Dù biết rõ đó chỉ là mộng cảnh, nhưng cảm giác đau đớn trong mơ, ngay cả khi tỉnh lại cũng không cách nào xoa dịu được. Tần Mặc Hàm ôm ngực có chút khó chịu. Nếu trước đây nàng còn có thể xem đó chỉ là tiểu thuyết, nhưng hôm nay chân thật sống ở thế giới này, Tô Tử Ngưng cũng sống sờ sờ trước mặt nàng, nàng làm sao có thể không để ý. Có lẽ...có lẽ tất cả những chuyện kia đều là những gì Chấp Mặc đã từng trải qua.
Hồi tưởng lại cảnh trong mơ, rốt cuộc Tô Tử Ngưng được một nam nhân cứu thoát, Tần Mặc Hàm cảm thấy có chút may mắn nhưng cũng ẩn ẩn bất an, nàng thở dài, đứng dậy ra cửa.
Nàng cũng không biết chính mình làm sao vậy, hơn nửa đêm còn ngây ngốc đi ra ngoài, khi nàng tỉnh táo nhìn lại thì mình đã đi đến gần nơi ở của Tô Tử Ngưng, cho dù nhìn không thấy người, nhưng nàng biết hiển nhiên là nàng ấy ở căn phòng đó.
Đôi mắt của nàng vốn là lãnh đạm, nhưng khi nghĩ đến Tô Tử Ngưng, những ánh sao vụn vỡ trong mắt liền lóe sáng lên. Một lát sau nàng đột nhiên quay đầu nhìn về hướng sau núi, những ngôi sao ở đó tựa hồ có điểm không đúng, nàng nhìn kỹ lại thì không có gì khác thường. Suy nghĩ một chút, nàng nhấc chân đi về phía đó.
Dưới chân mới vừa lướt qua cánh rừng, đôi mắt nàng trầm xuống, có người bày trận. Hiển nhiên, vừa rồi nàng có chạm đến trận pháp, sợ là đã kinh động người ở đó. Suy tư một lát, nàng tiếp tục đi mấy bước, trận pháp vẫn ở chỗ cũ, ở giữa có một chùm linh lực cực kì tinh khiết xoay quanh, khiến cho Tần Mặc Hàm không nhịn được muốn thu nạp linh lực ấy vào cơ thể mình.
Xem chừng là có người đang tu luyện tại đây, nhưng tại sao nửa đêm lại đến nơi này, mới vừa rồi những ngôi sao trên trời biến hóa hẳn là có liên quan đến chuyện này.
Không biết đối phương có mục đích cùng ý đồ gì, nhưng Tần Mặc Hàm cảm thấy có tia nguy hiểm, thận trọng lùi bước, làm như không có chuyện gì mà rời đi. Mà Tô Tử Ngưng triệu hồi Càn Khôn Phiến đang ẩn nấp trong bóng tối, linh lực trong tay ngưng tụ thành một thanh kiếm sáng, chuẩn bị đánh vào đối phương, chợt nhận ra người đến là Tần Mặc Hàm, đôi mắt hơi hơi híp lại. Ngón tay run rẩy liền bóp nát đi, nhưng mà sắc mặt nàng cũng không tốt lắm.
Lòng tin nàng dành cho người khác từ lâu đã khô cạn không còn gì, bởi vậy lúc nhìn thấy Tần Mặc Hàm xuất hiện ở nơi này, phản ứng đầu tiên nàng cho rằng Tần Mặc Hàm không có ý tốt. Tính tình Tần Mặc Hàm lãnh đạm, ở Vô Cực Tông ngoài mình ra, nàng ấy cũng không qua lại với người khác. Bởi vậy nàng không tìm được lý do khiến Tần Mặc Hàm nửa đêm chạy đến gần nơi ở của nàng. Có thể là nàng ấy tình cờ đi đến đây, nhưng vào lúc nửa đêm như thế này thì hơi lạ, trừ khi nàng ấy có mục đích khác.
Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo vào lòng, suy nghĩ liền đi theo hướng sai lệch nghiêm trọng, có lẽ Tần Mặc Hàm đã biết nàng có Tiên giai pháp khí, cũng biết rằng tu vi của nàng cao hơn những gì nàng thể hiện ra bên ngoài nhiều, bởi vậy nên mới âm thầm theo dõi nàng. Không biết vừa rồi chùm linh lực dao động kia có làm Tần Mặc Hàm phát hiện manh mối gì không. Nghĩ đến đây, trong đôi mắt đẹp đến yêu mị của Tô Tử Ngưng hiện lên một tia băng lãnh, nàng càng thêm buồn bực, chính mình thiếu chút nữa đã đặt lòng tín nhiệm đối với Tần Mặc Hàm.
Tô Tử Ngưng, ngươi an nhàn đã lâu, liền quên đi những chuyện đau thương trong đời trước hay sao? Nàng ấy cũng giống như người kia, trước đối đãi tốt với ngươi, sau lại đem ngươi đẩy đến địa ngục.
Một đêm không ngủ được, ngày hôm sau tựa hồ mọi chuyện đều như cũ, thậm chí Tần Mặc Hàm cảm thấy Tô Tử Ngưng ở trước mặt nàng càng ngày càng xinh đẹp. Lúc mình dạy cho nàng tâm pháp, nàng học tập vô cùng nghiêm túc, lúc ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau, trong đôi mắt nàng tỏa ra ánh sáng, mị hoặc xinh đẹp khiến người say mê. Nàng lại ngoan ngoãn nghe lời, đôi lúc còn trêu đùa mình. Tần Mặc Hàm cảm thấy có gì đó không đúng, bất quá lúc nàng mang thức ăn đến, Tô Tử Nhưng vẫn luôn là dáng vẻ hài lòng thỏa mãn, khiến trong lòng nàng cũng vui vẻ theo, liền không để ý những chuyện kia.
Buổi chiều như cũ nhìn nàng ăn xong cơm nước, Tần Mặc Hàm nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi một câu: "Đêm qua nàng ngủ ngon không?" Nàng có phần lo lắng đêm qua người kia không có ý tốt, người có tu vi cao như vậy lại cố tình ẩn nấp tu luyện trong sân đệ tử áo xám, nếu là gây nguy hiểm cho Tô Tử Ngưng thì sao.
Đôi mắt Tô Tử Ngưng trở nên lạnh lẽo, đây là muốn thăm dò nàng sao. Lập tức không dấu vết cười nói: "Rất tốt nha, ngày hôm qua ăn ngon, trở về cũng sẽ không mệt mỏi như lúc trước. Bất quá ta không lười biếng, đều là ngồi thiền vận công, luyện thuần thục những gì nàng dạy rồi ta mới nghỉ ngơi."
Tần Mặc Hàm gật đầu, một lát sau mở miệng nói: "Còn năm tháng nữa là đến ngày Vô Cực Tông cử hành Đại Bỉ (giải thi đấu lớn), năm nay đệ tử mới vào, thậm chí đệ tử áo xám có linh lực tốt cũng có thể được tham gia, nếu khiêu chiến thắng người trên cấp liền được chuyển thành đệ tử áo trắng. Tuy nói ta có thể dạy cho nàng, nhưng cùng không bằng được một vị sư phụ chính thức chỉ dạy, nàng có muốn thử sức một lần không?"
Ánh mắt Tô Tử Ngưng buông xuống, có chút do dự nói: "Ta có thể sao? Đệ tử áo xám cơ bản đều là Ngũ linh căn, còn có một nhóm tứ linh căn phẩm chất thấp, nhưng so với ta đều lợi hại hơn..."
"Tử Ngưng." Tần Mặc Hàm đứng lên, nghiêm túc nhìn nàng: "Nàng cùng bọn họ không giống nhau, ta có thể cảm giác được, tư chất của nàng tốt hơn bọn họ nhiều. Ngũ linh căn thì đã làm sao, ngộ tính của nàng rất tốt, lại một lòng chuyên tâm tu luyện, trước ta dạy cho nàng những tâm pháp đó, chính ta vẫn còn đang nghiên cứu, nhưng nàng lại lĩnh hội rất nhanh. Ta tin tưởng, nàng có thể."
