Chương 49: La Ngọc Thu 2
Hắn chỉnh lại nút tay áo, bình tĩnh và khí chất như ngọn núi sừng sững.
"Những thứ giả dối vĩnh viễn không thể trở thành sự thật."
La Ngọc Thu gắng gượng ngẩng đầu lên, nôn nóng hỏi:
"Vậy con gái của ta thế nào rồi?"
Quý Thừa Tu khẽ cong khóe miệng, trong giọng nói dịu dàng tiềm ẩn sự sắc lẹm như dao:
"Trì Tiêu Tiêu sao, nàng đã bị đuổi khỏi Trì gia, bây giờ chắc đang lang thang ở đầu đường xó chợ nào đó, nói không chừng còn không có cái mà ăn, Trì gia đã lấy lại hết tất cả mọi thứ của nàng và nàng cứ thế lẻ loi rời đi."
La Ngọc Thu không tin vào sự thật, dù gì cũng từng là người thân chung sống với nhau suốt 25 năm, người nhà Trì gia sẽ không tuyệt tình với Trì Tiêu Tiêu như vậy. Lúc trước khi tráo đổi con nàng đã từng dự tính rằng sau này dù phát hiện Trì Tiêu Tiêu không phải con ruột, nhưng vì đã nuôi dưỡng ngần ấy năm nên người nhà Trì gia nhất định sẽ không từ bỏ tình cảm dưỡng dục mà tiếp tục đối xử tốt với Trì Tiêu Tiêu.
Trì gia quả thật không hề tuyệt tình như vậy, nhưng Quý Thừa Tu đã cố tình nói dối nàng. Nếu nàng đã yêu thương con gái của mình sâu đậm như thế, vậy thì phải khiến tình yêu này biến thành con dao sắc nhọn nhất đâm thật mạnh vào tim nàng.
Hắn muốn La Ngọc Thu sau này không có ngày nào được sống thanh thản.
"Ngươi không nghĩ rằng việc Trì gia ngược đãi con gái kẻ thù rất thú vị sao, trước đây họ yêu thương Trì Tiêu Tiêu từng nào thì bây giờ lại hận nàng từng đó."
Quý Thừa Tu thở dài, ra vẻ đáng tiếc.
"Xem ra mọi mưu kế mà ngươi đã tính toán cho nàng đã tan thành mây khói, quả là đáng tiếc, cuối cùng nàng ấy vẫn phải trở thành kiểu người như ngươi."
La Ngọc Thu không muốn tin vào sự thật nhưng lại không thể không tin. Nếu có người đối xử với con gái của nàng như vậy thì nàng nhất định sẽ cho họ tan xương nát thịt, nếu đổi lại là vị trí của Trì gia, nỗi thù hận của họ không phải không có khả năng.
Hiểu rõ được điều này, nàng như muốn sụp đổ, nàng đã hoàn toàn bị Quý Thừa Tu dắt mũi.
Nàng không thể chịu đựng việc con gái lặp lại một cuộc sống như mình.
"Thật đáng thương, một thiên kim tiểu thư mà lại lâm vào hoàn cảnh này, ngày thứ hai sau khi Trì Châu đuổi nàng ra khỏi Trì gia, hắn đã ngay lập tức tuyên bố rõ ràng nàng và Trì gia sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa. Những thứ vốn không thuộc về nàng ắt nhiên phải được trả về cho chủ nhân thật sự của nó."
Người phụ nữ hét toáng lên:
"Các ngươi không thể đối xử với nàng như vậy! Không thể! Tiêu Tiêu của ta không biết gì cả, nàng vô tội, mọi chuyện đều là lỗi của ta, có gì cứ nhằm vào ta đây này! Đừng làm hại nàng ấy!"
Quý Thừa Tu đanh mặt lại, lạnh lùng nói:
"Trì Tiêu Tiêu vô tội, lẽ nào Vân Xu không vô tội sao!"
La Ngọc Thu nhăn nhó mặt mũi và không ngững giãy giụa muốn thoát khỏi dây trói, nàng không thể chấp nhận sự thật này, con gái của nàng nên có một cuộc sống hạnh phúc và trở thành công chúa trong mắt mọi người.
25 năm trước, La Ngọc Thu là y tá ở bệnh viện mà Trì mẫu sinh con, lúc đó nàng đã chịu bạo hành gia đình trong một thời gian dài nên mới quyết định không thể để con gái của mình phải rơi vào tình cảnh như vậy. Khi phát hiện trong phòng sơ sinh có một em bé là con của một gia đình giàu có, nàng đã nảy sinh ý đồ xấu tráo đổi hai đứa trẻ. Và thế là con gái của nàng đã trở thành thiên kim tiểu thư của một gia đình hào môn mà không cần chịu khổ theo nàng.
Nàng luôn cảm thấy áy náy trong lòng với đứa trẻ đã bị tráo đổi thành con gái của mình. Nàng vốn dĩ muốn đối xử với nó thật tốt nhưng việc bị bạo hành từ ngày này qua ngày khác đã làm méo mó tinh thần của nàng và cuối cùng La Ngọc Thu đã trút hết mọi phẫn nộ uất ức lên người đứa trẻ. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể tìm lại một cơ hội được hít thở trong chuỗi ngày u tối .
Sau khi đứa bé chạy trốn, nàng không biết trút bỏ cảm xúc lên ai, cuối cùng chỉ đành chuyển sang những con động vật lưu lạc ở gần đó. Những con vật càng kêu rên thống thiết, nàng càng cảm thấy sảng khoái.
Quý Thừa Tu rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú người đàn bà điên cuồng La Ngọc Thu.
"Ngươi không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, ta đã nộp đủ số tiền cho ngươi sống cả đời ở đây, ngươi cứ an tâm ở lại đây đi, ta sẽ cho người thường xuyên đến báo tin của Trì Tiêu Tiêu cho ngươi biết."
Tuy nhiên tin tức đó là thật hay giả thì không thể nói chắc.
La Ngọc Thu gắng gượng nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông đang rời đi, mắt nàng đỏ đọc lên. Nàng không quen biết người đàn ông đã hủy hoại niềm tin của nàng này, nhưng hắn và Trì gia nhất định cùng một giuộc, nàng không thể để Trì Tiêu Tiêu sống dưới sự khống chế của họ.