Chương 74: Gặp Lại Trì Tiêu Tiêu 1
Đầu dây bên kia có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một giọng nói khàn khàn có chút không rõ ràng truyền đến:
"Tiêu Tiêu?"
Trì Tiêu Tiêu đã không còn tâm trạng để tức giận với phản ứng của Trì Hiền nữa, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là nhất định phải nhờ anh hai giúp nàng thoát khỏi Điêu Xuyên.
"Anh trai, xin hãy giúp ta! Bây giờ ta đang rất sợ!"
Đầu óc say rượu của Trì Hiền cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, hắn đập mạnh vào chỗ đang bị đau.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
“Bố ruột của ta đã đến tìm ta và ở lại căn nhà mà ngươi đã thuê cho ta, hơn nữa còn lấy hết tiền của ta đi rồi.”
Trì Tiêu Tiêu nức nở trả lời.
"Cái gì?!"
Trì Hiền ngay lập tức bật dậy khỏi giường, hắn lại thấy choáng váng dữ dội, hắn dựa vào giường, kiềm chế cơn buồn nôn đang dâng lên:
"Ngươi đợi một tí, ta đến tìm ngươi, bây giờ ngươi đang ở đâu?"
Trì Tiêu Tiêu nhìn xung quanh và nói địa điểm cho hắn.
Trì Hiền đặt điện thoại xuống và lê cơ thể mệt mỏi đến chỗ Trì Tiêu Tiêu.
Vừa nhìn thấy anh hai đến, Trì Tiêu Tiêu không kìm được nỗi uất ức ôm lấy hắn khóc thảm thiết. Trì Hiền miễn cưỡng để nàng ôm lấy, ánh mắt hỗn lộn, sự cự tuyệt của Vân Xu hết lần này đến lần khác hiện lên trong tâm trí hắn.
Nếu không phải vì mẹ của Trì Tiêu Tiêu, Vân Xu và Trì Gia căn bản sẽ không đi đến bước đường này, bây giờ hắn không thể đối xử với Trì Tiêu Tiêu một cách đơn thuần như trước được nữa.
Khi Trì Tiêu Tiêu khóc xong, Trì Hiền mới hỏi cặn kẽ đã có chuyện gì xảy ra, khi nói đến việc Điêu Xuyên đã tìm đến chỗ làm việc của nàng, giọng điệu của nàng vô cùng tức giận:
"Anh hai, nhất định là có người cố ý muốn hại ta!"
Trì Hiền cũng nghĩ như vậy, nói:
"Ngươi có đoán được là ai không?"
"..."
Trì Tiêu Tiêu nghẹn ngào, có một số đối thủ có quan hệ rất xấu với nàng, cô Trương chỉ là một trong số đó, nàng thật sự vẫn không biết là ai đã ra tay hãm hại.
"Vậy bây giờ Điêu Xuyên đang ở đâu?"
"Hắn đã lấy tiền bỏ trốn, chắc là đi trả nợ rồi, hắn từng nói bản thân mắc một món nợ rất lớn."
Trì Hiền không biết nên làm thế nào, Trì Tiêu Tiêu thì lại không muốn báo cảnh sát cũng không muốn để bố mẹ biết chuyện, hắn chỉ đành gọi điện đến bạn bè nhờ giúp đỡ với hy vọng họ có thể giúp hắn tìm ra Điêu Xuyên.
Tuy nhiên, ngay từ bước đầu đã xảy ra vấn đề, thỉnh cầu của hắn đã bị từ chối.
Hắn không dám tin vào những gì mình nghe thấy, Trì Hiền cau mày:
"Hoàng Thành, trước đây ta đã giúp đỡ ngươi rất nhiều, bây giờ chỉ với một chuyện nhỏ như vậy mà ngươi lại từ chối ta sao?"
Hoàng Thành vẻ mặt đau khổ nói:
"Nhị thiếu gia, không phải ta không giúp ngươi, Trì tổng đã ra lệnh không cho phép bọn ta nhúng tay vào chuyện của ngươi nữa."
Hơn nữa gia đình hắn cũng đã lên tiếng, một tên thiếu gia quèn ăn bám gia đình như hắn cũng không thể làm trái lại gia đình của mình.
"Cái gì?!"
Trì Hiền bất ngờ vỗ bàn nói:
"Anh cả nói lúc nào vậy?"
Vẻ mặt kích động của hắn khiến Trì Tiêu Tiêu trong lòng nặng trĩu.
"Không lâu sau khi ngươi trở về từ khu phố đó."
Mặt Trì Hiền đơ cứng lại, anh cả không muốn để hắn và Vân Xu gặp nhau đến vậy sao, hay là Vân Xu đã căm ghét hắn đến mức này nên mới nói với anh cả không muốn gặp hắn nữa.
Nghĩ đến khả năng này, lòng hắn đầy chua xót.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Hiền lại gọi điện cho những người bạn khác, không có ngoại lệ, tất cả đều từ chối, không còn cách nào khác, đến người cuối cùng hắn chỉ đành hạ mình năn nỉ một hồi lâu để nhờ đối phương giúp đỡ.
"Lý Hoa, ngày trước Tiêu Tiêu đã từng chơi với chúng ta, xin ngươi hãy nghĩ đến tình cảm đó mà ra tay giúp đỡ."
Bên kia im lặng một lúc, nhưng vẫn quyết định từ chối, sau đó còn nói thêm vài câu:
"Ta nói thật nhé, anh trai ngươi rõ ràng không hề thích người em gái này, ngươi cần gì phải chống đối lại hắn, nếu ngươi thật sự muốn giúp nàng, chi bằng bảo nàng rời khỏi thành phố A, dù gì nàng cũng chưa từng nói phải trả lại tất cả mọi thứ cho người đó?"
Đây quả thật cũng là một cách, chỉ cần rời khỏi đây, những người nhắm đến Trì Tiêu Tiêu cũng sẽ không vì nàng mà đặc biệt rời khỏi thành phố A, ra tay ở địa bàn của mình và ở bên ngoài là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đối với những cậu ấm cô chiêu đã quen tính toán thiệt hơn, việc hao tâm tốn sức chỉ để cho người ta một bài học là một chuyện được một mất mười.
Trì Tiêu Tiêu rời đi càng xa càng an toàn, tuy nhiên điều đó phải đánh đổi bằng việc từ bỏ mọi thứ hiện có ở thành phố A.
Bao gồm các nguồn lực và mối quan hệ kinh doanh lớn nhỏ.
Trì Hiền im lặng cầm điện thoại, dường như Lý Hoa đã biết được gì đó, nói:
"Nếu nàng thật sự làm được như mình đã nói thì đáng lẽ ra nên rời đi thật xa chứ không phải lúc nào cũng đến tìm các ngươi, bản thân ngươi còn liên lụy đến người đó, không thấy xấu hổ sao? "