Chương 71: Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Phiên bản 21399 chữ

Câu lạc bộ của Triệu gia ở ngoại ô thành phố Yên Thành.

Trực thăng dừng ở quảng trường nhỏ rộng rãi, Thẩm Mộc Bạch từ trực thăng đi xuống, Triệu Húc Phong cùng Tống Cẩm Minh chạy ra đón.

Mấy ngày nay anh đều ở đây, buổi sáng và buổi chiều mỗi ngày đều tạo ra một trận mưa nhân tạo, buổi tối cũng không về thành phố, liền ngủ qua đêm tại ở câu lạc bộ. Anh không biết khi nào cô nhóc sẽ quay trở về, nếu xảy ra trường hợp giữa hai thế giới có sự chênh lệch về thời gian, thật tệ nếu lúc cô nhóc quay về đúng lúc anh không ở có đây.

Ông lão không biết đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Mộc Bạch nói với ông ấy rằng Du Du thích quang cảnh tr3n núi, nên muốn ở lại chơi mấy hôm, đúng dịp câu lạc bộ Triệu gia còn chưa mở cửa khai trương, nên bọn họ muốn tới đây đi đến chơi thử, cho nên, mấy ngày nay anh và cô nhóc tạm thời không trở về nội thành.

Mặc dù nói như vậy, nhưng không chắc liệu có lừa ông lão bao lâu, chỉ dặn dò qua điện thoại đúng một câu: "Hãy chăm sóc cháu dâu của ông."

Ngày hôm đó Nguyễn Du Du đột nhiên biến mất, khiến Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh hoảng sợ. Thẩm Mộc Bạch giải thích đại khái cho bọn họ, mấy người bọn họ đã sớm biết Du Du có điểm kì lạ, sau khi nhìn thấy hiệu quả thần kỳ của những lá bùa, khi biết tin Du Du đến từ một thế giới khác, họ cũng nhanh chóng tiếp nhận.

Đều là huynh đệ vào sinh ra tử, không ai đem chuyện này nói ra ngoài.

Thẩm Mộc Dương nghe tin anh trai cùng chị dâu nhỏ đi chơi tr3n núi, tối hôm đó liền chạy tới đây, anh ta sợ chị dâu xảy ra chuyện gì anh trai không chấp nhận được, dù sao, bác sĩ đã kiểm tra nói cơ thể không có vấn đề gì, nhưng chị dâu lại ngất xỉu, anh ta lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Vừa chạy đến nơi, không nhìn thấy chị dâu đâu, chỉ thấy anh trai, ánh mắt đau khổ cùng tuyệt vọng.

Thẩm Mộc Dương, Triệu Húc Phong, Tống Cẩm Minh, Ngô Trung Trạch bốn người chia làm hai ca, thay phiên nhau ở lại cùng Thẩm Mộc Bạch tr3n núi, bởi vì trực thăng vẫn đang tiếp tục công việc tạo mưa nhân tạo cần phải có người quan sát. Mấy người bọn họ không yên tâm để lại Thẩm Mộc Bạch ở đây một mình.

Hôm nay đến lượt Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh ở cùng với anh.

Thẩm Mộc Bạch từ tr3n trực thăng đi xuống, sắc mặt không được tốt lắm.

Tuy mới trải qua ba đến bốn ngày, anh gầy đi rất nhiều, cặp mặt đen nháy tràn ngập tuyệt vọng.

Tuy anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biết mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ, nhưng anh vẫn ôm một tia hy vọng, cô nhóc của anh nhanh chóng quay về.

Nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy cô nhóc, bây giờ anh dùng hết sáu lá bùa sấm sét. Anh có hơi do dự, có nên đổi thành mỗi ngày một lần hay không, nếu chẳng may cô nhóc thất bại ở phía bên kia, thời gian trôi qua quá lâu, lá bùa sấm sét trong tay anh hết tác dụng thì toi.

