Chương 103: Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Phiên bản convert 9100 chữ

Hôm nay, đã đổi vai cho nhau rồi. Một mình trợ lý Trần ăn thức ăn gọi bên ngoài. Anh thì có vợ đến đưa cơm, có vợ tăng ca cùng. Anh cũng muốn vừa nói vừa cười với vợ của mình nữa.

Tăng ca cùng Tống Đình Thâm cũng chẳng có gì nhàm chán cả. Nguyễn Hạ ngồi trên sofa, kết nối với wifi trong phòng làm việc của anh, lướt weibo, mua đồ. Cô còn muốn nghiêm túc hơn cả người đang làm việc là Tống Đình Thâm mấy phần. Đã vào cuối thu rồi nên trời cũng tối nhanh hơn lúc trước. Không đến một lát, đợi đến khi Nguyễn Hạ ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ thì trời đã hoàn toàn tối đen rồi.

Tống Đình Thâm và những nhân viên còn ở lại của công ty cùng nhau tham gia hội nghị qua video. Một mình cô ở lại văn phòng, cuối cùng cũng không có gì thú vị nữa thì muốn thỏa mãn cơn ghiền làm ông chủ của mình một chút. Cô ngồi xuống ghế làm việc của Tống Đình Thâm, còn xoay mấy vòng. Chờ đến khi nhìn thấy bức ảnh đặt trên bàn làm việc của anh thì cô vẫn hơi kinh ngạc một chút. Mặc dù trên bàn làm việc của người đã kết hôn đặt ảnh của vợ con là chuyện hết sức bình thường, nhưng việc này đặt trên người của Tống Đình Thâm thì cô vẫn cảm thấy không hợp.

Anh cũng không phải là một người khoa trương hay xa xỉ gì cả. Trang hoàng phòng làm việc cũng rất là đơn giản. Trên bàn ngoại trừ máy tính, một số văn kiện và ảnh ra thì cũng không có đồ dư thừa gì nữa.

Nguyễn Hạ nhàn rỗi đến nhàm chán. Lấy một cây bút từ ống đựng bút, bắt đầu vẽ chibi lên giấy ghi chú.

Sau khi vẽ xong thì dán vào nơi mà Tống Đình Thâm có thể nhìn thấy.

Bên cạnh hình một người chibi dễ thương đang chống nạnh là một hàng chữ đáng yêu, viết theo font chữ truyện tranh. Phía trên viết là: "Đôi mắt đã rất mệt rồi đấy. Phải nghỉ ngơi thôi. ~(≧▽≦)/~"

Cũng có viết: "Phải uống nước đấy. Một ngày phải uống tám ly nước thì làn da mới đẹp được!"

"Come on, baby! Đứng lên đi lại một chút, nếu không thì sẽ có bụng mỡ đấy!"

Đợi cô vẽ và dán mấy tờ giấy ghi chú lên xong thì Tống Đình Thâm cũng đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy cô ngồi lên ghế của mình, anh cũng không ngạc nhiên. Chẳng qua là chỉ đến gần xem thôi. Vừa nhìn thì thấy bàn làm việc vốn điệu thấp của anh, đã được thay đổi phong cách hoàn toàn bởi những tờ giấy ghi chú màu sắc sặc sỡ được dán khắp nơi trên bàn.

Nguyễn Hạ hơi xấu hổ: "Em chỉ là chán thôi. Nếu như anh không thích thì..." thì cứ gỡ xuống vứt đi.

Cô còn chưa nói xong thì Tống Đình Thâm đã lại gần xem. Khi nhìn thấy những tờ giấy ghi chú mà cô dán lên bàn thì anh bật cười ngay.

“Anh rất thích.”

Hình chibi đáng yêu trên những tờ giấy ghi chú này giống như là cô vậy. Dù là chống nạnh hay là cười to thì cũng rất là đáng yêu. Những chữ viết ở trên đấy cũng rất ấm áp.

Nguyễn Hạ khiêm tốn cười: "Anh thích là tốt rồi."

Tống Đình Thâm chỉ chỉ vào một tờ giấy, hỏi: "Phải gọi điện cho mẹ của Vượng Tử là có ý gì vậy em?"

"... Em thấy rất nhiều người mỗi ngày đi làm sẽ gọi điện cho bạn gái hoặc là vợ của mình, tùy tiện nói vài câu cũng rất hay đấy."

Tống Đình Thâm gật gật đầu: "Được. Anh sẽ gọi điện cho em mỗi ngày."

