Chương 67: Công Viên 1
Quý Thừa Tu lập tức nhận thấy được cảm xúc nàng biến hóa, ánh mắt nhìn về TV, lông mày nhướng lên, im lặng gửi tin nhắn, trợ lý trả lời rất nhanh, hắn liếc mắt một cái, thu hồi di động.
“Xu Xu, có muốn đi ra ngoài đi dạo chút không?”
Quý Thừa Tu cười đề nghị.
Vân Xu do dự một lúc rồi đồng ý, mấy ngày hôm trước vẫn luôn mưa, hôm nay mãi trời mới trong lành, đi ra ngoài đi một chút cũng tốt, phim về mèo lần sau xem cũng được.
Quý Thừa Tu đưa Vân Xu đến thẳng địa chỉ trọ lý đã gửi, Vân Xu đánh giá khung cảnh xung quang, lúc trước nàng hỏi muốn đi đâu, Quý Thừa Tu lại chỉ là cười thần bí, cho nên bây giờ nàng rất tò mò.
Đến tận khi đi vào trong tiệm, Vân Xu lập tức bị hấp dẫn.
Thật nhiều mèo!
Thật nhiều thật nhiều mèo!
Vân Xu cảm giác mình đã tới thiên đường, chỗ nào cũng là mèo lông xù xù, có con ghé vào ngăn tủ nghỉ ngơi, có con lười biếng nằm ở trên bàn, chòm râu xíu xiu còn thỉnh thoảng run lên, nàng gần như không thể dịch chuyển ánh mắt.
Trong tiệm chỉ có hai vị khách họ, người phục vụ là một cô bé, nhiệt tình đi lên tiếp đón, sau khi thấy Vân Xu, sững sờ ở tại chỗ một lúc sau đó mới thẹn thùng mà tỉnh lại.
“Chào, chào cô, xin hỏi có muốn uống, uống cái gì không?”
Cô bé đỏ bừng cả mặt, nói chuyện cũng lắp bắp.
Vân Xu cười thiện ý, nụ cười đẹp đến cùng cực lại khiến cô bé mê đắm.
Quý Thừa Tu không nhìn nổi nữa, ho nhẹ một tiếng:
"Cho một ly cà phê Lam Sơn với một ly trà sữa Hương Thảo.”
Ông chủ quán cà phê mèo này là một người giàu có nhàn rỗi mở ra, dịch vụ sang quý cho nên lượng người rất ít, phú hào vốn cũng không trông cậy vào nó để kiếm tiền, chỉ đơn giản muốn cho mình và bạn bè có chỗ để giết thời gian.
Những chú mèo trong tiệm đều rất khỏe mạnh sạch sẽ, mỗi ngày quét tước vệ sinh, được làm kiểm tra định kỳ.
Cho nên Quý Thừa Tu mới yên tâm đưa Vân Xu đến đây.
Vân Xu gấp không chờ nổi ngồi vào ghế, trên mặt bàn hình tròn màu xám nâu có một con mèo đang nằm ngửa bụng, toàn thân màu trắng tinh, bộ lông không có bất cứ màu nào khác.
Nàng giơ tay ra lặng lẽ sờ lên cái bụng mềm như bông của nó, con mèo lười nhácliếc nhìn nàng một cái, cái đuôi tự nhiên mà cuốn lên trên cổ tay Vân Xu, vừa mượt vừa mềm.
Vân Xu: !
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của chú mèo, nó như đọc được suy nghĩ của nàng, xoay người nằm sõng xoài, thịt trên người run lên, lộ hết phần lưng ra, còn hơi hếch mặt lên.
Vân Xu bắt đầu khẽ gãi từ dưới lên, nghe được tiếng kêu thoải mái của chú mèo, nhịn không được bế mèo vào trong lòng ngực, vui sướng gãi lưng.
Quý Thừa Tu ưu nhã ngồi ở đối diện, hai chân vắt chéo, thỉnh thoảng uống một ngụm cà phê, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào hình ảnh một người một mèo này.
Hay là nuôi một con trong nhà nhỉ, hắn suy nghĩ lung tung.
Thôi, đừng kiếm thêm một thứ gì tranh sự chú ý của hắn thì tốt hơn.
Vân Xu chơi với mèo một lúc, đột nhiên xoay con mèo ra đối diện với hắn, nàng nắm móng vuốt nhỏ xinh hồng hồng vẫy với hắn:
"Lại đây, chào hỏi cái nào.”
Con mèo rât nể mặt meo một tiếng, sau đó lạnh lùng quay đầu đi.
Vân Xu không nhịn được cười:
"Anh Quý, nó rất đáng yêu đấy, trông rất giống nhau.”
Nụ cười mỉm trên môi nàng giống như đóa hoa nở tươi thắm nhất ngày xuân, đẹp đẽ long lanh, sáng lạn nhiều vẻ, khiến cho hai mắt của cô bé vừa nhìn trộm sang sáng lên.
“Đúng là rất đáng yêu, nhưng không đáng yêu bằng ngươi.”
Ánh mắt lưu luyến của Quý Thừa Tu nhìn vào Vân Xu, lời nói có ý ám chỉ.
Vân Xu bị nhìn cảm thấy không được tự nhiên, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp hiện lên màu đỏ nhạt.
Anh Quý chỗ nào cũng tốt, chỉ là có đôi khi khiến cô không thể chịu được.
Hai người ở quán cà phê mèo ngồi khoảng hai giờ mới rời đi trong ánh mắt lưu luyến của cô bé, đương nhiên đối tượng lưu luyến là Vân Xu.
Trước khi về nhà, Vân Xu đề nghị đi bộ dọc theo con đường, Quý Thừa Tu vui vẻ đồng ý.
Lúc này đang là giữa mùa thu, cây ngô đồng hai bên đường phố chuyển từ màu xanh lá sang màu vàng, gió nhẹ phất qua, lá cây ngô đồng bay rào rạt xuống, tầng tầng chồng chất, nhẹ nhàng bay lên mặt trên, có một cảm giác rất mềm.
Vân Xu cảm thấy thú vị, kéo Quý Thừa Tu đi xong hết toàn bộ đoạn đường thật dài, trong suốt lúc nàng bước đi, Quý Thừa Tu cẩn thận bảo vệ không cho nàng bị đụng trúng.
Nàng bước nhẹ nhàng, thân hình linh hoạt, ưu nhã động lòng người giống như tinh linh, dù không thấy rõ mặt cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Đi mệt rồi nghỉ ngơi ở công viên bên cạnh một chút.
Vân Xu ngồi ở xuống băng ghế dài, đấm đám cẳng chân đã hơi nhức mỏi, Quý Thừa Tu ra cửa hàng đối diện ở phố mua đồ cho nàng.
Cách đó không xa có mấy người lớn dẫn theo trẻ con nô đùa, tiếng cười thanh thúy của trẻ con khiến Vân Xu cũng nhịn không được mỉm cười.