"Anh Thẩm, ngồi nghỉ đi." Triệu Húc Phong đưa chai nước cho anh

Thẩm Mộc Bạch ngửa đầu uống vài ngụm, cùng mấy người quay về đại sảnh dưới lầu của câu lạc bộ.

"Anh Thẩm, anh xem thử mấy ngôi chùa hay đạo quán gần đây có cao tay hay không, liệu họ tìm được cách gọi Du Du trở về không?" Đầu ngón tay thon dài của Tống Cẩm Minh khẽ đẩy gọng kính màu vàng, nhíu mày hỏi.

Thẩm Mộc Bạch khẽ lắc đầu, "Ở thế giới Du Du đang sống, làm phép, bùa, cùng phong thủy rất phổ biến, chắc chắn ở đó có rất nhiều đạo sư cao tay. Nhưng ở thế giới chúng ta những chuyện này chưa từng nghe nói được mấy thứ này, đạo sĩ pháp lực tầm thường. Lần trước Thẩm Vĩnh Hưng chạy đi mua lá bùa ở các đạo quán gần đây, không có một lá bùa nào linh nghiệm.”

Triệu Húc Phong tiếc nuối thở dài, "Vậy chúng ta chỉ có thể ngồi chờ. " Cảm giác tuyệt vọng ngồi chờ thực sự rất khó chịu, nghĩ lại nếu bốn người liên thủ, có thể nói bất khả chiến bại ở Yến Thành, hết lần này đến lần khác lúc cô nhóc xảy chuyện bọn họ đều bó tay, thực sự rất tức giận và xấu hổ.

Thẩm Mộc Bạch đang định lên tiếng, đột nhiên nhíu mày lại, "Du Du!”

“Có chuyện gì vậy? Tống Cẩm Minh và Triệu Húc Phong lập tức lo lắng nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Du Du.

"Du Du, cô ấy——" Thẩm Mộc Bạch sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt càng để lộ sự u ám, lúc này trong đôi mắt vẫn luôn giữ lạnh lùng và bình tĩnh lại tràn ngập sự hoảng sở, "Du Du đang rất khó chịu, tôi có thể cảm giác được, cô ấy dường như đang rất đau đớn!

Tống Cẩm Minh cùng Triệu Húc Phong thay đổi nét mặt, nếu chẳng may cô nhóc gặp nguy hiểm ở thế giới bên kia, bọn họ lại không giúp được, bọn họ lúc này đều rất nóng vội!

“Không, tôi phải đi tìm cô ấy! Thẩm Mộc Bạch đột nhiên đứng dậy, "Chờ khi tôi đi, hai người bọn cậu tìm cách tạo mưa nhân tạo, đừng làm quá gần nhau, nhỡ bùa sấm sét hết tác dụng chỉ còn cách chờ sấm sét từ tr3n trời giáng xuống. "

Triệu Húc Phong vội vàng giữ tay anh lại, "Làm sao anh có thể đi tìm cô ấy? “

Thẩm Mộc Bạch nhìn bên ngoài, trời mưa như trút nước, sấm sét liên tục đánh xuống, "Tôi muốn bị sét đánh trúng.”

“Khoan đã.” Tống Cẩm Minh giữ cánh tay còn lại của anh, " Không phải Du Du từng nói xác suất đó rất thấp sao? Tôi cảm thấy khả năng cậu xuyên qua thế giới đó chỉ bằng 0, nhưng xác suất bị sét đánh ch3t là 100%! "

Sắc mặt Thẩm Mộc Bạch đột nhiên trở nên trắng bệch, anh giống như đang phát điên, dùng sức giãy dụa, "Buông ra! Du Du đang rất đau đớn! Tôi cảm nhận được rằng cô ấy không thể chịu đựng thêm được nữa! Tôi phải cứu cô ấy!”

Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh không dám buông tay ra, hai người bọn họ dùng hết sức lực, đặt Thẩm Mộc Bạch ngồi lên tr3n ghế sô pha, "Anh Thẩm, anh bình tĩnh một chút! "

"Rầm " một tiếng, một tia chớp lóe sáng giữa bầu trời, tiếng sấm vang lên giống như đang ở rất gần.

