Chương 35: Tạo Nghiệp
"Vân Xu không quay về Trì gia thì vẫn là em gái của ta, ta sẽ cho nàng tất cả và để nàng có một sống hạnh phúc bên cạnh ta."
Trì Châu dừng một chút lại nói tiếp,
"Còn nếu hỏi dựa vào cái gì, thì chính là dựa vào Vân Xu sẽ chỉ thừa nhận ta là người thân, nàng chỉ tin tưởng ta. "
Có lẽ hiện tại phải cộng thêm cả Quý Thừa Tu, nhưng điều này không cần thiết phải nói ra ở đây.
Ba Trì thở dài, ông hy vọng rằng Vân Xu có thể sớm trở về Trì gia, nhưng từ thái độ của Trì Châu xem ra có lẽ không thể nữa rồi, đành phải từ từ, trước tiên hẵng cứ nhường một bước.
“Vậy thì trước hết hãy để chúng ta đến gặp Vân Xu một chút.”
Ba Trì cho rằng yêu cầu này không có gì quá đáng, gặp mặt con gái ruột của mình chẳng phải quyền lợi mọi cha mẹ hay sao.
Không ngờ Trì Châu lại im lặng, suy nghĩ vài giây, hắn nói:
"Ta muốn hỏi ý kiến của Xu Xu trước, nếu nàng không muốn, chuyện gặp mặt cũng không cần phải nhắc lại nữa."
Người nhà họ Trì không dám tin vào những gì mình vừa nghe, Trì Châu sau khi nói hết ra những gì cần nói thì liền xoay người rời đi, Vân Xu vẫn đang ở nhà đợi hắn.
Trì Hiền nhìn chằm chằm bóng lưng của anh cả đang rời đi, rốt cục thì bọn họ ngay cả cơ hội gặp mặt Vân Xu cũng không có, anh cả cũng thật quá độc đoán đi.
Nhưng hắn không thể phủ nhận lời đối phương nói là đúng, ba người bọn họ trong lòng Vân Xu cộng lại cũng không tài nào sánh được với một mình Trì Châu.
“Đúng là tạo nghiệp mà!”
Thật lâu sau, tiếng thở dài của mẹ Trì mới nhàn nhạt vang lên.
.............
Khi Trì Châu trở về nhà, Quý Thừa Tu đang ở cạnh Vân Xu, sắc mặt nàng hơi thiếu chút huyết khí, mái tóc đen dài mềm mượt buông xõa trên vai, đẹp tựa sương núi mây ngàn, như có như không, mà rung động lòng người.
Đôi mắt, hàng mi ẩn hiện chút ưu tư phiền muộn, khiến người ta hận không thể lao đến tự tay lau đi nét đau buồn đó trên gương mặt nàng.
Trái tim Trì Châu khẽ giật lên, trạng thái của em gái hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu những ngày ấy hắn có thể luôn ở bên chăm sóc cho nàng thì thật tốt quá.
Quý Thừa Tu và Vân Xu đang ngồi trên sofa trong phòng khách, Châu mở cửa thì họ liền biết hắn đã về.
“Anh à, ngươi trở về rồi.”
Vân Xu hồn nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười đó giống như ánh trăng sáng xuyên qua mây đen, xua tan đi bao phiền muộn trong đáy mắt hắn, đẹp đến nao lòng.
Hai người còn lại tư duy đình trệ, đứng trước Vân Xu bất kể là ai, dù cho có nhìn ngắm bao nhiêu lần, cũng sẽ bị rung động bởi vẻ xinh đẹp của nàng.
Trì Châu thành thục đón lấy cô em gái đang chạy tới, xoa xoa tóc nàng rồi gật đầu chào hỏi với Quý Thừa Tu.
Quý Thừa Tu một tay cầm dao gọt hoa quả, tay còn lại vẫn đang cầm quả táo đang cắt dở, vẻ mặt đầy bất lực, thật là một đứa nhóc không có lương tâm, khi nãy còn một câu “Anh Quý”, hai câu “Anh Quý”, Trì Châu vừa về, hắn liền bị ném ra sau đầu.
Bỏ đi, ai kêu hắn can tâm tình nguyện chứ.
Trì Châu gặng hỏi kĩ càng tình hình hai ngày vừa qua, Vân Xu cũng thành thật trả lời câu hỏi của anh trai, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu.
"Anh à, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta đã không còn sợ nữa, ta biết sẽ có anh trai bảo vệ ta."
Nàng làm sao có thể không sợ hãi cho được, Trì Châu vẫn còn nhớ Vân Xu mỗi khi ngủ đều sẽ vô thức cuộn tròn mình lại, nỗi đau sớm đã khắc sâu trong kí ức của nàng, chỉ là nàng không muốn hắn phải lo lắng thêm nữa, nên mới nói nàng không còn sợ.
Trì Châu trong lòng chua xót, ánh mắt sắc bén tràn đầy sự dịu dàng,
"Được rồi, ta biết Xu Xu dũng cảm nhất."
Hai má Vân Xu ửng hồng, anh trai nàng giống như đang dỗ trẻ con vậy, lúc trước hai người ở riêng thì không sao, nhưng bây giờ có mặt Quý Thừa Tu ở đây, nàng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng lén nhìn Quý Thừa Tu một chút, khuôn mặt hoàn mỹ như tạc tượng của hắn từ bao giờ đã nhuốm lên một màu đỏ lựng.
“Xu Xu, táo vừa gọt xong, có thể ăn rồi.”
Quý Thừa Tu cắt táo thành từng miếng nhỏ, đặt vào đĩa sứ, như vậy Vân Xu sẽ dễ ăn hơn.
Trì Châu nghe những lời Quý Thừa Tu vừa nói, đôi mắt hắn hơi nheo lại, bạn thân của nàng đổi xưng hô thành Xu Xu rồi sao? Con sói đuôi lớn này hành động cũng nhanh thật đó.
Vân Xu không biết tâm tư trong lòng hắn nên trực tiếp kéo hắn đến sofa ngồi xuống, tâm trạng của nàng hiển nhiên còn vui vẻ hơn trước, mặt mày tràn đầy khí huyết, Quý Thừa Tu ở một bên nở nụ cười ôn tồn lễ độ, nhưng trong lòng lại ghen tỵ muốn chết.
Biết rằng lấy thân phận là anh trai, nhưng vị trí của Trì Châu trong lòng Vân Xu cũng quá cao đi.
Hắn khi nào mới có thể vượt qua Trì Châu đây?
Vừa nghĩ đã biết đó là cả một chặng đường dài.