Chương 39: Xử Lý Y Hạo Ngôn
Thư ký Đổng theo thói quen đánh giá xung quanh một lượt, đau đó thu lại ánh mắt, bước lên báo cáo.
“Tổng giám đốc Trì, theo lệnh của ngài, chúng ta đã phá hỏng hai đơn hàng của Hợp Thịnh, bây giờ bọn họ đang đi khắp nơi tìm người để lợi dụng quan hệ, ý muốn vớt vát những người cùng làm ăn.”
Hợp Thịnh là công ty trong nhà của Y Hạo Ngôn, hai năm gần đây phát triển không tồi, lần này đột nhiên bị tổn thất hai đơn đặt hàng lớn, sợ là phải nghỉ ngơi một thời gian.
Nhưng hắn không đồng tình bọn họ, trong lòng thư ký Đổng cười nhạo, ai bảo bọn họ động đến người không nên dây vào.
Động tác lật xem tài liệu của Trì Châu không đổi, giống như chỉ đang nghe một việc nhỏ không ảnh hưởng gì, với hắn mà nói, việc này đúng làviệc nhỏ không đáng giá nhắc tới, chỉ cho một đứa ngu xuẩn đầu óc không minh mẫn một bài học thôi.
“Ừm.” Trì Châu cũng không ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm gì.
“Trước tiên để tự bọn họ giãy giụa, vài ngày sau, phái người tiết lộ cho nhà họ Y chuyện đã xảy ra.”
Vẫn phải cho nhà họ Y biết hoàn cảnh khốn khổ của bọn họ là do ai tạo nên, nếu Y Hạo Ngôn thích nhúng tay vào việc của nhà của người khác như thế, vậy xử lý tốt chuyện trong nhà của chính mình đi, dám đến trước mặt Vân Xu gây sự, vậy thì phải nếm thử hậu quả mà hành vi lỗ mãng của mình mang lại.
Trải qua chuyện lần này, chỉ sợ các nguyên lão trong công ty Hợp Thịnh sẽ có ý kiến với thiếu gia chưa kế thừa gia nghiệp, thiếu gia Y, vị trí người thừa kế nhà họ Y có đến mấy người nhìn chằm chằm.
Báo cáo xong chuyện của nhà họ Y, còn có chuyện nhà họ Trì.
Trì Châu bảo vệ vị trí của hắn và Vân Xu cực kỳ chặt chẽ, người của nhà họ Trì nghĩ mọi cách cũng không hỏi thăm được nơi ở của bọn họ, nhưng mà càng không thấy được, càng là nhớ mong, cảm xúc người nhà họ Trì dần nóng nảy.
“Phu nhân và Nhị thiếu gia buổi sáng lại đến công ty, vẫn luôn dò hỏi nhân viên trong công ty về chuyện của tiểu thư Vân Xu.”
Động tác của Trì Châu dừng lại.
thư ký Đổng kịp thời bổ sung nói: “Nhân viên không nói gì cả.”
Bọn họ cũng không nói được cái gì, trong công ty hầu như lúc nào Vân Xu cũng dính với Trì Châu, nhân viên trong công ty chỉ mới gặp thoáng qua hoặc là chào hỏi.
Mẹ và em trai thật đúng là cố chấp, chỉ là dùng sai địa điểm rồi, nhà họ Trì hy vọng có thể gặp mặt Vân Xu một lần, hắn đồng ý giúp người nhà truyền lại lời,, nhưng tuyệt đối không ép Vân Xu làm điều nàng không muốn.
Hắn từng dò hỏi Vân Xu có đồng ý gặp người của nhà họ Trì hay không, mà Vân Xu đxa biểu hiện từ chối rõ ràng, sự bài xích trên mặt càng không che giấu, việc gặp mặt đương nhiên bị hủy bỏ.
Chỉ là hình như cha mẹ không cam lòng với kết quả này, nhiều lần gọi điện thoại yêu cầu Vân Xu quay lại bên người bọn họ.
Nhiều lần, Trì Châu cũng phiền, hắn bảo bọn họ có chuyện khác thì gửi tin nhắn, điện thoại đều sẽ không nhận.
Lúc trước thiên vị Trì Tiêu Tiêu, không quan tâm đến cảm nhận của Vân Xu, bây giờ lại yêu cầu Vân Xu quay về nhà họ Trì, bọn họ coi Vân Xu trở thành cái gì, con thú bông vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.
“Lần sau nếu bọn họ lại tới đây, cứ nói cho bọn họ, sau này Vân Xu sẽ không đến công ty nữa, đừng tới công ty tìm người.”
Đỡ phải làm phiền công việc của những người khác.
Thư ký Đổng cứng đờ một chút, tập tài liệu trong tay suýt nữa không cầm nổi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ còn lại, nàng sẽ không đến nữa ư?
Vị thư ký khôn khéo có khả năng hiếm khi thất thần trước mặt câ[cấp trên của mình.
Nhận thấy được cảm xúc người trước mặt phát ra, Trì Châu ngẩng đầu nhìn lại, thư ký tâm phúc vẫn cung kính đứng ở đó, hắn âm thầm thở dài, trong lòng hiểu rõ nhưng không nhiều lời, lại sắp xếp vài câu công việc, rồi bảo người đi ra ngoài.
Vẻ ngoài như Xu Xu không phải có thể dễ dàng quên được.
Thư ký Đổng luôn luôn hành động lưu loát hôm nay rời khỏi văn phòng lâu hơn rất nhiều so với bình thường.
Thật ra hắn còn muốn hỏi có cần chuẩn bị thêm ít đồ cho Vân Xu không?
Nàng thật sự sẽ không đến nữa sao?
Hắn…… Có thể đi gặp nàng hay không?
Mấy vấn đề này cuối cùng bị ép xuống đáy lòng, chung quy hắn chỉ là thư ký của tổng giám đốc Trì mà thôi, thân phận địa vị có hạn, người như Vân Xu hắn không giữ được, không nên có tâm tư khác.
Vân Xu ngủ thẳng một giấc đến ba giờ hơn, nàng ngồi mơ màng trên giường một lát. Lúc này, ánh nắng ngoài trời không còn gay gắt như ban trưa, làn gió nhẹ thoảng qua cánh cửa khép hờ và những tấm rèm vải trắng khẽ đung đưa theo gió.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có một mình nàng.