Triệu Húc Phong thất thần, thả tay xuống. Một mình Tống Cẩm Minh không thể cản được Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mộc Bạch dễ dàng thoát ra, vội nhảy từ ghế sô pha xuống.

Anh đẩy Triệu Húc Phong đang đứng chắn đường ra, nhếch chân lên, định nhảy qua bàn trà. Đột nhiên, anh cảm nhận được điều gì đó, anh dừng lại, cơ thể đông cứng lại.

"Du Du!" Phía sau truyền đến giọng nói của Tống Cẩm Minh.

“Anh Thẩm, mau lại đây xem!” Giọng nói của Triệu Húc Phong cũng vang lên, vừa mừng vừa sợ.

Thẩm Mộc bạch đột nhiên xoay người lại.

Tr3n chiếc ghế sofa anh vừa rời đi, cô nhóc của anh đang nằm ở tr3n đó.

Thẩm Mộc Bạch nhào tới, bước chân loảng choảng, đầu gối đập bàn trà, anh giống như người mất hồn, trực tiếp quỳ xuống trước ghế sô pha.

Nguyễn Du Du yên lặng nằm tr3n sofa.

Đôi mắt cô nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mấy ngày không gặp, cô gầy đi rất nhiều.

Tr3n người cô phảng phất mùi máu, mái tóc dài đen nháy bị điện thiêu cháy, cắt ngắn đến cổ, lúc Thẩm Mộc Bạch chạy đến mang theo cơn gió, mái tóc bay phất phớ.

Thẩm Mộc Trắng run rẩy đặt tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Du Du!”

"Rầm ——" một tiếng, một tia sét đánh thẳng vào cửa sổ, mảnh thủy tinh b4n ra tung tóe.

Thẩm Mộc Bạch cúi người xuống, cố gắng bảo vệ cô nhóc.

Anh vừa mới ngẩng đầu lên kiểm tra tình hình, lại một tia sét đánh tới.

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Thẩm Mộc Bạch thay đổi nét mặt, "Mau tìm xem tr3n người Du Du có giấu lá bùa sấm sét không!”

Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh bỏ qua sự nghi ngờ, ba người luống cuống vội mở túi xách tr3n người Nguyễn Du Du ra, nhưng vẫn không tìm thấy.

Lại là một tia sét truyền tới, giống như đang muốn đánh thẳng vào đây.

Thẩm Mộc sờ thử tr3n người Nguyễn Du Du, anh nhếch vạt áo phông của cô nhóc lên, để lộ phần bụng trắng nõn.

"Anh Thẩm, ở tr3n bụng Du Du!" Triệu Húc Phong hét lớn.

Thẩm Mộc Bạch nhìn xuống bên dưới, eo của cô nhóc hình như gầy hơn trước, những đường nét màu đỏ tươi nổi bật tr3n làn da trắng nõn.

Thẩm Mộc Bạch xốc áo của Nguyễn Du Du lên, "Bùa dẫn sấm!”

Thẩm Mộc Bạch cuống quít dùng tay lau bùa dẫn sấm ở tr3n bụng Nguyễn Du Du, những đường nét màu đỏ chắc chắn không phải dùng Chu Sa vẽ, anh không dám tìm hiểu xem đó thứ gì.

Lau mấy lần, dấu vết đã khô vẫn không thể lau sạch được.

Lại một tia sét truyền đến, đánh trúng cây cảnh ở góc tường.

Tống Cẩm Minh nhanh chóng cầm chai nước tr3n bàn trà lên, đổ lên bụng của Nguyễn Du Du. Thẩm Mộc Bạch nhờ dùng nước, cố dùng lực mạnh hơn, Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh giữ chặt áo phông của Nguyễn Du Du, ba người vội vàng lau lá bùa dẫn sấm tr3n bụng của cô nhóc.

Tiếng sấm dần biến mất.

Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng vén vạt áo phông của Nguyễn Du Du ra, đường nét ban đầu đã biến mất, chỉ còn sót lại vết nước màu đỏ.

Thẩm Mộc Bạch cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay mình cũng đã bị nhuốm máu.

Triệu Húc Phong cùng Tống Cẩm Minh không dám lên miệng, mấy người bọn họ từ nhỏ thích đánh nhau, tương nhiên biết lá bùa kia được vẽ từ máu, vấn đề là, đây máu của người khác hay của cô nhóc?

Thẩm Mộc Bạch im lặng, bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng, hai tay tùy tiện lau tr3n người, dịu dàng vuốt v3 mái tóc Nguyễn Du Du, "Du Du, mọi chuyện đã qua rồi. Em mau tỉnh lại.”

Nguyễn Du Du không trả lời.

Lòng bàn tay của Thẩm Mộc Bạch dính chút mảnh vụn từ mái tóc cháy khét. Anh nhìn mái tóc thiêu cháy gần hết của Nguyễn Du Du, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh vội vàng lấy bùa trị thương và bùa chữa bệnh tr3n người ra, hồi trước Nguyễn Du Du từng đưa bọn họ, hai ngày nay bọn họ vẫn mang theo tr3n người, đề phòng trường hợp xấu xảy ra.

Thẩm Mộc Bạch bế Nguyễn Du Du lên, vội vàng đi lên phòng ngủ ở tr3n lầu, Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh cũng đi theo, sắp xếp chăn màn, để bùa lên tr3n tủ đầu giường, hai người đi ra ngoài, đóng cửa lại, không dám đi, im lặng đứng chờ ở ngoài hành lang.

Thẩm Mộc Bạch cẩn thận cởi hết quần áo tr3n người Nguyễn Du Du ra, làn da cô nhóc trắng nõn như tuyết, bây giờ anh không có tâm trạng thưởng thức.

Mấy ngày không gặp, cô gầy đi rất nhiều, vòng eo nhỏ xíu, giống như mấy ngày liền không được ăn gì.

Thẩm Mộc Bạch cẩn thận kiểm tra một lượt, mặc dù tr3n bụng của cô nhuốm máu, nhưng may mắn không có vết thương lớn. Ngón tay trỏ bên phải có hai dấu vết cắn, Thẩm Mộc Bạch đoán cô dùng máu của mình để vẽ bùa.

Thẩm Mộc Bạch lấy một lá bùa trị thương tr3n tủ ra, quấn lên đầu ngón tay cô. Sau đó anh đi vào phòng tắm giặt khăn mặt, lau vết máu còn sót lại bụng cô, lại lấy một bộ quần áo đã chuẩn bị trước mặc lên người cô.

Lăn qua lăn lại mấy vòng, Nguyễn Du Du không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Thẩm Mộc Bạch mở lá bùa trị thương ở ngón trỏ tay phải của nàng ra, hai vết cắn tr3n ngón tay cô hiện rất rõ giống như thể chúng là vết thương mới, không hề có tiến triển.

Anh nhíu mày lại, Thẩm Mộc Bạch bế Nguyễn Du Du lên, bước ra bên ngoài.

Ở ngoài cửa, Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh lo lắng nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, Du Du cô ấy..."

Thẩm Mộc Bạch nghiêm túc nói: "Chuẩn bị xe, chúng ta mau đi đến bệnh viện.”

Hai người không dám hỏi thêm câu nói, Triệu Húc Phong lái xe chạy đến, Thẩm Mộc Bạch ôm Nguyễn Du Du ngồi ở ghế sau, Tống Cẩm Minh ngồi ở ghế phụ, gọi điện thoại cho bệnh viện tư nhân của nhà mình, ra lệnh bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng, lại nhắn tin báo cho Thẩm Mộc Dương và Ngô Trung Trạch một tiếng.

Thẩm Mộc Dương và Ngô Trung Trạch ngay lập tức gọi điện thoại đến, hỏi thăm tình hình của Nguyễn Du Du.