Anh thật sự rất thích những tờ giấy ghi chú mà cô dán lên. Nó làm cho anh cảm thấy thật ấm áp. Chỉ cần nhìn thôi thì trong lòng cũng rất dễ tốt lên. Anh nghĩ một chút rồi nói: "Em lại vẽ cho anh một bức nữa đi."

Nguyễn Hạ cầm bút lên: "Anh muốn viết cái gì?"

"Cố gắng kiếm tiền, mua túi cho vợ."

Nguyễn Hạ: "..."

Cô nghĩ một chút rồi vẽ lên giấy ghi chú một viên kim cương rất to, một cái túi, một ngôi biệt thự, một chiếc xe. Kế bên còn viết cố gắng kiếm tiền, tất cả những thứ này đều là đồ mà vợ thích.

Tống Đình Thâm nhéo nhéo mặt của cô: " Mong muốn của em cũng nhiều thật đấy. Cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn."

Nguyễn Hạ gật đầu, không có chút nào cảm thấy xấu hổ cả.

Cô đúng là cái gì cũng muốn đấy. Lúc vừa mới xuyên đến đây, cô cảm thấy làm một tiểu phú bà có tiền cũng rất tốt. Bây giờ, cô đã trở nên tham lam rồi. Muốn làm một tiểu phú bà vừa có tiền vừa có chồng.

Tiền, cô muốn. Tình yêu, cô cũng muốn.

Tống Đình Thâm dán một tờ giấy ghi chú lên khung ảnh: "Lúc mà anh muốn làm biếng, nhìn thấy cái này phỏng chừng cũng không dám nữa rồi."

Chỉ cần nghĩ đến việc vợ mình có nhiều mong muốn như vậy thì ai mà còn dám hời hợt nữa chứ. Chỉ có thể vất vả vùi đầu vào làm việc, liều mạng kiếm tiền mà thôi.

Nguyễn Hạ đắc ý, cười một tiếng, lại hỏi anh: “Anh họp xong rồi sao?”

"Ừ." Tống Đình Thâm gật đầu: "Vừa hay bây giờ vẫn còn sớm, anh đưa em đi xem phim, thả lỏng một chút."

Nguyễn Hạ liếc nhìn thời gian phía dưới bên phải màn hình máy tính. Hơi do dự nói: "Bây giờ cũng đã tám giờ rồi. Đợi đến khi xem xong về đến nhà thì không phải là đã mười một, mười hai giờ rồi sao? Vượng Tử ngủ một mình đấy."

Sau khi làm mẹ thì còn nói gì đến cuộc sống về đêm chứ. Xem phim đến mười một, mười hai giờ mới về nhà cũng đã quá xa xỉ rồi đấy.

"Con quả thật là nên học cách ngủ một mình rồi." Tống Đình Thâm mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Năm sau con cũng năm tuổi rồi. Lúc nào cũng ngủ với người lớn thì sao có thể độc lập được chứ."

“Nhưng mà…”

Nguyễn Hạ vẫn không yên tâm.

Tống Đình Thâm thở dài một hơi: "Thật đúng là con hư tại mẹ mà."

Nguyễn Hạ: "Chẳng qua chỉ là ngủ thôi mà, có cần phải đến mức này không?"

Tống Đình Thâm gật đầu: "Nếu chúng ta còn không đi xem phim thì sẽ là như vậy."

Bây giờ cuộc sống của bọn họ rất đơn giản, đâu có thời gian để mà nói chuyện yêu đương gì chứ. Anh tan làm về nhà thì ngay cả thời gian ở riêng với cô cũng không có. Thật không dễ gì mới đến cuối tuần, vậy mà, thằng nhóc béo kia cũng được nghỉ. Vứt cậu lại rồi ra ngoài ăn cơm, hẹn hò thì đương nhiên là không thể được rồi.

Cuối cùng thì Nguyễn Hạ cũng đi xem phim với Tống Đình Thâm. Hôm nay là ngày trong tuần, lại thêm lúc xem phim cũng sắp chín giờ rồi nên trong rạp cũng không có nhiều người. Đối với hai người đang nói chuyện yêu đương mà nói thì xem phim gì cũng không quan trọng, phim hay hay không cũng không quan trọng. Chủ yếu là trong rạp phải tối, có như vậy thì anh mới có thể nắm tay cô thật lâu được.

Đợi đến khi về đến nhà thì cũng đã sắp mười hai giờ rồi. Nguyễn Hạ ngáp một cái, chuẩn bị trở về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi. Nào biết được còn chưa đi được đến cửa phòng ngủ thì đã bị Tống Đình Thâm nắm tay kéo lại.