Giọng nói của nàng nghiêm túc, tiếng nói lại ẩn chứa nhu hòa, mang theo khích lệ cũng khẳng định. Tô Tử Ngưng chăm chú nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Đệ tử áo xám thậm chí cơ hội tham gia thí luyện đều không có, tài nguyên càng không cần phải nói. Tuy rằng nàng có thể tiếp tục lợi dụng Tần Mặc Hàm, nhưng không thể việc gì cũng trông chờ vào nàng ấy, hơn nữa nếu nàng ấy tin tưởng mình, mình cũng nên đáp ứng.
Nàng nhấp nhấp miệng, có vẻ hơi khẩn trương, mới kiên định nói: "Được"
Tần Mặc Hàm trên mặt lộ ra một tia cười nhẹ, nàng có điểm lo lắng, nàng giúp Tô Tử Ngưng tránh đi cực khổ, lại đồng dạng làm mất đi kỳ ngộ của nàng ấy, nàng sợ Tô Tử Ngưng đời này liền như vậy ôm Tiên giai pháp khí, che che giấu giấu mà sống qua cả đời. Tuy rằng nàng luôn có thể che chở cho nàng ấy, nhưng càng muốn Tô Tử Ngưng có thể ngẩng cao đầu mà sống, vượt lên trên những người khác, không bị thế giới này trói buộc. Ở thế giới mạnh được yếu thua như thế này, nàng mong nàng ấy có thể thích gì làm nấy, không cần ngụy trang, không cần miễn cưỡng cười vui, tự do phúng túng, cả đời khoái hoạt không sầu lo.
Đợi đến khi nàng ấy trở thành đệ tử áo trắng, liền có thể cùng với nàng đi khắp nơi ngắm cảnh sắc tươi đẹp, kết giao thêm nhiều bằng hữu, tìm kiếm tài nguyên, cùng nhau tu luyện, cùng trải qua cuộc sống bình an vui vẻ, mà không phải bị bó buộc ở một nơi nhỏ bé thế này.
Mấy tháng sau đó, Tô Tử Ngưng dốc lòng khổ luyện, Tần Mặc Hàm tuy là cũng phải luyện tập để tham gia giải thi đấu, nhưng phần lớn thời gian đều dành bên cạnh Tô Tử Ngưng, bồi dưỡng và giúp nàng ấy thăng tiến linh lực mới là chuyện quan trọng. Khiến cho nàng có chút đau đầu chính là Nhan Tiếu, mỗi lần đi Lạc Nhật Phong đều sẽ gặp hắn. Hắn là Đại sư huynh, Tần Mặc Hàm không thể trực tiếp từ chối, chỉ có thể tận lực tránh đi, cũng may là gần tới ngày tiến hành giải đấu, hai bên đều công việc ngập đầu, nếu không thật khó mà giải quyết được hắn.
Lạc Uyên đối nàng yêu cầu ngày càng nghiêm khắc, tàng thư bên trong Tử Vân Các đều bị nàng xem qua. Xem càng nhiều, cảm giác kỳ quái trong lòng Tần Mặc Hàm càng dâng lên mãnh liệt, theo Sư tỷ nói, những khẩu quyết tâm pháp ở đây vô cùng khó hiểu, nhưng nàng vừa xem qua đã mười phần sáng tỏ, phảng phất như nàng đã sớm biết được, đối với khả năng kỳ diệu này nàng càng nghĩ càng không biết từ đâu mà đến.
Lúc này Lam Hiên cũng như vậy bận rộn, bởi vì thân là đệ tử Nhập thất Tử Vân Phong có nhiều chuyện phải chuẩn bị, ngoại trừ đệ tử mới nhập môn, các đệ tử Nhập thất của năm ngọn núi cũng đều tham gia tỷ thí. Trận tỷ thí này diễn ra trong ba vòng, không chỉ liên quan đến danh vọng địa vị sau này trên các núi, còn quyết định ai sẽ chiếm được những phần thưởng quý giá. Thắng được ba vị trí đầu, Tông chủ sẽ đích thân ban thưởng. Năm nay phần thưởng chính là thượng phẩm Thiên giai pháp khí Huyền Quang Kiếm, cùng với Kim Đan kỳ linh dược cấp năm, Chu Quả cấp bảy...hết sức trân quý, khiến cho Lam Hiên vô cùng thèm muốn.
