y Hạo Ngôn thấy cậu sinh viên đại học đang nhìn chăm chú vào người phụ nữ ngồi dưới đất. Không nghĩ nhiều, mục đích hắn đuổi theo đến đây chỉ có một, đó chính là bắt người phụ nữ bất lịch sự này xin lỗi Trì Tiêu Tiêu.
“Vân Xu, đừng tưởng rằng ngươi được Trì Châu bao che là muốn làm gì thì làm nhé.”
Y Hạo Ngôn lạnh lùng nói:
“Xin lỗi Tiêu Tiêu đi.”
Trì Tiêu Tiêu cố gắng lấy lại hơi thở, nàng đứng sau Y Hạo Ngôn và chờ phản ứng của Vân Xu.
“Anh này, ta đã báo chuyện này với Trì tổng rồi, mọi chuyện đợi Trì tổng đến rồi hẵng nói.”
Thư ký Lữ không chút nể mặt đi lướt qua hai người họ rồi đỡ Vân Xu đứng dậy.
“Ngươi…”
Y Hạo Ngôn đang định nói nhưng lại đột ngột dừng lại khi thấy Vân Xu quay mặt lại, trông nàng giống như một con vịt bị bóp cổ.
Cuối cùng thì hắn cũng biết tại sao những người ở đây lại có vẻ mặt mê mẩn như vậy, khi vẻ đẹp tuyệt mỹ mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả hiện ra trước mắt ngươi thì làm gì có ai có thể rời mắt.
Hắn mở miệng, cổ họng khô khốc không nói được lời nào, chỉ có thể sững sờ đứng đó với vẻ mặt hoảng hốt.
Những lời trách móc cùng với sự ghét bỏ đó lặng lẽ tan biến vào không khí.
Đây là vị tiểu thư thật đó sao?
Vẻ mặt Trì Tiêu Tiêu mơ màng, nàng bất giác nghĩ rằng thảo nào anh cả lại yêu thương, chiều chuộng Vân Xu đến vậy. Vẻ đẹp này chẳng khác gì một sự tạo hóa lừa đảo. Nếu người nhà Trì gia gặp mặt nàng thì e là cuối cùng cũng sẽ giống như anh cả mà thôi.
Sự khinh bỉ tiềm ẩn lúc có lúc không biến mất, thay vào đó sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy nàng một cách dữ dội, mọi thứ của nàng đều phải đầu hàng trước vẻ đẹp này.
Vân Xu được thư ký Lữ đỡ dậy, thấy Trì Tiêu Tiêu đang đứng cách đó không xa khiến nàng bất giác run lên, đau đớn và tra tấn đã được chôn sâu trong ký ức, một người phụ nữ xinh đẹp với vẻ mặt hung dữ trút hết sự tức giận vì bị đánh đập lên người một đứa trẻ dần dần hiện lên.
Nỗi thống khổ không cách nào diễn tả lan khắp cơ thể, những vết thương đã được chữa lành giờ lại xuất hiện, xuất hiện rồi lại được chữa lành.
Đêm này qua đêm khác, không có hồi kết.
Nàng thật sự sợ hãi, ai đó có thể đến cứu nàng không, Vân Xu nắm chặt lấy tay thư ký Lữ, sắc mặt tái nhợt đi.
“Xu Xu!”
Một giọng nói quen thuộc xuyên qua bóng tối xuất hiện, người đi tới kéo Vân Xu vào lòng, cảm giác được ôm khiến nàng như vỡ òa.
“Đừng sợ, ta ở đây, Không ai có thể làm hại ngươi, Xu Xu, đừng sợ. "
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.
Vân Xu nhẹ nhàng và chậm rãi gọi tên hắn
"Quý, Thừa, Tu."
Vẻ mặt nàng nhợt nhạt và yếu ớt.
“Ừm, ta ở đây.”
Quý Thừa Tu nhẹ nhàng ôm Vân Xu vào lòng và liên tục an ủi nàng, nhẹ nhàng như đang đối xử với một báu vật độc nhất vô nhị trên đời.
Nàng quả thật chính là báu vật không gì thay thế được của hắn.
Tư thế của hai người khiến Vân Xu không thể thấy vẻ mặt của Quý Thừa Tu, nhưng cái ôm của hắn vẫn khiến nàng cảm nhận được rõ ràng cảm giác an toàn.
Nhẹ nhàng, ấm áp và vững chắc.
Cơ thể mỏng manh yếu ớt trong vòng tay hắn vẫn đang vô thức run rẩy, hành động và lời nói của Quý Thừa Tu mới dịu dàng làm sao, ánh mắt hắn nhìn Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn cũng thật sắt lạnh, giống như những cột băng sắt nhọn của trời đông tuyết phủ đâm xuyên qua cơ thể.
Ánh mắt xuyên qua khiến Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn phải lùi lại một bước, những người đứng trước mặt cũng không còn ai dám nhìn Vân Xu với vẻ dịu dàng nữa.
Trì Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, một Quý Thừa Tu có lai lịch xuất chúng, hơn nữa nàng còn từng nghe Trì Châu nói rằng hắn là người thừa kế của Quý gia ở Ma đô, bản thân nàng còn từng có thiện cảm với hắn ta.
Ấy thế mà người đàn ông này lại tỏ ra thờ ơ và lịch sự né tránh ý tốt của nàng.
Trì Tiêu Tiêu từ nhỏ cũng đã sống trong sự nuông chiều, nếu không giữ được mặt mũi thì sự thiện cảm này ắt nhiên cũng sẽ không cần đến nữa.
Tuy nhiên, Quý Thừa Tu từ chối nàng nhưng lại đối xử rất dịu dàng với Vân Xu, ánh mắt nhìn nàng thì lại lạnh lùng và sắc nhọn, Trì Tiêu Tiêu choáng váng đầu óc, sự ghen tị dâng trào mạnh mẽ.
Không nên như vậy, sự việc không nên tiến triển như vậy.
Trì Tiêu Tiêu cho rằng nàng mới đúng là thiên kim tiểu thư lớn lên với sự giáo dục đàng hoàng, là tâm điểm của đám đông và là đối tượng yêu mến của tất cả mọi người.
Tất cả đều nên yêu thích nàng hơn mới phải.
Tại sao...lại thành ra thế này?