Tống Cẩm Minh cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Nguyễn Du Du, theo lý thuyết đã có bùa trị thương, cô nhóc chắc chắn sẽ ổn, nhưng cô vẫn hôn mê bất tỉnh, khiến cho mọi người lo lắng bất an. Mặc dù anh ta không nói rõ, chỉ nói anh Thẩm muốn đưa Nguyễn Du Du đến bệnh viện kiểm tra.

Lúc Thẩm Mộc Dương và Ngô Trung Trạch chạy đến bệnh viện, nhìn thấy ba người đang chờ bên ngoài phòng khám bệnh.

“Anh!” Thẩm Mộc Dương nhìn sắc mặt của Thẩm Mộc Bạch không tốt lắm, tim đập loạn xạ, theo lý thuyết chị dâu đã quay về, anh trai phải vui mới đúng, chẳng lẽ tình hình của chị dâu không ổn? Anh ta lo lắng khẩn nuốt nước bọt, "Anh, chị dâu——"

Thẩm Mộc Bạch khẽ lắc đầu, "Anh không rõ.”

Năm người bọn họ đều cao ráo đẹp trai, cùng đứng một chỗ khiến mọi người chú ý, thậm chí có mấy người nhà bệnh nhân háo hức muốn chạy bắt chuyện. Mọi người tụ tập ngày càng đông.

Bởi vì là bệnh viện tư nhân của nhà Tống Cẩm Minh, lần này viện trưởng trực tiếp chạy ra tiếp đón bọn họ.

Viện trưởng chạy đến nói "Nguyễn tiểu thư đột nhiên ngất xỉu không rõ lý do, cô cần phải đi xét nghiệm, di chuyển liên tục, mọi người không cần phải đi theo, đến phòng làm việc của tôi ngồi chờ đi.”

Bọn họ đều đang rất lo lắng, đương nhiên không chịu rời đi. Thẩm Mộc Bạch không để cô nhóc rời khỏi tầm mắt của anh, nếu không phải phòng kiểm tra CT không thể tụy tiện đi vào, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô nhóc.

Viện trưởng thấy không lay chuyển bọn họ, đành mặc kệ, ông không dám quá mắng thiếu gia của nhà mình, mấy người này đều những nhân vật nổi tiếng ở Yến Thành, dù là ai ông không nói được.

Nguyễn Du Du ngủ rất ngon, giống như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Viện trưởng cầm tờ xét nghiệm lên nhìn, cẩn thận đọc, lông mày nhíu chặt lại, biểu cảm tr3n khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.

Trái tim mọi người như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Trong giọng nói của Thẩm Mộc Bạch mang theo sự run rẩy, "Viện trưởng, có gì ông cứ nói thẳng ra.”

Viện trưởng tức giận hừ một tiếng, hỏi: "Tôi nghe nói, Thẩm tiên sinh cùng Nguyễn tiểu thư sắp tổ chức đám cưới? "

Thẩm Mộc Bạch có hơi ngạc, "Đúng, vào đầu tháng năm, chưa đầy một tháng nữa.”

“Mấy người trẻ tuổi bọn cậu, đúng là không biết bảo vệ sức khỏe!” Viện trưởng đau lòng, dùng ngón tay chỉ lên giấy xét nghiệm "Vì muốn gầy để mặc váy cưới đẹp hơn nên liều mạng giảm cân, tôi đã từng thấy nhiều lắm, nhưng giảm cân đến mức mấy ngày không ăn cơm, thậm chí còn khiến bản thân đói đến xỉu đi, đây là lần đầu tiên tôi thấy!”

Ông ấy nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Bạch, giọng điệu nghiêm khắc, "Thẩm tiên sinh, dáng người của Nguyễn tiểu thư rất cân đối, không cần phải giảm cân nữa, cũng không phải cứ gầy trơ xương mới là đẹp! Tôi ngày nào cũng ở trong bệnh viện cả ngày, gặp đủ mọi loại bệnh tật, biết rõ một cơ thể khỏe mạnh quý giá như thế nào, thực sự không cần phải vì theo đuổi cái đẹp đến mức chà đạp sức khỏe của mình.”