Chỉ là hiện giờ đệ tử Nhập thất các núi tổng cộng có hai mươi ba người, thành công Kim Đan có chín người. Trong đó có bốn người tu vi cao hơn hắn, đó là Nhạc Phồn, Nhan Tiếu, Minh Diệu, Phó Chư. Cho nên rất khó giành được ba vị trí đầu, mặc khác có năm người mới bước vào Kim Đan sơ kỳ, thời gian cũng không thua kém hắn. Tính toán một hồi, Lam Hiên có chút phiền muộn, năm nay hắn đã 180 tuổi, bước vào Kim Đan sơ kỳ hơn 40 năm vẫn không cách nào đột phá, đại sư huynh Thần Thiên dừng tại Kim Đan sơ kỳ gần trăm năm, bởi vậy mười mấy năm nay vẫn bế quan không ra.
Hắn tự nhận là thiên phú không tệ, chỉ là sư tôn quá mức thiên vị Nhạc Phồn, đến nay, rất nhiều công pháp đều chưa từng truyền cho hắn, làm cho nguyên bản không thua kém Nhạc Phồn bao nhiêu, giờ tu vi lại kém xa nàng.
Đại Bỉ đúng hẹn diễn ra, võ trường lớn nhất Vô Cực Tông có tám lôi đài, lần này dựa theo đẳng cấp chia làm bốn bảng đấu, Kim Đan kỳ đệ tử, Trúc Cơ kỳ đệ tử, mới nhập môn đệ tử, còn có áo xám đệ tử tham gia khiêu chiến
Đệ tử áo xám các núi được khiêu chiến mười phần trăm hạng cuối bên đệ tử áo trắng, nếu thắng sẽ được thay vào đó.
Đồng thời đệ tử mới nhập môn nếu giành được mười hạng đầu trong bảng của mình, liền có thể khiêu chiến Trúc Cơ kỳ đệ tử, phần thưởng vô cùng phong phú.
Đến ngày thi đấu, người vây xung quanh lôi đài phân chia rõ ràng. Bên phía Kim Đan kỳ cùng Trúc Cơ kỳ đệ tử biển người tấp nập, mà bên lôi đài đệ tử mới nhập môn vắng vẻ vô cùng, trừ bỏ một vài đệ tử có thiên phú tốt được trưởng lão xem trọng, cơ bản không người hỏi thăm. Dù sao rất nhiều người mới bước vào Luyện khí giai đoạn đầu, Trúc Cơ kỳ lại càng ít ỏi, võ công không hơn kém phàm nhân bao nhiêu.
Ba ngày đầu chưa đến lượt tham gia khiêu chiến, Tô Tử Ngưng cùng đệ tử áo xám phải đợi đến khi đệ tử áo trắng xếp hạng xong, mới có thể tiến hành, cho nên nàng vẫn luôn bên cạnh xem Tần Mặc Hàm thi đấu.
Lần này đệ tử nhập môn Vô Cực Môn có tám mươi người, trong đó đệ tử áo trắng 63 người, đệ tử Nhập thất mười bảy người, năm vị Phong chủ trừ bỏ Phong Chủ của Thanh Nham Phong thu nhận hai đệ tử, các vị khác đều thu một đệ tử, mặc khác mười một người còn lại đều là Nhập thất đệ tử của các Trưởng lão, Phó Phong Chủ.
Lạc Uyên đặt kỳ vọng rất cao ở Tần Mặc Hàm, mong đợi nàng thể hiện tốt giúp hắn nở mày nở mặt, một chút cũng không chê phiền, chỉ cần Tần Mặc Hàm lên thi đấu hắn tất nhiên sẽ xem. Lam Hiên thi đấu ở bên này, nhìn qua thấy sư tôn vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn lôi đài phía đông, trong lòng hắn càng thêm hụt hẫng.
Tô Tử Ngưng ở dưới nhìn xem Tần Mặc Hàm gần như một chiêu liền đưa những đệ tử áo trắng kia xuống đài, khẽ lắc đầu, người này quả thật không tệ. Không biết trước đây Tần Mặc Hàm sống ở nơi nào, mới đầu căn bản đối tu luyện một chữ cũng không biết. Chỉ trong nửa năm đã thuần thục vô cùng, tuy nói là dựa vào căn cơ của Lâm Khinh Trần, nhưng như vậy cũng rất hiếm có.