Cô nghiêng người lại nhìn anh: "Sao vậy anh?"

Tống Đình Thâm mang hàm ý sâu xa nói: "Anh đang nghĩ, em đi vào như vậy có thể sẽ quấy rầy đến Vượng Tử không?"

Khuôn mặt của Nguyễn Hạ hơi đỏ lên. Mọi người khi trưởng thành rồi thì đều sẽ có thất tình lục dục. Lời ám chỉ này không phải là cô nghe không hiểu. Cô miễn cưỡng trấn tĩnh tâm trạng, lắc lắc đầu: "Con trai của anh đã ngủ rồi. Cho dù là sét đánh thì cũng sẽ không thức đâu. Anh yên tâm đi."

Tống Đình Thâm có phần tiếc nuối. Thật ra tuy rằng ngoài miệng anh nói như vậy, tuy rằng trong lòng anh cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng anh cũng sẽ không miễn cưỡng Nguyễn Hạ, anh cũng không muốn miễn cưỡng cô. Trên danh nghĩa thì hai người đúng thật là vợ chồng. Nhưng nếu thật sự tính thì bọn họ cũng chỉ mới bồi dưỡng được một chút tình cảm trong hai tháng này mà thôi. Bàn về vấn đề như vậy thì tiến triển quả thật là cũng hơi nhanh rồi. Ít nhất thì cũng phải đợi sau khi qua một năm, rồi anh mới sẽ lại không biết xấu hổ mà nhắc đến cái chuyện cùng nhau ngủ này. Bây giờ vẫn là cho hai bên có thời gian thích ứng và cơ hội bồi dưỡng tình cảm đã.

Nguyễn Hạ dứt khoát đi đến trước mặt anh, nhón chân lên, học bộ dáng bình thường của anh, xoa xoa tóc của anh, dỗ dành anh: "Được rồi. Ngủ ngon nhé. Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh còn phải thức dậy sớm kiếm tiền đấy."

Tống Đình Thâm nghiêm túc gật đầu: "Em nói đúng. Dẫu sao thì thứ vợ anh thích cũng là kim cương to và nhà lớn mà."

Nguyễn Hạ thẹn quá hóa giận. Nắm chặt tay, đấm anh một cái: "Đừng có mà nói em giống như là một kẻ hám lợi vậy."

Sáng hôm sau, Nguyễn Hạ thức dậy rất sớm. Có lẽ là cảm thấy mình nói dối trước mặt con trai là đã hơi thua thiệt cho con, nên cô chủ động đề nghị muốn lái xe đưa cậu đến nhà trẻ. Vượng Tử đang đứng trên ghế đẩu nhỏ đánh răng, nghe thấy lời này của cô, phun bọt trong miệng ra nói: "Mẹ à, con rất thông minh đấy nhé."

Nguyễn Hạ nào biết Vượng Tử đã sớm nhìn thấu mưu kế của mình. Cô gật đầu phụ họa: "Đúng vậy. Vượng Tử của nhà chúng ta là đứa bé thông minh nhất."

Vượng Tử thở dài, dùng khăn lau mặt, sau khi lau xong mặt cũng không cần Nguyễn Hạ nói, cậu rất tự giác thoa phấn trẻ em. Dẫu sao thì cậu cũng muốn trải qua cuộc sống thật đẹp đẽ mà.

Làn da của cậu rất trắng. Nguyễn Hạ chấm một chấm kem màu trắng trên đầu mũi cậu, trông rất đáng yêu.

Vượng Tử bỗng nhiên ôm eo Nguyễn Hạ, quẹt quẹt lên người cô.

Cậu luôn dính cô như vậy nên cô cũng không để ý.

Bây giờ, một nhà ba người bọn họ trên cơ bản đều sẽ cùng nhau ăn sáng. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Tống Đình Thâm giống như mấy lão cán bộ trên phim truyền hình, thích vừa ăn sáng vừa xem tạp chí kinh tế tài chính. Nguyễn Hạ nhìn anh đang xem đến say sưa, đầy hứng thú thì đoạt lấy. Mới lật vài tờ thì đầu cô cũng đã đau rồi. Trong quyển tạp chí này đều là một loạt những thuật ngữ kinh tế phức tạp, giống như là cô đang xem thiên thư vậy. Quả nhiên là không thích hợp với cô mà. Cô lập tức ngoan ngoãn trả lại cho Tống Đình Thâm.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện của Lâm Miêu Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    10

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!