“Bị bỏ đói?” Mọi người trợn tròn mắt lên nhìn.

Viện trưởng khẽ gật đầu, "Tôi đoán đã mấy ngày rồi Nguyễn tiểu thư chưa ăn miếng cơm nào.”

Thẩm Mộc Bạch đặt tay lên trán, anh vừa cảm thấy đau lòng vừa may mắn, cúi đầu khẽ nở nụ cười.

......

Nguyễn Du Du đã tỉnh dậy.

Cô nằm mơ một giấc mơ, ở trong giấc mơ, cô ngồi ở một bàn ăn khổng lồ, được phủ lên một tấm khăn trải bàn màu trắng như tuyết, ở dưới mép được thêu những bông hoa màu trắng tinh khiết, nhìn rất đẹp.

Ở tr3n bàn ăn, có nhiều thức ăn, đều là những món mà cô sthích ăn. Nồi lẩu cay bốc khói nghi ngút, cá phi lê luộc chín m3m mại, kem thơm ngon mát lạnh, bánh socola nóng chảy tỏa ra mùi hương của socola...

Cô giống như một con ma đói nhìn chằm chằm vào món ăn trước mắt, nhưng cô không biết chuyện gì đang diễn ra, cô không thể cử động được, chỉ có thể đứng yên nhìn.

Nguyễn Du Du vùng vẫy trong sự tuyệt vọng, cô mở to đôi mắt ra.

"Du Du!" Giọng nói quen thuộc, cô khẽ chớp mắt, ánh mắt từ từ tập trung, cô nhìn trước mặt là một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, đó là Thẩm Mộc Bạch.

"Tiểu… Tiểu Bạch?" Nguyễn Du Du vừa lên tiếng, giọng nói có hơi khàn, cổ họng chua xót, khiến cho cô ngay lập tức lấy lại tinh thần.

Cô dùng sức cố nâng cánh tay lên, ôm lấy cổ Thẩm Mộc Bạch, cô cảm nhận làn da ấm áp, nhắc nhở cô rằng đây thật sự là Thẩm Mộc Bạch.

"Tiểu Bạch! Em… rất nhớ anh!" Nước mắt của Nguyễn Du Du lập tức trào ra, nhanh chóng ướt đẫm chiếc gối.

Thẩm Mộc Bạch bế cô dậy, để Nguyễn Du Du dựa vào lòng anh, dịu dàng lau nước mắt cho cô, "Ngoan, Du Du, anh cũng nhớ em, em đã quay về, đừng sợ.”

Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên, chủ động hôn lên bờ đôi môi mỏng của anh.

Cơ thể của Thẩm Mộc Bạch hơi run lên, anh nhiệt tình đáp lại nàng, nhanh chóng đảo khách làm chủ.

Một nụ hôn nhẹ nhàng.

Nếm thử và dừng lại.

Thẩm Mộc Bạch không dám kích động, cô nhóc vừa mới tỉnh dậy, anh phải cố gắng kiềm chế.

"Du Du, em có muốn ăn gì không??" Thẩm Mộc ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đầu cô.

Nguyễn Du Du hai mắt lóe sáng: "Ăn chứ! Em đói quá!”

Nhớ đến lời nói của viện trưởng "Cô nhóc bị bỏ đói suốt mấy ngày", Thẩm Mộc Bạch dịu dàng hôn cô một cái, giúp nàng điều chỉnh lại cái gối, để cho cô thoải mái dựa, bưng bát cháo tr3n tủ đầu giường lên.

Lúc này Nguyễn Du Du mới phát hiện mình đã quay trở trở về nhà, đây là phòng ngủ của cô, tất cả mọi thứ đều quen thuộc, khiến cho cô cảm thấy an tâm hơn.