Theo quy định sẽ tiến hành rút thăm phân tổ thi đấu, dựa theo kết quả vòng loại chia thành bốn tổ, người thắng lại tiếp tục vào vòng trong thi đấu, cứ thế mà diễn ra, cho nên trừ bỏ thực lực cũng xem vận khí.
Ngày thi đấu đầu tiên kết thúc, Tần Mặc Hàm đã tiến vào vòng hai, giờ phút này đệ tử mới chỉ còn lại hai mươi người, trừ bỏ ba đệ tử Nhập thất xui xẻo gặp phải Tần Mặc Hàm cùng Đỗ Tầm, là đệ tử của Phó Phong Chủ Lạc Nhật Phong, như vậy mười bốn đệ tử Nhập thất đều có mặt. Điều này cũng cho thấy, thiên phú cùng tài nguyên chiếm ưu thế, người thường dù cố gắng thế nào cũng vô pháp bù đắp.
Ngày thi đấu kế tiếp liền không đơn giản như vậy, có thể được nhận làm đệ tử Nhập thất tất nhiên có chỗ hơn người, mười bốn người đều không thiếu đạt thành Trúc Cơ kỳ, trong đó Đỗ Tầm bởi vì đạt được cơ duyên, thành công ở hai mươi ba tuổi đi vào Trúc Cơ trung kỳ, cũng là một trong những đệ tử rất được coi trọng. Mà Chủ Phong còn có Mộc Tê Đồng cũng mười tám tuổi Trúc Cơ, là một đối thủ lớn, thật không hay trận đầu Tần Mặc Hàm liền gặp phải nàng ta.
Đồng dạng là thiên phú hơn người, Mộc Tê Đồng cũng nhận được sự yêu thích của Tông Chủ Vô Trần Tử, lúc hai nàng vừa bước lên đài, lập tức Lạc Uyên cùng Vô Trần Tử cười đến ý vị thâm trường, cùng liếc mắt nhìn nhau một chút.
Trong lôi đài có đặt Cấm chế, một khi xuất hiện chiêu thức nguy hiểm đến tính mạng, Cấm chế liền sẽ cưỡng chế triệt tiêu, cho nên cơ bản không cần lo tổn hại tính mạng.
Tô Tử ngưng có thể cảm nhận được Mộc Tê Đồng lợi hại, nàng ta từ nhỏ vốn được trong nhà toàn lực bồi dưỡng, Chủ Phong tài nguyên phong phú cũng ban tặng cho nàng ta không biết bao nhiêu linh đan bảo vật, so với những món mà Tần Mặc Hàm nhận được, nàng ta càng chiếm ưu thế.
Hai người đều mặc một thân võ phục trắng xanh đan xen, Tần Mặc Hàm đạm nhiên hữu lễ, Mộc Tê Đồng lạnh nhạt kiêu ngạo, hai người đều là mỹ nhân hiếm thấy, giờ phút này đứng trên lôi đàn, y phục không ngừng tung bay trong gió, thập phần đẹp mắt.
Bên dưới rất nhiều đệ tử đang thảo luận sôi nổi, không ngừng suy đoán xem ai sẽ thắng, trong lúc nhất thời người đến xem thi đấu càng lúc càng đông.
"Mộc sư tỷ, xin chỉ giáo." Tần Mặc Hàm nhỏ tuổi hơn nàng ấy, Mộc Tê Đồng lại là đệ tử Chủ Phong, cho nên Tần Mặc Hàm mới gọi nàng ta một tiếng sư tỷ.
Mộc Tê Đồng gật đầu, không chút khách khí, trực tiếp lấy ra một thanh trường kiếm đỏ thẫm, lập tức rót linh lực vào trong đó, nguyên bản thân kiếm ám sắc, trong nháy mắt toàn thân phát đỏ!
==================
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Mặc Hàm: tức phụ bày trò quá nhiều, có vật quý trong người thật khổ, ta muốn nàng sớm ngày được tự do.
Kỳ thật Tô Tử Ngưng cảnh giác rất mạnh, dẫn đến cực đoan, thoạt nhìn luôn nghĩ mình là người bị hại, bất quá cũng có thể lý giải. Yên tâm đi, cuối cùng đều sẽ bị chinh phục hoàn toàn.