Chương 47: Điêu Xuyên 3
Hắn nhớ tới vị tiểu thư bị đuổi ra khỏi nhà của Trì gia, sẽ không trùng hợp vậy chứ.
"Ngươi biết Vân Xu không?"
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi xổm xuống hỏi.
Điêu Xuyên bất giác lắc đầu, hắn không hề có ấn tượng gì với cái tên này, người đàn ông trẻ tuổi có chút buồn bực, ngay sau đó nhớ ra vị tiểu thư thật của Trì gia dường như đã đổi tên. Hắn suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra và đưa bức ảnh của Trì Tiêu Tiêu cho hắn xem.
"Biết người này không?"
Thật quen mắt, Điêu Xuyên ngay lập tức chú ý vào bức ảnh, hắn nhìn vài lần rồi chợt nhận ra người phụ nữ trong ảnh chính là con của hắn và vợ mình.
"Nàng là ai? !"
Người trẻ tuổi thấy hắn có vẻ kích động liền mỉm cười đầy ác ý.
"Người này vốn dĩ là thiên kim tiểu thư nổi tiếng khắp nơi của Trì gia, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, tuy nhiên gần đây đã bị phát hiện không phải là máu mủ ruột thịt của Trì gia và bây giờ đã bị đuổi khỏi nhà."
Điêu Xuyên khiếp sợ và đột nhiên nhớ tới chuyện mà người vợ đã buột miệng nói ra trước đây. Nàng nói rằng đứa con họ nuôi không phải là con ruột của họ, khi bị Điêu Xuyên ép hỏi, người vợ mới thừa nhận việc mình đã hoán đổi con, nhưng dù bị đánh chết nàng ấy cũng không khai ra đứa con thật đã được hoán đổi đến nhà nào.
Thời gian qua đi, hắn cũng đã quên bẵng đi chuyện này.
Người phụ nữ trong ảnh xinh đẹp rạng ngời, vừa nhìn đã biết là người được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có. Chỉ với gương mặt đó hắn dường như đã có thể chắc chắn đây chính là đứa con gái đã bị hoán đổi, ánh mắt Điêu Xuyên lóe lên, hắn nghĩ rằng bản thân đã tìm ra cách trả nợ.
Điêu Xuyên chỉ vào bức ảnh, kìm nén nỗi đau thể xác và nói với lão đại:
"Đây là con gái của ta, nàng rất giàu có, nàng nhất định có tiền, ta sẽ bảo nàng trả nợ giúp ta, nàng nhất định có thể trả."
Người thanh niên giải thích một hồi chuyện tiểu thư giả và thật.
Lão đại nửa tin nửa ngờ, nhìn về phía Điêu Xuyên, nói:
"Nàng thật sự sẽ giúp ngươi trả nợ sao, ngươi từng gặp mặt nàng chưa?"
"Cho dù chưa từng gặp mặt thì ta cũng là bố ruột của nàng, nàng không thể không lo cho ta."
Điêu Xuyên nói đầy chắc chắn, hắn sẽ không để vụt mất cơ hội mà ông trời ban cho, đây là cách duy nhất để trả nợ.
Người thanh niên đứng bên cạnh thuận miệng chèn thêm một câu:
"Mặc dù cô Trì đã rời khỏi Trì gia nhưng dù gì cũng đã sống ở đó suốt hai mươi lăm năm, Trì gia nhất định sẽ không để nàng tay trắng rời đi."
Ánh mắt Điêu Xuyên càng sáng lên.
Người thanh niên mỉm cười, không ngờ rằng đến gặp bạn bè mà còn gặp phải một chuyện thú vị như vậy, lại sắp có kịch hay xem rồi.
Người phụ nữ bị Điêu Xuyên vứt bỏ ở nhà biết rằng chồng mình đã bỏ rơi mình để chạy trốn, thế nhưng trong lòng sớm đã thấy bình thường, động lực để nàng gắng gượng sống qua ngày chính là đứa con gái ruột của mình. Đứa con gái chắc giờ đang sống hạnh phúc ở Trì gia rồi.
Chỉ cần nghĩ đến đây thì nàng đã có thể cắn răng gắng gượng sống tiếp, hy vọng một ngày có thể được lén gặp lại con gái.
Tiếng đập cửa vang lên, người phụ nữ lê thân hình mệt mỏi bước đến cửa, có vài người đang đứng ngoài cửa, trong đó có hai người là nhân viên xã hội, còn lại ba người kia thì nàng không biết.
Nhân viên xã hội tiến tới một bước và nói:
"Cô La Ngọc Thu, phiền cô phối hợp với chúng tôi."
Quá trình diễn ra sau đó khiến người ta mơ mơ hồ hồ, nàng bị dò hỏi một số vấn đề, người đầu tiên có thái độ khá nhã nhặn, một người cầm bút không ngừng ghi chép lại, người kia thì yên lặng ngồi một bên, ánh mắt nhìn chẳm chằm vào nàng.
Sau khi hỏi xong, ba người lạ đưa mắt nhìn nhau, dường như họ đã xác định được gì đó, sau đó La Ngọc Thu bị đưa lên xe và đi đến một nơi mà bất luận thế nào nàng cũng không ngờ đến.
Nhân viên xã hội ngồi canh ở bên cạnh, La Ngọc Thu không nghĩ gì nhiều, nàng còn tưởng rằng hắn chuẩn bị đưa nàng đến bệnh viện để xem vết thương trên người, sau khi tỉnh lại, nàng đã ở trong một căn phòng màu trắng.
Bốn chiếc giường đơn giống hệt nhau được sắp xếp song song, căn phòng không quá lớn, có một cửa chính và một cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có lắp lan can bảo vệ trông thô hơn so với những gia đình khác.
Người phụ nữ nhìn chăm chú vào đệm chăn trên giường, phía trên có in dòng chữ bệnh viện tâm thần số 4 thành phố C.
Nàng hoảng hốt muốn rời đi, một người mặc áo blouse trắng bước vào, phía sau là một người đàn ông có khí chất dịu dàng và lịch lãm, mọi người đều tỏ vẻ nghe theo người đàn ông này.
Y tá trưởng được ra hiệu đến mở tập tài liệu ra, nhìn về phía người phụ nữ đang ngơ ngác trên giường:
"La Ngọc Thu, đúng không."
La Ngọc Thu vẫn còn đang hoảng hốt, mọi thứ trước mặt đều vượt quá sức lý giải của nàng, khi nghe được gọi tên thì nàng vô thức ngẩng đầu lên.
"Cô La Ngọc Thu, ngươi được chẩn đoán mắc chứng hưng cảm trầm trọng và rối loạn nhân cách ranh giới, phải ở lại bệnh viện của ta để điều trị, hy vọng ngươi có thể tích cực phối hợp để sớm ngày bình phục."
Vị y tá trưởng lạnh lùng nói.