Chỗ bên cạnh hơi lún xuống, Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, dùng thìa múc cháo lên, đưa đến bên môi Nguyễn Du Du.

Nguyễn Du Du cúi đầu nhìn thoáng qua, cháo đặc nấu kỹ, hạt giao trong suốt.

Cô mím môi, buồn bã nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Em muốn ăn lẩu, kem, bánh ngọt, vừa nãy em nằm mơ thấy..."

Thẩm Mộc Bạch vừa đau lòng vừa buồn cười, "Ngoan, trước tiên em ăn tạm ít cháo, đã mấy ngày rồi em không ăn gì, dạ dày em rất yếu, ăn xong bát cháo này anh sẽ cho ăn bánh ngọt được không? " Lúc ở bệnh viện cô đã tiêm chất dinh dưỡng, nhưng trong bụng vẫn trống rỗng, không thể ăn đồ quá cay hoặc lạnh được.

Nguyễn Du Du khịt khịt mũi, giống như ngửi thấy được mùi thơm của bánh ngọt, cô quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên có một chiếc bánh socola nóng chảy để tr3n tủ đầu giường, đặt lên chiếc trắng tinh, nhìn rất hấp dẫn.

Cô miễn cưỡng ăn thìa cháo trước mặt. vừa nhìn đĩa bánh ngọt, vừa ăn cháo, vất vả lắm mới ăn hết nửa bát chào liền hô dừng lại, "Đủ rồi, anh nhìn đi, đã được nửa bát rồi!”

Thẩm Mộc Bạch biết cô không thích ăn cháo, trước kia sức khỏe cô nhóc không được tốt, chắc chắn thường xuyên ăn đồ dinh dưỡng, anh đặt bát cháo trong tay xuống, đưa bánh socola nóng chảy đến trước mặt cô.

Nguyễn Du Du ánh mắt phát sáng lấp lánh, cầm lấy cái nĩa lên, chọc chính giữa chiếc bánh, socola nóng chảy từ từ tuôn ra. Cô khéo léo chia nhỏ chiếc bánh ra, chấm vào socola, cho lên miệng, thỏa mãn nheo mắt lại, thở dài hài lòng.

Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm cái nĩa của Nguyễn Du Du đang cầm, chờ đến khi cô ăn được một nửa bánh, anh tay cô, "Du Du, ăn mấy thứ này trước đi, dạ dày của em trống rỗng suốt mấy ngày, phải từ từ thích ứng, không thể lăn quá nhiều được. "

"Ách..." Nguyễn Du Du tiếc nuối nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ còn sót lại tr3n đĩa, miễn cưỡng đặt nĩa xuống, "Được rồi..."

Cô lưu luyến nhìn bánh ngọt, khiến Thẩm Mộc Bạch có chút đau lòng, đem đặt đĩa bánh sang một bên, "Ngoan, chờ mấy ngày dạ dày của em đã thích ứng, lúc đó em thoải mái ăn.”

Nguyễn Du Du đứng dậy đi xuống giường, vì đã ăn chút đồ, cô cảm thấy tr3n người đã có chút sức sống, "Em đi rửa tay. "

“Du Du ——" Thẩm Mộc Bạch do dự, cuối cùng anh không ngăn cản cô.

Nguyễn Du Du bước vào phòng vệ sinh, cầm ly nước lên chuẩn bị súc miệng, bình tĩnh nhìn chiếc gương trước mắt, trong lòng rất ngạc nhiên.

Nhìn trong gương cô hốc hác hơn trước, điều này cũng không sao, dù sao mấy ngày nay cô không có ăn gì, trong lòng luôn lo lắng mình không trở về được, sắc mặt chắc chắn không hồng hào như trước.

Điều khiến cô ngạc nhiên chính mái tóc của mình.

Mái tóc của cô bồng bềnh, sợi tóc m3m mại mượt mà đen nháy, dài đến thắt lưng, bình thường cô hay búi, hoặc buộc tóc lên.

