Chương 87: Mỹ Nhân Trên Biển
Bè trúc trôi nổi theo dòng biển, cách đó không xa, trên mặt biển có động tĩnh, mấy cái bóng không rõ từ phía trước bơi tới, vây cá lộ ở trên mặt biển có tốc độ cực nhanh.
Người phụ nữ vẫn ngủ say.
Sinh vật chưa biết nhảy vọt lên, bọt nước bắn tung tóe giữa không trung được ánh nắng chiếu vào tạo ra vầng sáng lấp lánh trong suốt, mỗi một giọt nước đều phản chiếu dung nhan chấn động lòng người.
Cách nơi đây mấy chục hải lý, trên mặt biển, một chiếc du thuyền to lớn đang mau chóng chạy, nó phá vỡ sự bình tĩnh của mặt biển, tạo ra từng đóa bọt sóng.
Lục Trạch đứng ở trên boong tàu nhìn ra phương xa, người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng có hình dáng như đao, bộ âu phục màu đen làm nổi bật dáng người vững chãi, con ngươi đen láy, sắc bén như đá Hắc Diệu Thạch.
Làm tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, từ nhỏ Lục Trạch đã ngậm thìa vàng lớn lên, được nhận sự giáo dục tân tiến nhất, luôn luôn là người xuất sắc nhất trong đám người, sau khi trưởng thành thuận lợi tiếp nhận tập đoàn nhà họ Lục, trong ngắn ngủn mấy năm đã đưa công ty lên một tầm cao mới, hai năm trước có được một vị hôn thê cao quý xinh đẹp.
Hai xí nghiệp mạnh bắt tay với nhau, có thể dự kiến được chắc chắn hắn có thể đưa tập đoàn nhà họ Lục tến một vị trí càng cao hơn.
Theo lý thuyết, Lục Trạch đã trở thành người mà cứ một trăm người thì chín mươi chín người hâm mộ hắn, nhưng dù vậy, hắn vẫn sẽ bực tức bởi vì nhớ tới tình nhân hai năm trước không từ mà biệt.
Tương Tĩnh Huyên là người phụ nữ hắn thuận tay cứu trong quán bar, lúc ấy nàng đang bị tên tổng giác đốc thanh danh hỗn loạn dây dưa,có lẽ lão tổng giám đốc đó quen biết hắn, Lục Trạch chỉ nói một câu, lão tổng giám đốc đã hoảng loạn chạy trốn.
Lục Trạch đánh giá người phụ nữ mình vừa cứu, phát hiện khuôn mặt nàng đúng lúc là loại hắn thích, ngày hôm sau Lục Trạch liền phái người điều tra rõ tình huống gia đình của Tương Tĩnh Huyên, biết nàng không chỉ phải chịu gánh nặng sinh hoạt, mà còn có một người mẹ bị bệnh.
Lục Trạch nổi lên tâm tư, hắn baor trợ lý làm hợp đồng tìm tới Tương Tĩnh Huyên, chỉ cần nàng chịu làm tình nhân của hắn thì hắn có thể cho tiền nàng hàng thánh, còn có thể giúp mẹ của nàng giải quyết vấn đề chữa bệnh, chỉ cần nàng ngoan ngoãn.
Không ngoài dự đoán, Tương Tĩnh Huyên đồng ý rồi, khỏang thời gian ở chung lúc sau rất được lòng hắn, sẽ không gây phiền như những tình nhân trước kia, cũng không suốt ngày muốn lên làm Lục phu nhân.
Thời gian dài, Lục Trạch càng thêm vừa lòng với nàng.
Hai năm trước, tập đoàn nhà họ Lục và tập đoàn nhà họ Tiêu quyết định hợp tác một hạng mục lớn, để bảo đảm hợp tác thuận lợi, con gái duy nhất nhà họ Tiêu, Tiêu Tử Nguyệt đính hôn với tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, Lục Trạch.
Tin tức mới vừa được thông báo, Lục Trạch chuẩn bị hủy bỏ hợp đồng tình nhân, Tiêu Tử Nguyệt là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, hắn sẽ không khiến nàng khó chịu ngay từ đầu hạng mục.
Không nghĩ tới là, mẹ của Lục Trạch nhanh hơn hắn một bước, đi tới chỗ của Tương Tĩnh Huyên, vứt ra hai trăm vạn bảo nàng rời đi.
Tương Tĩnh Huyên nhận chi phiếu, dưới sự trợ giúp của bạn bè đứa mẹ cùng đi ra nước ngoài, ngay cả Lục Trạch cũng không có tin tức của nàng.
Rõ ràng Tương Tĩnh Huyên chỉ là một nhân tình có thể bỏ bất cứ lúc nào, nhưng nghĩ đến việc nàng không nói tiếng nào mà đi nước ngoài, lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp hắn, trong lòng Lục Trạch cư cảm thấy kỳ lạ.
Cảm xúc kì diệu này khiến hai năm này Lục Trạch thường xuyên nhớ tới nàng.
Còn Tiêu Tử Nguyệt, tuy hai người đã trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau, cho dù là về gia thế hay năng lực cá nhân, nàng đều rất xuất sắc, nhưng khi Lục Trạch đối mặt với nàng lại không có cảm giác như khi đối mặt với Tương Tĩnh Huyên.
Nhưng quan hệ liên hôn của giới nhà giàu từ xưa đã vậy, chỉ cần hạng mục có thể thuận lợi tiến hành, tất cả đều dễ nói.
Lục Trạch đang suy nghĩ kế hoạch hạng mục, đột nhiên tầm mắt nhưng tụ, nhíu mày.
Nơi xa trên mặt biển xuất hiện một điểm đen nhỏ, điểm đen càng lúc càng lớn, hình như là một con người.
Lục Trạch bảo thủy thủ đưa kính viễn vọng cho hắn.
Soi điểm đen qua thấu kính, tay phải không ngừng điều chỉnh thông số kính viễn vọng, hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng, Lục Trạch nhìn thấy một người phụ nữ nằm ở trên bè trúc không bị tổn thương gì, từ góc độ của hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng.
Kỳ diệu là, xung quanh chiếc bè trúc nhỏ nhỏ kia có mười mấy chú cá heo vây quanh.
Chúng nó cử động cơ thể màu xám trắng, thường xuyên nhảy vọt lên mặt biển, tạo ra từng đợt bọt sóng màu trắng, đằng sau còn có hai con đang đẩy bè trúc đi đến chỗ du thuyền.
Quá kỳ lạ.
Sao có thể có người dùng bè trúc để đi biển, như vậy không khác gì giao mạng sống của mình ra ngoài, càng đừng nói nơi này cách bờ biển gần nhất cũng phải ba trăm hải lý.