Bây giờ đã bị cắt ngắn, dài chưa đến cổ, phía dưới đuôi tóc ngắn dài không bằng nhau, giống như bị chó gặm qua.

Nguyễn Du Du không dám tin, cô khẽ chớp mắt, đưa tay chạm lên mái tóc ngắn kia, quay đầu lại hỏi Thẩm Mộc Bạch đang đứng ở cửa, trốn tránh không dám nhìn cô, "Tiểu Bạch, tóc của em là bị A Phúc gặm sao?”

Tr3n khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Mộc Bạch hiện lên sự buồn bã, anh ho nhẹ hai tiếng, "Không phải A Phúc, là… là anh cắt tóc cho Du Du đấy.”

Nguyễn Du Du nghiêng cái đầu nhỏ, khó hiểu trừng mắt lên lườm Thẩm Mộc Bạch: "Anh không thích mái tóc dài của em sao? Anh nhân lúc hôn mê bất tỉnh lén cắt trộm tóc em? "

“Không! Anh rất thích Du Du để tóc dài! "Thẩm Mộc Bạch sợ cô nhóc hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Du Du, khi em quay lại, mái tóc không hiểu sao bị cháy, dài đến cổ, các ngọn tóc bị cháy vún, vừa chạm liền biến thành bụi, anh không có cách nào khác, đành phải cắt bỏ phần tóc bị cháy giúp em. Khụ khụ, chỉ là kỹ thuật của anh không được tốt lắm.”

Cô nhóc đang nằm hôn mê bất tỉnh, anh đương nhiên không muốn để thợ cắt tóc đụng vào cổ, đành phải tự mình ra tay. Anh nghĩ chỉ cắt bằng nhau, chờ cô nhóc tỉnh lại thợ cắt tóc chỉnh sửa lại cho cô, không ngờ tưởng nhìn dễ nhưng lại rất khó. Anh cắt mãi không bằng nhau, thấy mái tóc ngày càng ngắn, anh buộc dừng tay.

"Cháy?!" Nguyễn Du Du rất ngạc nhiên, cô nhớ rõ trước khi rời đi, cô đã đốt tấm rèm cửa, nhưng ngọn lửa đó chẳng qua ngăn cản cha mẹ đến, để cho bọn họ luống cuống dập lửa, không chạy đến ngăn cản mình, cô đương nhiên khẳng định mình không bị lửa cháy thiêu rụi.

Chẳng lẽ là do điện ở sấm sét?

Thẩm Mộc Bạch nhìn cô nhóc có vẻ không tin, đột nhiên cảm thấy chút chột dạ, tuy rằng không phải anh bị thiêu cháy, nhưng dù sao anh cũng góp công, khiến cho mái tóc cô nhóc ngắn đi mấy phân.

Nguyễn Du Du suy nghĩ một lúc: "Ôi, em muốn để tóc dài trong ngày diễn ra hôn lễ!”

Thẩm Mộc Bạch càng cảm thấy có lỗi

Nguyễn Du Du: "Nếu không, đám cưới của chúng ta tạm bị hoãn một năm đi? Để tóc em dài lại.”

“Không được!” Thẩm Mộc Bạch không chút do dự, lập tức phản bác. Anh chờ đợi đợi hôn lễ rất lâu, hận đêm tân hôn không thể diễn ra ngay lập tức, làm sao có thể lại trì hoãn?!

Nguyễn Du Du nhìn mình ở trong gương, lắc đầu nhỏ, mái tóc ngắn cũn, có vài sợi tóc nghịch ngợm vểnh lên.

"Tiểu Bạch, em đột nhiên cảm thấy tóc ngắn không tệ, vừa thoải mái mới mẻ. Nếu không sau này em cứ để tóc ngắn đi?"

Thẩm Mộc Bạch luyến tiếc mái tóc dài xinh đẹp kia, sờ lên giống như mảnh lụa quý giá. "Du Du, anh thích em để tóc dài hơn." 

- -----oOo------

Bạn đang đọc Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!